Thẩm Di đi vào sân, nhìn hai người một lớn một nhỏ ngồi dưới bóng cây, Thẩm Di đến gần xem, Tiểu Maggie tựa trên vai Lộ Trạch đã ngủ, cái đầu nhỏ bé rất đáng yêu.
Thẩm Di ngồi xuống bên cạnh Lộ Trạch, “Lúc nãy anh nói chuyện với viện trưởng.” Anh đè thấp giọng vì sợ đánh thức Maggie. Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn anh, “Nói cái gì?”
“Anh nói với bà ấy anh đã xem quyển nhật kí của Tôn Thiến, bởi vì không biết tiếng Trung nên bà ấy không xem, không biết chuyện gì cả, mà anh cũng kể hết với bà ấy rồi.”
“Ừm.” Lộ Trạch gật đầu, tuy xem nhật kí của người khác là hành vi vô văn hoá, nhưng người kia đã mất, cũng nên để cho những người quan tâm cô ấy biết sự thật. Chỉ là lúc trước biết Thẩm Di xem nhật kí của người khác, Lộ Trạch vẫn không nhịn được định nói anh, nhưng nếu không xem, ai cũng sẽ không chú ý đứa bé là con ai, e rằng cũng sẽ không biết cậu thật ra không phải Diệp Tư Đình.
Hai người trò chuyện một lát, ngồi ngoài trời có chút nóng, Lộ Trạch đứng lên ôm lấy Maggie, đi vào phòng đặt cô bé lên giường rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra.
“Chúng ta đi thôi!” Thẩm Di kéo tay cậu, chào tạm biệt viện trưởng.
Trên đường về, nhìn dáng vẻ ngóng trông ra ngoài cửa sổ của Lộ Trạch, Thẩm Di hỏi: “Thích cô bé kia sao?”
“Hửm?” Lộ Trạch khôi phục lại bình thường, mỉm cười gật đầu. Maggie rất đáng yêu, nhưng bình thường không chơi với các bạn nhỏ khác, cho nên chơi đùa rất ít, vì vậy cô bé muốn có người bên cạnh mình. Tôn Thiến chết đi khiến cô bé cảm thấy cô đơn, vậy nên khi gặp phải người mình thích liền tình nguyện không đi ngủ để chơi với nhau một lát. Không biết khi con bé tỉnh dậy có trách bọn họ không từ mà biệt hay không, nghe viện trưởng nói, lúc đầu khi biết Tôn Thiến sẽ không trở về nữa, con bé khóc rất nhiều.
Lúc đi ngang qua trường học, Lộ Trạch nhìn vào trong một chút, Thẩm Di nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Có muốn vào trong thăm bạn bè cũ hay không?”
“Không được.” Lộ Trạch lắc đầu, có gặp bọn họ cũng không biết mình, cũng không có gì để nói, đa số chỉ coi là học sinh từng xấu xa của trường bọn họ trở nên tốt hơn mà thôi, nếu là vậy, vào trong cũng chỉ thêm buồn.
“À, đúng rồi, báo cáo DNA đã có, anh vẫn chưa nói cho em.” Thẩm Di đột nhiên nói chuyện khác, Lộ Trạch nghĩ cả buổi mới biết anh đang nói gì, chỉ khẽ gật đầu, “Em đã đoán được kết quả rồi, có nói hay không cũng không sao.”
Thẩm Di gật đầu, kết quả thật sự như bọn họ dự đoán, Diệp Tư Đình là con trai Hạ Đình, hơn 20 năm trước, Diệp Dung Dung có sống chung với Hạ Đình một thời gian, sau đó Diệp Tư Đình ra đời. Diệp gia cũng đoạn tuyệt quan hệ với bà, bọn họ không hề biết tình trạng của mẹ con cậu, Diệp Dung Dung cũng kiên cường, cho dù sau này hoàn cảnh không tốt cũng không bỏ tự tôn mà trở về Diệp gia, mãi đến sau này bà qua đời, bọn họ vẫn không biết rõ mọi chuyện. Nhiều năm nay vẫn do Diệp Xảo Như chăm sóc Diệp Tư Đình, bà cũng biết, theo tính cách em gái mình, nhất định nó sẽ không muốn cha mẹ ruột biết, Nhưng Diệp Tư Đình được sinh ra ở Mĩ, lớn lên ở Mĩ, Diệp Xảo Như muốn đón cậu ta về nước cậu ta cũng không chịu, cho nên chỉ làm ông trời ở phương xa, Diệp Xảo Như cũng không quản lý được.
“Nghe mẹ nói, gần đây thân thể của ông ba không tốt, mấy hôm trước còn phải nhập viện, em có muốn đến thăm ông ấy hay không?” Thẩm Di nghĩ vẫn nên cho Lộ Trạch biết rõ, cho dù cậu không phải Diệp Tư Đình, nhưng là người thân của anh. Hơn nữa có lẽ ông lão thật sự không chống chịu được nữa, mấy hôm nay vẫn luôn lẩm bẩm nhắc Diệp Dung Dung, muốn gặp đứa con gái này, nhưng không ai nói cho ông biết con gái mình đã chết rất nhiều năm.
“Anh nói ai?”
“Cha ruột của dì Dung Dung, là ông ngoại của em.”
“Bọn họ ở Mĩ?”
“Đúng vậy. Dì Dung Dung cũng lớn lên ở Mĩ, dì ấy chưa từng về nước.” Khi đó Hạ Đình cũng ở Mĩ, nên hai người mói có nhiều cơ hội tiếp xúc như vậy.
“… Anh nghĩ em nên đi không?” Lộ Trạch có hơi lưỡng lự, dù sao chuyện này cũng không giống với chuyện biết Hạ Đình là cha ruột của mình, bởi vì cậu không cần đi gặp Hạ Đình, không cần dùng thái độ của người thân đối mặt với một người trong mắt chỉ xem mình là người xa lạ. Mặc dù họ có quan hệ huyết thống, nhưng cũng không cần phải can thiệp vào cuộc sống của nhau, cũng chỉ là quan hệ mà thôi. Nhưng bây giờ Thẩm Di nói như vậy, Lộ Trạch không biết nên phản ứng thế nào, cậu chỉ sợ đến lúc đó gặp nhau chỉ có cảm giác lúng túng.
“Chuyện này phải xem ở chính em.”
Lộ Trạch thầm thở dài, dù sao cậu cũng không phải Diệp Tư Đình, cậu chỉ có thể dùng quan niệm của Lộ Trạch để suy nghĩ chuyện này. Nếu là cậu trước đây, có lẽ cậu sẽ đi, thời gian cô đơn quá lâu khiến cậu vô cùng quý trọng tình thân, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu về nước. “Để em nghĩ kĩ được không?”
Thẩm Di không nhịn được xoa xoa đầu cậu, “Đừng quá lo nghĩ, có đi hay không anh cũng sẽ không nói gì.”
Lúc trở về khách sạn đã là buổi chiều, hai người ở trong phòng chở ăn cơm tối. “Muốn ăn gì?”Mắt thấy đến giờ cơm chiều, Thẩm Di hỏi.
“Em sao cũng được, anh quyết định là được rồi.”
Thẩm Di suy nghĩ một chút, “Vậy thay quần áo! Anh dẫn em đến một nơi.”
Có lẽ là đến nhà hàng khá sang trọng, vì Lộ Trạch thấy Thẩm Di thay áo sơ-mi thành âu phục, cậu cũng tìm được bộ âu phục, may là có mang theo.
Nhìn thấy Thẩm Di đứng trước gương thắt caravat, Lộ Trạch đột nhiên nhớ đến lần ở trong khách sạn ở Pháp: ‘Anh chờ đến ngày em thắt caravat cho anh.’ Lộ Trạch buông quần áo trên tay xuống, đi đến trước mặt anh, cầm lấy caravat của anh, nghiêm túc thắt. Thẩm Di hiển nhiên có chút bất ngờ, ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lộ Trạch chủ động thắt caravat cho anh.
“Sao hôm nay chủ động như vậy?” Thẩm Di cúi đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu.
“Còn nhớ lần trước ở Pháp anh nói gì không?” Sau khi thắt xong, Lộ Trạch ngẩng đầu hỏi anh, “Chẳng phải anh đang chờ sao?”
Thẩm Di nâng mặt cậu, hôn lên môi cậu, “Anh rất vui, sau này phải thắt cho anh mỗi ngày.”
“Anh định ngày nào cũng mặc âu phục sao?” Lộ Trạch đi tới cầm quần áo của mình vào phòng tắm, cậu không thể tuỳ tuỳ tiện tiện cởi rồi mặc quần áo trước mặt anh như Thẩm Di được.
Thẩm Di thật sự dẫn cậu tới một nhà hàng sang trọng, hơn nữa, không hề bất ngờ là Thẩm Di quen biết ông chủ nhà hàng, Lộ Trạch ngồi đối diện nhìn họ nói chuyện vui vẻ. Sau khi ông chủ đi, thức ăn nhanh chóng được mang lên, Lộ Trạch nhìn những món ăn được làm rất khéo léo trên bàn, không nhịn được hỏi: “Có phải anh cứ đến nhà hàng là sẽ tìm cách làm quen với ông chủ không?”
Thẩm Di không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ để cậu tự do quan sát nhà hàng. Lúc nãy Lộ Trạch không nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại mới thấy cách bày trì của nhà hàng này rất độc đáo, có chỗ rất tỉ mỉ và cũng rất riêng, khiến cho khách hàng cảm thấy thoải mái. “Từ đồ trang trí cũng biết ông chủ là một người rất biết cách thưởng thức cuộc sống, có cơ hội quen biết người đặc biệt như vậy thì sao không trò chuyện một chút?” Thật ra anh quen biết được ông chủ cũng do vô tình, không phải là anh cố ý tìm anh ta.
Lộ Trạch gật đầu, thật ra cậu hơi đói, thức ăn trông rất ngon nên không đợi Thẩm Di nói, cậu đã rất không khách khí mà động đũa trước. Thẩm Di thấy cậu ăn ngon, trong lòng đương nhiên cũng vui vẻ, nhưng lúc này lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT