*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Sun520 - DDLQĐ
Đồng Tiểu Táp làm sao có thể biết chứ, bây giờ anh cũng giống như đứa nhỏ. Khóe miệng cong cong giơ lên, vẻ mặt cũng mang theo vô cùng hạnh phúc an tâm trong giấc mộng.
Anh sẽ kích động cũng sẽ tùy hứng.
Trước khi gặp lại, tôi đã từng cho rằng mình sẽ hận Đồng Tiểu Táp, nhưng kết quả tôi vẫn không hận nổi. Ngược lại, trước kia anh rất tốt với tôi, khắc sâu từng ly từng tý vào trong tim rồi.
Thậm chí, tôi càng thêm đau lòng cho anh.
Không biết từ lúc nào, nước mắt của tôi đã chảy trên gò má của Đồng Tiểu Táp rồi, tôi đưa tay ra lau khô, lại tốn rất nhiều thời gian ổn định lại tâm trạng của mình cho tốt, sau đó cúi đầu nhìn Đồng Tiểu Táp lần nữa. Anh còn đang ngủ, nhiệt độ trên đầu anh giảm xuống, trên mặt cũng khôi phục lại màu máu bình thường.
Trước kia tôi từng nghĩ rằng tôi không thể chăm sóc một người như thế này trong cuộc sống của tôi, vĩnh viễn không thể nào luôn dịu dàng với tính xấu của Đồng Tiểu Táp.
Nhưng bây giờ, tất cả đều chân thật xảy ra.
Cuộc sống của chúng tôi bị thay đổi theo một hướng.
"Đồng Tiểu Táp anh biết không? Có lúc tôi cũng sẽ nghĩ vậy, có lẽ tôi không gặp lại anh sẽ tốt hơn. Có lẽ tôi sẽ quen với một cuộc sống yên tĩnh. Có lẽ, tôi có thể quên mất anh."
Khi tôi nói điều này, Đồng Tiểu Táp giống như nắm lấy tay tôi và siết chặt một chút, tôi cho là anh tỉnh rồi, nên đẩy anh nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn nhắm mắt thật chặc.
Dường như anh đang nói gì đó trong miệng, tôi tiếp cận rất gần nhưng vẫn nghe không rõ. Nhưng khi mặt tôi tựa vào trên miệng anh, anh vô ý thức một lật người, hôn ở trên cổ tôi.
Toàn thân giống như bị điện giật vậy.
Tôi không kịp nghĩ, rốt cuộc lại bị Đồng Tiểu Táp ôm chặt, anh càng ôm chặt hơn mới vừa rồi nữa, tay dài chân dài vững vàng bao bọc lấy tôi.
Hơi thở của anh cũng gần trong gang tấc. Trong lòng tôi lại không khỏi bắt đầu khó chịu, Đồng Tiểu Táp lại nhận lầm người ư, anh chắc sẽ không ôm tôi đâu, có lẽ anh coi tôi là Lạc Vi, anh coi tôi là bạn gái của anh.
Mà tôi đã sớm không phải bạn gái của anh rồi.
Sau đó Đồng Tiểu Táp cũng ôm tôi ngủ cả ngày, buổi tối anh tỉnh lại, tôi cũng đã kiệt sức rồi. May mắn là trước khi Đồng Tiểu Táp tỉnh ngủ thì tôi đã trốn thoát khỏi ngực anh rồi.
Lúc Đồng Tiểu Táp cau mày đi vào phòng bếp, tôi vừa lúc nấu cháo xong. Vì che giấu sự bối rối của mình, tôi cố ý giả vờ nhìn Đồng Tiểu Táp đặc biệt khinh bỉ: "Anh lớn như thế nói bệnh liền bị bệnh sao? Hơn nữa ngủ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT