Dạ Vô Ưu toàn thân mãng bào tử sắc hoa lệ cất bước tiến vào, nhìn đến tình cảnh bên trong, mày kiếm nhăn lại, ánh mắt thâm thúy đảo qua Hồng Lăng tay cầm ghế, đang ngu ngơ đứng đó, mày nhíu lại càng sâu.

"Hồng Lăng, ngươi đang làm cái gì?" Dạ Vô Ưu trầm giọng quát khẽ, mâu quang đảo qua Mộ Dung Tình đang ngã nhào trên đất, trong lòng không hiểu run lên.

Nữ tử y phục tuyệt diễm, phượng mâu lóe đau thương nhưng vẫn quật cường, tuyệt mỹ như vậy làm cho người ta không dời mắt được, giống như thuốc phiện mang theo kịch độc, làm cho người ta mê muội.

Nữ tử lẳng lặng ngã nhào trên đất, mái tóc đen tuyền hỗn loạn xõa trên vai, môi anh đào xanh tím, trên trán che kín mồ hôi, đó là chịu đựng đau đớn cực hạn gây ra, không những không tổn hao gì đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại tăng thêm hần quyến rũ.

Trời sinh mị hoặc, nói chính là bộ dáng nàng giờ phút này, hai gò má sưng đỏ, xinh đẹp mà mỹ lệ, vừa nhìn liền làm người thương tiếc, muốn đem nàng ôm vào lòng, hảo hảo bảo hộ!

Mộ Dung Tình yêu dị mà mỹ lệ như vậy, làm cho hắn thấy cơ hồ thất thần.

"Gia, người như thế nào lại tới đây?" Hồng Lăng lúc này mới phản ứng kịp, nhẹ buông tay, thần tình kinh ngạc.

Bên tai truyền đến thanh âm Mộ Dung Tình kêu đau, Hồng Lăng không kịp thỉnh an, quay đầu nhìn ghế bành rơi trên đùi Mộ Dung Tình, khoái cảm trả thù hiện lên trong mắt nhanh chóng tiêu thất.

"Gia, người không phải đang ở thư phòng làm việc sao?" Xoay người, Hồng Lăng lại là một bộ dáng tươi cười duyên dáng, dâng trà.

Dạ Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, coi như không nhìn thấy nàng, cất bước đến trước mặt Mộ Dung Tình, buông mâu xuống nhìn khuôn mặt nàng trắng xanh.

Đôi môi xinh đẹp bị cắn đến bật máu, Dạ Vô Ưu không nói, ống tay áo thêu cự mãng tử sắc, chiếc ghế dưới chân Mộ Dung Tình hóa thành bột phấn theo gió bay ra ngoài.

Đang muốn khom lưng xem xét hồng ấn rõ ràng trên gương mặt trắng nõn của nàng, một bóng dáng màu trắng từ bên cạnh vọt tới, mang theo hương thơm nhàn nhạt,   mái tóc dài đen tuyền phiêu dật, bóng dáng mảnh khảnh cùng mùi hương thanh nhã trên người, có thể thấy được là một nữ tử.

Nữ tử áo trắng nhanh chóng mà đến, khó nén lo lắng lảo đảo cước bộ, tiến lên ôm tiểu nữ tử tóc mai tán loạn vào trong ngực, "Tiểu Tình, ngươi như thế nào?"

"Yên Nhiên tỷ tỷ? Ngươi như thế nào..." Nhìn đến nữ tử áo trắng, Mộ Dung Tình hơi sững sờ, đôi môi giật giật bởi vì đau đớn mà phát tím, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nghi hoặc.

Triệu Yên Nhiên cùng Dạ Vô Ưu tới nhanh như vậy, chẳng những nàng kinh ngạc, Hồng Lăng cũng nghĩ mãi không xong, chỉ thấy Dạ Vô Ưu khoanh tay đứng nhìn mặt Mộ Dung Tình, tâm bởi vì ghen tị mà bắt đầu vặn vẹo.

"Gia, hôm nay ra ngoài rất lạnh, người như thế nào không để Dạ Lang đi theo? Ăn mặc đơn bạc như vậy, phải cẩn thận thân thể!" Nàng đến trước mặt Dạ Vô Ưu, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.

"Bổn vương không sao!" Nhìn bộ dáng Hồng Lăng hồng y như hỏa một cái, Dạ Vô Ưu nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nhìn bừa bãi trong phòng, "Hồng Lăng, đây là có chuyện gì?"

"Gia, Dạ Cơ muội muội mới tới, Hồng Lăng nghĩ nàng mới vào vương phủ lại có rất nhiều chỗ bất tiện, cố ý tới thăm nhưng ai biết..."

Nói xong, Hồng Lăng quay đầu hung hăng liếc Mộ Dung Tình một cái, thời điểm quay lại đã là điềm đạm đáng yêu, "Dạ Cơ muội muội chẳng những không nghe Hồng Lăng, lại còn đả thương Hồng Lăng, người xem xem..."

Ngón tay thon dài chỉ hướng cái trán còn đang đổ máu, mắt hạnh rưng rưng, một bộ điềm đạm đáng yêu.

"Là như vậy sao?" Dạ Vô Ưu chuyển mắt, nhìn về phía Mộ Dung Tình.

Mộ Dung Tình quật cường đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, đột nhiên, nàng lãnh diễm nở nụ cười, "Vương gia, Dạ Cơ ở trong này đã mấy tháng, người đã từng thấy Dạ Cơ bước ra khỏi tây viện nửa bước?"

Khóe môi nở nụ cười trào phúng, hơi khinh thường, nàng cười đến tùy ý, cười đến tràn ngập mỉa mai.

Trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, Dạ Vô Ưu đến đây Hồng Lăng liền không thể khó dế mình, chỉ là lần này chính mình chịu đau khổ, ngày khác nhất định phải đòi lại.

Dạ Vô Ưu bình tĩnh nhìn nàng, nữ tử khóe mắt mang theo ý cười quật cường, phượng mâu mỹ lệ xinh đẹp sáng ngời, chỉ liếc mắt một cái liền có thể làm cho người ta trầm luân vạn năm.

Hắn ngưng mi, ánh mắt thâm thúy đảo qua Hồng Y bên cạnh, nữ tử thân hình mảnh khảnh, trong lòng hắn dâng lên một cơn phẫn nộ, nữ tử này xưa nay hung hãn ương ngạnh, ngày xưa mặc kệ là vì nàng coi như biết lễ, cũng không quá phận, lần này...

"Gia, Hồng Lăng nói đều là thật sự, không tin người hỏi các nàng một chút!" Nam nhân ánh mắt mang theo hoài nghi, ngón tay chỉ mấy bà tử quỳ trên mặt đất lạnh run, Hồng Lăng méo miệng, mắt hạnh rưng rưng vô cùng ủy khuất, "Trên trán Hồng Lăng còn bị thương, lại vẫn cực kỳ rõ ràng ở đây!"

"Trên trán thương tổn không nhẹ, người tới..." Màu đỏ tươi kia làm cho Dạ Vô Ưu nghĩ đến phân tình cảm của bọn họ, con ngươi đen chuyển động, "Nhanh đi thỉnh thái y, mời Lý thái y đến, không thể để Hồng Nhi lưu lại vết sẹo!"

Sau khi gia đinh ra ngoài, con ngươi lạnh lẽo mang theo hàn khí rơi vào nhóm bà tử, "Các ngươi còn quỳ ở trong này làm cái gì? Còn không đưa Hồng Nhi trở về hảo hảo nghỉ ngơi?"

"Tạ Vương gia, tạ..." Nhóm bà tử vội vàng dập đầu, biết hắn sẽ không trừng phạt mình, thân thể run rẩy cũng không còn run rẩy như trước, ánh mắt đảo qua Mộ Dung Tình lại càng mang theo hèn mọn cùng đắc ý.

"Hí..." Được Triệu Yên Nhiên nâng dậy, cánh tay truyền đến đau đớn lại làm cho Mộ Dung Tình nhịn không được hít vào một ngụm khí.

Cảm giác được nàng run rẩy, trong mắt Triệu Yên Nhiên hiện lên kinh ngạc, sốt ruột nhấc ống tay áo nàng lên, nhìn thấy tình hình phía trên, nàng kinh hô ra tiếng, "Tiểu Tình..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play