-Chị...chẳng phải chị ở...bệnh viện với anh Topaz hả?-Nhỏ ngạc nhiên
-Xuất viện cách đây 1 tuần rồi!-Lam cười-Hì hì,may mà có chị không thì mấy em đi gặp thần chết hết rồi đó.
-Vậy lúc đó chị....cứu tụi em?-Nó hỏi
-Đúng!Với anh Topaz nữa!-Lam nói-Không ngờ Lopaz lại phản tổ chức.Bây giờ giao cho Topaz xử lí Lopaz rồi!
-....-Nó im lặng
-Thằng Lopaz chết tiệt!!-Lục nghiến răng-Em thề là em sẽ chặt 2 tay nó!!!
-Con Di nó chặt hết 2 tay rồi!-Lam chỉ vào nó
-Vậy thì em chặt 2 chân nó!!!-Lục cười
-Haha!!Lâu không gặp mà em vẫn vậy!-Lam cười rồi dang hai tay ra-Lại ôm chị cái coi!
-Haha...chị cũng vậy thôi!-Lục ôm Lam vào
-Hmm...ai là bồ của em trong 3 đứa này?-Lam chỉ vào tụi hắn
-...Đ...đ...âu..có!!-Lục đỏ mặt
-Haha!Em nghĩ em qua mặt được chị à?-Lam cười rồi chỉ hắn-Thằng này hả?
-Bồ Di!-Lục nhìn nó
-Wow!!Di có bồ!!-Lam cười nhìn nó đang đỏ mặt-Ghê nha!!
-Vậy còn thằng này?-Lam chỉ Hoàng
-Không phải!-Lục nhìn nhỏ
-Chứ thằng đó là bồ ai?-Lam hỏi rồi nhìn nhỏ-Chẳng lẽ.....bồ Ngân?
-....-Nhỏ chợt ửng hồng
-Hì hì...Giỡn thôi!-Lam dường như biết cái gì đó rồi chỉ Phú-Còn thằng này.
-...Không phải!!-Lục nhìn qua chỗ khác
-Phản ứng chậm 1 giây!-Lam cười-Thôi đi nào.Tự nhận đi!
-....Không phải!!!!-Lục nói to rồi chạy ra khỏi phòng
-Haiz...cái tính khó bỏ.-Lam thở dài rồi nhìn Phú-Cậu kia,đi an ủi nó đi?
-...H...hả...???-Phú ngạc nhiên-Sao phải là em?
-Nếu Lục bị nói trúng trung tâm thì nó sẽ mắc cỡ mà chạy ra ngoài!-Lam cười-Tốt nhất là em nên đi an ủi.
-...N...nhưng..-Phú lắp bắp
-Cậu cũng thích nó nhỉ?-Lam cười-Nên biết tôi lớn hơn mấy cậu tận 2 tuổi.
-Cô...20 tuổi?-Hắn hỏi
-Ừ!-Lam nhìn hắn
-Vậy...em nên ra an ủi Lục?-Phú hỏi
-Đúng!-Lam cười
Nghe xong,Phú chạy ra ngoài đuổi theo Lục...
-Còn Ngân với 2 cậu kia,ra ngoài một chút!-Lam nói
-Ok!-Nhỏ kéo tay Hoàng theo-Đi!
-....-Hoàng đỏ mặt,đi theo
-Chị không làm hại Di đúng không?-Hắn hỏi
-Chỉ bàn chuyện con gái thôi!-Lam cười
-....-Hắn nhìn Lam rồi bước ra ngoài-Em sẽ đứng canh ở ngoài.*Cạch*
Sau khi hắn bước ra,nó mới nói:
-Chị cần nói chuyện gì?-Nó hỏi
-Chị xin lỗi!-Lam nói-Vì đã bỏ tụi em lại với cái hội rắc rối này.
-Không sao!-Nó cười nhẹ-Em cũng xin lỗi chị!
-Em không cần đâu!-Lam cười rồi nắm tay nó-Giờ mọi chuyện kết thúc rồi!
-Chắc vậy!-Nó nhìn Lam-Chị...em có chuyện cần nói!
-Sao hả em?-Lam hỏi
-Em...tìm được mẹ ruột rồi!-Nó nói
-....-Lam im lặng-Ở..đâu?
-Trong tiềm thức....-Nó nhìn ra ngoài cửa sổ
-Ý em là....lúc em bất tỉnh?-Lam nhìn nó
-Ừ!-Nó nói-Em cũng biết được lí do tại sao có con mắt này!
-....-Lam im lặng
-Cha ruột em...là một nhà khoa học điên.Trong lúc mang thai,ba em ép mẹ em uống 1 loại hóa chất nên tạo thành con mắt này.-Nó nói-Sau đó,ba với mẹ em mất.
-Mà cho chị xin lỗi nha.Tại chị mà em phải sống dưới cái lớp vỏ lạnh lùng.Nếu không thì 2 năm nay e sống hạnh phúc rồi!-Lam nói
-...-Nó nhìn Lam
-Di!Chị có kế hoạch này hay lắm nè!-Lam cười-Chị sẽ ép thằng bồ con Ngân nói ra rằng nó thích Ngân.
-Sao được?-Nó hỏi
-Vậy nè....-Lam thì thầm vào tai nó
-Nhưng...cái này cần người giúp đỡ.-Nó nói
-Thằng bạn trai em với tụi con Lục á!-Lam cười-Chị đảm bảo là ai cũng hợp tác với chị!
-Vậy tùy chị!Em ngủ!-Nó nói rồi lấy chăn đắp cao lên người.
-Haha!-Lam cười rồi đứng dậy ra khỏi phòng
*Cạch*
-Cậu vô chăm sóc Di!-Lam nói-Làm nó tổn thương 1 một chút là chị giết cưng!
-Vâng!-Hắn bước vào
-Haizz...-Lam thở dài-Mình có cảm giác không lành về thằng nhóc này.Để xem trong tương lai nó làm gì.
Nói xong,Lam đi kím Lục.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'
-Lục!!-Phú hét to-Cô ở đầu
Phú nãy giờ chạy quanh bệnh viện mà không thấy Lục.Lúc này,cậu rất mệt.Phú đi thêm một vòng nữa.Thấy đằng trước có một cô gái có mái tóc màu đỏ đang ngồi.Đó chính là Lục.Phú liền chạy tới.
-Lục!!-Phú vỗ vai Lục
-...-Lục vẫn im lặng
-Haiz...-Phú ngồi cạnh Lục-Biết nãy giờ tôi lo cho cô lắm biết không?-...-Lục chợt đỏ mặt-L...ll...o..?
-Ừ.Lo cho cô đó đồ ngốc!-Phú cười
-....-Lục im lặng
-Mà sao cô chạy đi?-Phú hỏi
-...Không...c...có gì...-Lục nói lắp bắp
-Vậy à?-Phú cười-Tôi nghe nói là cô mắc cỡ.
-Đâu có!!-Lục quay sang Phú
Lúc Lục quay sang,Phú đã hôn Lục một cái.Đó là nụ hôn đầu tiên của cô.Cô đỏ mặt.Chợt,Phú ôm cô rồi hôn tiếp.Cô cố gắng đẩy Phú ra nhưng anh ôm chặt cô.Lục định mở miệng hét nhưng khi cô mở,lưỡi của anh luồn vào miệng Lục.Cô bây giờ rất rất mắc cỡ.
-Thế nào?-Phú thả Lục ra,cười
-....-Lục ôm mặt mình-N..nụ...hôn..đ..đầ..u...
-Ngọt không?-Phú nhìn cô
-....-Lục trợn mắt nhìn Phú
-Cô đỏ mặt kìa!-Phú châm chọc
-Anh....-Lục định xông tới đánh Phú thì Phú đã ôm cô lại.Cô đánh vào lưng anh-Buông tôi ra!!
-Thôi nào!-Phú ôm chặt cô,mặc kệ những cú đánh từ Lục-Anh yêu em!
-Ngân ơi!!-Lục chạy tới chỗ máy bán hàng tự động,nơi mà nhỏ đang đứng
-Gì thế chị?-Nhỏ mở lon Pepsi rồi uống một ngụm
-Chị có cái này hay lắm nè!!-Lục cầm lấy lon Pepsi rồi kéo tay nhỏ lên sân thượng.Tại sân thượng.....
*Cạch*
Tiếng mở cửa ra.Trước mắt nhỏ và Lục là một khung cảnh rất bình yên.Đó chính là hoàng hôn.Hoàng hôn là khung cảnh mà nhỏ thích ngắm nhất nên nhỏ hay mặc kệ xung quanh chỉ để ngắm hoàng hôn.
-Đẹp quá!-Nhỏ nhìn về phía Mặt Trời đang lặn
-Lại gần ngay mép thấy đẹp hơn.-Lục kéo nhỏ tới chỗ ngay mép vách.Sân thượng bệnh viện này không có ban công với lại bị cấm lên nên Lục phá cửa.
-Ừ..ừ...-Nhỏ lơ mơ trả lời
-Đứng ở đây!Cấm bước lên phía trước!Không thì té xuống chết đó!-Lục để nhỏ đứng ngay gần mép
-Ừ...-Nhỏ vẫn nhìn khung cảnh Mặt Trời lặn
Nhìn thấy nhỏ đang bận,Lục lén lấy bột ớt bỏ vào lon Pepsi rồi đưa cho nhỏ uống.Thấy Lục đưa nước,nhỏ cầm lên uống.Nhỏ chợt phun ra.
-Chị....cay...cay..cay!!!-Nhỏ ứa nước mắt.Nhỏ đặc biệt không biết ăn cay.Mỗi lần ăn cay thì nhỏ đều khóc.
-Em cứ đứng ở đây đi.Để chị đi lấy nước!-Lục chạy đi
-...-Nhỏ tiếp tục ngắm khung cảnh mặc kệ mình chảy nước mắt vì cay
*Cạch*
Nghe tiếng mở cửa,nhỏ quay lại
-Chị....-Nhỏ ngạc nhiên khi thấy người mở cửa không phải chị mà là Hoàng-Anh...làm gì ở đây?
-...-Hoàng nhìn thấy nhỏ đang đứng ngay mép ''bờ vực'' (ý nói là ngay mép bệnh viện,cái chỗ mà người ta hay đứng tự sát á :v ) với lại thấy nhỏ đang khóc thì liền chạy tới ôm
-Anh...làm gì vậy!!-Nhỏ vùng vẫy-Thả tôi ra!
-Thả ra để em tự sát hả?-Hoàng ôm chặt
-Tôi..không có...-Nhỏ chưa nói hết câu thì Hoàng hôn nhỏ-Ưm...ưm...
Nhỏ bất ngờ khi biết Hoàng hôn mình.Nhỏ cố gắng đẩy anh ra.
Hắn ngồi trong nó trong lúc ngủ.Khi tháo miếng bịch mắt ra,trong nó ngủ như một thiên thần.Hắn khẽ cười,nắm chặt tay nó.Hắn không biết sao mà thích ngắm nó trong lúc ngủ.Nhìn rất là bình yên.Hắn chợt hôn nó.Không phải ngay trán,không phải ngay má mà là ngay môi.
*Cạch*
-Hoho!!Bức ảnh này đáng giá lắm đây!-Lam bước vào,cười ranh
-Chị...sao tới đây..Mà còn lại chụp hình nữa chứ-Hắn đỏ mặt
-Giờ muốn đưa cho Di hay là giữ bí mật?-Lam cười
-...-Hắn suy nghĩ-Bí mặt
-Lựa chọn tốt!-Lam cười
-Haizz..không ngờ anh trai lại hôn lén!-Hoàng thở dài
-Em thì biết gì!-Hắn nhìn Hoàng
-Haha!Hai anh em thôi đi!Cứ cãi nhau hoài!-Phú nói
-Ôi trời ơi!!!Nhớ nha quá!!-Lam chạy vào ôm cái ghế sofa-2 năm mà căn biệt thự chả có gì mới!
-Thì tụi em đi Mỹ mà.-Lục nói
-....-Lam im lặng
-Phòng chị em vẫn giữ nguyên như cũ.-Lục cười
-Cảm ơn vì tụi em đã giữ phòng lại!-Lam cười
-Không có chi!-Nhỏ cười
-Mấy đứa muốn coi hình không?-Lam cười
-Muốn!!-Nhỏ nói to
-Hình của tụi em nè!-Lam đưa hình cho từng người
Bức hình của Lục là chụp dưới tán lá cây của bệnh viện.Lục và Phú đang ngồi hôn nhau dưới góc cây.Có vài nhánh lá rơi xuống làm tăng thêm phần sống động và tạo nên hình ảnh thu nổi bật.Hình của nhỏ được chụp dưới ánh Mặt Trời.Hoàng và nhỏ đang hôn nhau.Có vài cơn gió thổi qua làm mái tóc của hai người tung bay trong hình.Còn hình của nó thì có 2 tấm.Tấm thứ nhất là hắn đang nắm chặt tay nó trong căn phòng bệnh.Tấm thứ hai là tấm hắn hôn lén nó.2 bức ảnh này rất yên tĩnh.Xung quanh là màu trắng của phòng bệnh với chút ánh hoàng hôn từ cửa sổ.
Những tấm hình ấy chính là quà của Lam.Một món quà đầy ý nghĩa và đầy kỉ niệm được lưu lại.Một kỉ niệm tuyệt đẹp trước khi tử thần đến gặp nó....
Nghĩ đi nghĩ lại thì mình rất rất mất ý :< Đang suy nghĩ truyện này thì chợt nghĩ ra ý tưởng cho truyện mới =]] i hate you,brain =]] :v
Sau đây là trích một đoạn của bác sĩ với Lam :'> tại đoạn này mình không thích ghi vào.
(Flashback :v )
-Bác sĩ,cho bệnh nhân Thiên Di xuất viện sớm được không?-Lam hỏi vị bác sĩ
-Được!-Vị bác sĩ đồng ý
-Hở??Thường thường gặp mấy bệnh viện khác thì phải dùng đến vũ lực mới cho.Mà sao bệnh viện này lạ thế?-Lam hỏi
-Tôi..quen con bé đó.-Vị bác sĩ ân cần trả lời-Tôi là người đỡ đẻ cho mẹ ruột nó.Nhìn thấy đôi mắt là tôi biết chắc chắc là nó.Khi sinh nó ra,tôi đã hỏi cô bé(mẹ nó)là tại sao nó có đôi mắt kì lạ.Thế là cô bé đó kể hết cho tôi nghe.Tôi rất thông cảm cho con bé.
-...-Lam im lặng
-Sau đó nghe tin cô bé đó tự sát với chồng.-Nói tới đây,vị bác sĩ nhỏ giọng lại
-...-Lam nhìn vị bác sĩ-Tôi thông cảm
-Tôi hi vọng con bé sẽ sống hạnh phúc.Nhưng ông trời...-Vị bác sĩ nói nhỏ-Hồi trước,tôi có quen con bé.Con bé là người tốt bụng nhất tôi từng gặp.
-Tôi hiểu.-Lam gật đầu
-Thật may là đứa bé ấy giờ đã có một gia đình tuyệt vời.-Vị bác sĩ cười nhẹ-Nên giao cho con,chăm sóc đứa bé ấy dùm bác.
-Con hứa!-Lam nắm chặt bàn tay của vị bác sĩ
-Cảm ơn con!-Vị bác sĩ cười nhẹ-Đợi đây xíu,bác đi làm giấy xuất viện.
(End Flashback :v )
Đó là lí do Lam đưa hình cho 3 tụi nó để có chuyện gì đi nữa thì vẫn có tấm hình bên cạnh để gợi nhớ những người thân mình!!! :v
Mưa (tại mấy hôm nay nhà mình mưa tầm tã :v sáng dậy lạnh đến quéo luôn :v )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT