Bốn tấm Hắc Thiết lệnh này, cùng với tấm Tô Bằng từng xem trước đó giống nhau như đúc, nhưng cầm vào trong tay sức nặng lại không giống nhau, chỉ là bốn tấm Hắc Thiết lệnh này, cũng không có tồn tại đường vân giống như hoa văn của gỗ.
“Hử?”
Tô Bằng nhìn, trong lòng khẽ động.
“Bốn tấm Hắc Thiết lệnh của ta trước đó, là Tạ An giấu trong cây táo mười năm, mới có hoa văn kia, hơn nữa sau khi sử dụng một lần liền biến mất, ta cũng từng suy đoán, bốn tấm Hắc Thiết lệnh, Kim Mộc Thủy Hỏa đăng sau, đại biểu cho bốn nguyên tố, Kim, chính là bản thân Hắc Thiết lệnh, Mộc, đại biểu phải nằm trong vật bằng gỗ để hấp thu nguyên tố Mộc, Hỏa, chính là cần phải đem Hắc Thiết lệnh đun nóng thành nguyên tố Hỏa, Thủy, là đặt Hắc Thiết lệnh vào trong nước, mới có thể hiển hiện công pháp bí tịch giấu bên trong.”
“Ta lúc đó thỏa mãn toàn bộ điều kiện, mà Thi Thanh từng nói qua, lúc hắn từ trên người tiền bối Tử Hà môn nhận được bốn tấm Hắc Thiết lệnh này, đã từng cho rằng thứ này vô dụng, đem thứ này quẳng vào trong đống củi đang cháy của vị tiền bối kia, đây chính là Hỏa, đốt được một hồi, trên trời đột nhiển đổ mưa, đây chính là nguyên tố Thủy, còn về nguyên tố Mộc, đoán chừng là vị tiền bối Tử Hà môn kia đã từng dùng phương pháp nào đó xử lý qua, cho nên cơ duyên xảo hợp, khiến Thi Thanh học được công pháp bên trên.”
“Bây giờ chỉ là không biết, bốn tấm Hắc Thiết lệnh này, là sản phẩm sử dụng một lần, hay là có thể sử dụng nhiều lần... Đương nhiên biện pháp tốt nhất chính là thử một lần, nhưng nguyên tố khác ngược lại dễ nói, chỉ là nguyên tố Mộc này, ta cũng không thể bỏ ra thời gian mười năm, để bốn tấm Hắc Thiết lệnh này hấp thụ nguyên tố Mộc được...”
Tô Bằng khẽ chau mày, nghĩ biện pháp giải quyết.
Đột nhiên, Tô Bằng chợt lóe lên suy nghĩ, một ý nghĩ mới xuất hiện ở trong đầu của hắn.
“Đúng rồi! Nhưng không có ai nói rằng, nhất định phải đem bốn tấm Hắc Thiết lệnh này đặt vào trong thân cây, mới có thể hấp thu được nguyên tố Mộc... Một cây táo bình thường, lại có thể sinh ra bao nhiêu nguyên tố Mộc? Tại sao ta không ở trên giang hồ, hô giá cao thu mua bảo vật có nguyên tố Mộc càng nồng đậm hơn để bồi dưỡng bốn tấm Hắc Thiết lệnh này? Trên giang hồ nếu ngay cả loại nguyên tố tinh khiết như tinh hoa mặt trăng kia còn có, có lẽ muốn có được vật có nguyên tố Mộc nồng đậm cũng không phải việc khó. Cùng lắm thì ra mấy ngàn lượng hoàng kim, bán đấu giá hoặc là lên trang web Tê Tiên Cư treo thưởng không phải đã được rồi sao?”
“Dùng thứ treo giải thưởng kia bồi dưỡng bốn tấm Hắc Thiết lệnh này, nhất định có thể tăng tốc độ hấp thụ nguyên tố Mộc, như vậy, có lẽ mấy tháng, thậm chí một hai ngày, có thể khiến cho bốn tấm Hắc Thiết lệnh này hấp thụ được đầy đủ nguyên tố Mộc.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng trở nên thoải mái hẳn, lông mày cũng giãn ra.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, là món ăn hắn căn dặn quản gia bảo đầu bếp làm được mang đến, Tô Bằng đem bốn tấm Hắc Thiết lệnh cất vào trong người, sau đó bảo người bên ngoài đi vào.
Đi vào, là một hạ nhân hơn bốn mươi tuổi, người này mang theo một hộp cơm, cung kính đi vào trong phòng, sau đó đặt lên bàn, sắp xếp những món trong hộp cơm ra bàn.
Tô Bằng xem xét, một món cải xào thịt bò, một món thịt gà, một đĩa thịt khô đậu nành, một món đậu hủ, lại thêm một chén cơm lớn, cùng với một chén canh, bốn món một canh, xem như đầy đủ hết.
Tô Bằng ngửi thấy hương vị, cảm giác có vẻ khá ngon, món ăn trông cũng đẹp mắt, trong lòng cảm giác rất là thoả mãn, liền căn dặn hạ nhân rời đi, chuẩn bị ăn cơm.
Hạ nhân kia lui xuống, thoạt nhìn rất có quy tắc, trong lòng Tô Bằng cảm giác tương đối hài lòng, tiền lương của hạ nhân lão quản gia thuê có cao đôi chút, nhưng tố chất hạ nhân không tồi, xem ra quản gia kia rất có lòng dạy dỗ, hiểu biết quy củ.
Tô Bằng bởi vì ngộ tính nâng cao, lại thêm suy nghĩ cách thức phá giải làm sao để nhanh chóng có được bốn tấm Hắc Thiết lệnh này, tâm tình không tồi, ngay cả khẩu vị cũng trở nên ngon hơn rất nhiều, ăn rất nhiều.
Đầu bếp trong nhà tay nghề không tệ, mặc dù chưa nói tới tiêu chuẩn đại sư, nhưng cũng đạt tới cảnh giới cao hơn tiệm cơm bình thường một bậc, Tô Bằng coi như ăn ngon miệng, bốn món ăn đều ăn hơn phân nửa, cơm và canh cũng ăn hơn phân nửa.
Ăn cơm xong không bao lâu, hạ nhân vừa rồi mang cơm lên lại đi vào trong phòng, mang thức ăn còn lại lần nữa bỏ vào trong hộp cơm mang đi.
“Nếu không có việc gì, cũng đừng có đến quấy rầy ta.”
Tô Bằng căn dặn người này, hạ nhân kia gật đầu, thu dọn đồ đạc lui xuống.
Tô Bằng tiêu hóa một hồi, lại bắt đầu tu luyện mỗi ngày.
Hắn đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mặt trời đã xuống núi, ánh trăng đã lên cao.
Thời gian Tô Bằng vừa mới giác ngộ, mặc dù chỉ giống như trong nháy mắt, nhưng thật ra đã rất lâu, bây giờ đã là hơn bảy giờ tối, lúc này là ngày mùa thu sắp đến mùa đông, ngày ngắn đêm đài, không ngờ bầu trời đã tối đen.
Nhìn thoáng qua ánh trăng bên ngoài, Tô Bằng cảm giác có thể tu luyện, liền kéo một cái ghế, ngồi ở cửa sổ, phun ra nội đan hấp thụ ánh trăng...
...
Trong nháy mắt, đã qua ba giờ.
Tô Bằng cũng đem nội đan đại yêu, lần nữa nuốt vào trong thân thể.
Nhìn ánh trăng trên không trung, Tô Bằng hít một hơi thật sâu.
Hắn nhìn cái bàn, trên mặt bàn có một giá bút, vài tờ giấy Tuyên Thành, ngón tay Tô Bằng đột nhiên chỉ hướng xấp giấy Tuyên Thành kia.
Trong phòng nổi lên trận gió kỳ lạ, thổi xấp giấy Tuyên Thành kia lên, lượn lờ trên không trung.