Ba con khoái mã chạy vào Thanh Sơn trại, trực tiếp xông vào Triệu Thu, nhưng mà ngay khi khoảng cách còn mười bước trước người Triệu Thu, ba gã kỵ sĩ đột nhiên đồng thời kéo dây cương, ba con khoái mã đồng thời ngửa đầu, đứng lên.
"Hí hí hí..."
Trong đó khoái mã của một tên kỵ sĩ, lại bị ghìm xiết chặt một lúc sau, thân thể đột nhiên mềm xuống, ngựa thoáng cái lật nghiêng ngã trên mặt đất, kỵ sĩ lập tức như diều hâu xoay người, nhảy xuống dừng ở trước mặt Triệu Thu.
Hai tên kỵ sĩ khác, cũng miễn cưỡng khống chế được ngựa, Tô Bằng nhìn thoáng qua, phát hiện hai con ngựa kia cũng đều miệng sùi bọt mép cả, thân ngựa đổ mồ hôi, không ngừng run rẩy, xem ra là đã trải qua một đoạn đường dài chạy thật nhanh.
“Ha ha ha! Mưu Dương Cung Cửu ra mắt Triệu huynh!"
Kỵ sĩ cầm đầu kia, sau khi nhảy xuống cũng không để ý con ngựa chết bất đắc kỳ tử ở sau lưng, đứng dậy liền làm một đại lễ với Triệu Thu.
“Làm sao dám!"
Triệu Thu thấy vậy, tiến lên một bước đỡ lấy người nọ, Tô Bằng nhìn thoáng qua, người này chẳng qua hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặt đầy phong trần mệt mỏi, nhìn như đã chạy rong ruổi một đoạn đường dài để đến đây vậy.
Triệu Thu đỡ lấy người này, nâng hắn dậy, rồi chắp tay với hai người sau lưng hắn, nói:
"Thập Tam, ngươi ở Mưu Dương đến đây, lộ trình tám trăm dặm làm sao bây giờ đã đến rồi?"
"Ha ha, ta ở Mưu Dương, hôm qua mới nhận được thư của Triệu huynh do chim bồ câu trạm dịch truyền đến, lập tức ngày đêm đi gấp, chạy một ngày một đêm, rốt cuộc không phụ sự nhờ vả của Triệu huynh, tức thời đuổi đến nơi đây, đây đã là con khoái mã bị mệt mỏi gục chết thứ hai."
Người tự xưng là Cung Cửu kia phất tay tùy ý chỉ chỉ con ngựa chết đi ở phía sau mình, nói với Triệu Thu, Triệu Thu lộ vẻ xúc động, nói:
“Làm phiền huynh đệ, ca ca các ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Có gì đâu, chúng ta huynh đệ Thập Tam Ưng đều nhớ đến Triệu ca ca, không phải là Triệu ca ca trượng nghĩa cứu giúp, đại ca của chúng ta sợ là đã chết tại quận Giang Ninh... Triệu ca ca, ta lần này mang theo Thập đệ cùng với Thập Nhất đệ đến đây, hai người này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng công phu dưới tay quả thật không tồi, đại ca cũng từng nói mười năm sau sợ là thành tựu sẽ vượt qua chính bản thân hắn."
“Như thế thì xin đa tạ!"
Triệu Thu chắp tay, nói với Cung Cửu.
Tô Bằng thấy mấy người này đang nói chuyện, xa xa lại có khoái mã tiến đến, đoán cũng là bằng hữu NPC Triệu Thu kết bạn trong trò chơi, quả nhiên, lại là một đám nhân vật giang hồ tiến đến.
Không bao lâu, tại quận Giang Ninh này, nhân vật giang hồ mà Triệu Thu mời cũng đều đã chạy tới nơi này, từng người lúc tới đều làm lễ ra mắt với Triệu Thu, khiến Tô Bằng trực tiếp cảm nhận được, Triệu Thu lúc trước đánh thắng hệ thống danh vọng là chân thực đến cỡ nào.
Bất kể những người đó là giết chết mấy con ngựa vì mỏi mệt, hay là chạy gấp rút mấy trăm dặm đến đây, hoặc là mời trợ thủ đến đây gặp Triệu Thu, đều không phải cố ý bán nhân tình cho Triệu Thu, mà là nể mặt, như vậy là đủ rồi.
Cuối cùng, Tô Bằng tính toán, người Triệu Thu mời họp mặt đã tới mười một người, trong đó có ba người huynh đệ Thập Tam Ưng, một tên đại hán đầu bóng lưỡng dùng búa hai lưỡi, một tên sư phụ dẫn theo hai gã đệ tử của Nam Trang Long thành võ quán, một tên thư sinh ba mươi tuổi, một đôi phu thê kiếm thủ, một tên đầu lĩnh dùng xích thương, so với dự tính nhiều hơn hai người, mà nhóm người này, đa số là người trẻ tuổi, không có ai vượt qúa ba mươi tuổi.
Lúc hắn đang chú ý, sau lưng Tô Bằng, đột nhiên một thanh âm cất lên nói:
“Cái gọi là giang hồ người mới chôn người cũ, nhóm người này của Triệu Thu mời đến, đều không có lai lịch danh môn đại phái, lại là nhân vật thanh danh vang dội trong giang hồ, lần này tấn công Cổ Kiếm Sơn Trang, bọn họ bán mặt mũi cho Triệu Thu, đồng thời còn có thể vớt được không ít lợi ích thực tế, nên đây chính là một mũi tên bắn trúng hai con chim."
Tô Bằng nghe xong, quay đầu nhìn lại, thấy người nói chính là Quý Minh, lúc này hắn lưng đeo một cái cung sắt, mang theo hai lọ đựng mũi tên, đứng sau lưng mình.
“Hai ngày không gặp, ngươi đã đổi trang bị rồi... Về phần Triệu Thu ngươi hỏi thăm cũng rõ ràng nhỉ."
Tô Bằng nghe xong, cười nói với Quý Minh, Quý Minh nghe xong mỉm cười, nói:
“Nhân vật nổi danh trong công ty, ta đương nhiên phải lưu ý nhiều một chút."
Hai người đang nói chuyện, lại nghe bên trong đám nhân vật giang hồ Triệu Thu mời đến, một người đầu trọc lưng đeo cái búa lớn hai mặt đao mở miệng nói:
“Triệu huynh, lần này ngươi gởi thư hẹn bọn ta đến đây, nội dung trong thư cũng không rõ lắm, Triệu huynh có thể giải thích kỹ càng hơn cho chúng ta hay không, nói rõ nguyên nhân lần này tấn công Cổ Kiếm Sơn Trang."
"Đúng là nên phải như thế, chuyện này, lại phải nói đến một vị huynh đệ của ta..."
Triệu Thu gật đầu nói, sau đó quay đầu lại hướng về phía Tô Bằng hô:
“Tô huynh đệ, mời đến đây."
Tô Bằng cười một tiếng, trạng thái của Triệu Thu bây giờ đã thay vào nhân vật trong trò chơi, nói chuyện so với bình thường ở trong công ty cũng khác biệt, hắn đi tới.
“Vị này chính là Tô Bằng, là huynh đệ sinh tử của ta, chính là hắn, dò xét được tình huống Cổ Kiếm Sơn Trang, để hắn nói một chút cho mọi người."
Triệu Thu phất tay, nói với Tô Bằng.
Nhân vật giang hồ xung quanh, đều hoặc gật đầu, hoặc chắp tay ý chào với Tô Bằng, Tô Bằng chắp tay, nói:
“Chuyện trải qua là như thế này..."
Tô Bằng một chút chuyện trong nhiệm vụ mình phát hiện được kể ra, nhưng không nhắc đến tên của Tạ An, chẳng qua là nói có một người may mắn còn sống sót mười năm trước, lại gia nhập nhóm của mình đến dò xét Cổ Kiếm Sơn Trang vân vân.
“Đây là huyết thư, xin mời mọi người xem qua... Mặt khác ta tra được việc làm ăn mười năm gần đây của Cổ Kiếm Sơn Trang, phát hiện hắn là thương nhân buôn lậu người lớn nhất phụ cận quận Giang Ninh, trong đó không ít cô gái trẻ con đều biến mất ở Cổ Kiếm Sơn Trang, từ chỗ này bốc hơi luôn."
Tô Bằng lấy ra huyết thư của Tạ An, đưa cho mọi người thấy.
Những người giang hồ này lần lượt xem huyết thư, không khỏi đều lộ vẻ xúc động, sau khi truyền đến người cuối cùng, một người ba mươi tuổi trong đám người giang hồ này, một người dáng dấp thư sinh nghèo túng chắp tay với Tô Bằng, nói:
“Tô huynh đệ cam nguyện một mình xông vào nguy hiểm, dò xét tin tức bí mật như thế này, thật sự khiến người ta bội phục, nếu không phải như thế, bọn ta còn tưởng rằng Cổ Kiếm Sơn Trang kia thật sự là nhân sĩ hào hiệp được người người trong giang hồ kính ngưỡng, lại không nghĩ rằng, hắn có thể làm chuyện mất nhân tính tàn nhẫn bi thảm như thế.
Mấy nhân vật giang hồ xung quanh cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ Tô Bằng, Tô Bằng mỉm cười chắp tay, lúc này, hắn phát hiện góc trái dưới tầm mắt mình truyền đến thông báo: "Độ thiện cảm của XX đối với bạn tăng lên năm điểm, danh vọng giang hồ của bạn tăng lên 100, Độ thiện cảm của XX đối với bạn tăng lên..., danh vọng giang hồ của bạn tăng lên bảy mươi điểm”một loạt tin tức.
“Đúng rồi, còn chưa giới thiệu cho các ngươi, bên này là giang hồ hiệp sĩ Tô huynh đệ mời đến, tổng cộng mười một người, sẽ cùng chúng ta đi đến Cổ Kiếm Sơn Trang."
Triệu Thu phất tay, chỉ vào bọn người Vạn Phong, Quý Minh, những giang hồ hiệp sĩ kia lập tức xem trọng Tô Bằng, bọn người Quý Minh vừa thấy đã biết là công phu cao trong giang hồ, có thể tụ họp được những người này, xem ra nhân duyên của Tô Bằng cũng rất rộng lớn.
Tô Bằng kinh ngạc phát hiện, trải qua sự giới thiệu này, danh vọng giang hồ của mình lại tăng lên hơn hai trăm điểm.
Nhìn thoáng qua mặt trời xuống núi, Tô Bằng nói:
“Chư vị, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cách Cổ Kiếm Sơn Trang còn có khoảng ba mươi dặm đường, không bằng trước tiên chạy tới phụ cận Cổ Kiếm Sơn Trang, sau đó tính toán tiếp, thế nào?"
Mọi người không có ý kiến gì, bọn người Vạn Phong đưa bản đồ phụ cận cho đám người giang hồ này, những người này hoặc cưỡi ngựa hoặc dùng khinh công cùng nhau tiến đến Cổ Kiếm Sơn Trang.
..
Khi mặt trời hoàn toàn lặn về phía Tây, mọi người đã đến phụ cận Cổ Kiếm Sơn Trang, địa điểm Tô Bằng ước định ở chung quanh đây, nhìn thấy Tạ An, giới thiệu với mọi người, bảo hắn cũng là nhân vật mình mời tới, mọi người cũng không có nghi ngờ gì.
Mọi người tụ tập ở một sườn núi cao cách Cổ Kiếm Sơn Trang ba dặm về phía Tây Nam, từ trên sườn núi nhìn xuống, vừa vặn có thể thấy được Cổ Kiếm Sơn Trang ở xa xa.
Tô Bằng từ trên người lấy ra tờ giấy đã được gấp lại, mở ra để trên mặt đất, nói:
“Đây là bản vẽ của Cổ Kiếm Sơn Trang, ở chỗ này..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT