Vô Phong Kiếm đâm vào ngực của lão hòa thượng Hư Văn kia, hai người cùng nhau bay ra ngoài.

Hư ảnh tượng Phật xuất hiện chung quanh thân thể của lão hòa thượng Hư Văn làm Tô Bằng tuy rằng cảm giác đã đâm đến hắn, tuy nhiên lại phá không được lớp phòng ngự của đối phương, đối phương dường như sử dụng một loại công pháp hộ thể rất cao thâm của Phật môn, so với bốn người hòa thượng da đồng kia còn lợi hại hơn rất nhiều.

Nhưng mà Hư Văn hòa thượng cũng không chịu nổi, hắn tuy rằng đã thi triển tuyệt học Phật môn, miễn cưỡng chặn được một kiếm vào ngực này, không có bị một kiếm này xỏ xuyên qua nhưng mà nội lực lại không có hoàn toàn ngăn cản được. Lúc này hắn cảm giác ngực mình giống như là bị đè nặng ngàn cân, còn bị đốt nóng hổi như có tảng đá lớn bị thiêu cháy đè lên vậy, vừa nóng vừa nặng lại khó chịu, gần như không cách nào hô hấp được.

Tô Bằng thì không một chút nào nương tay, một kiếm đem Hư Văn hòa thượng đâm ra xa bảy tám thước, kiếm thế của một kiếm này lúc này mới tạm thu lại.

Mà còn Hư Văn hòa thượng thì tiếp tục bay ra ngoài, bởi vì đại bộ phận nội lực của hắn đều đang thi triển công pháp hộ thể kia, cho nên nội lực chung quanh thân thể cùng với bao phủ ở trên áo cà sa đã yếu đi một chút. Áo cà sa cùng với lông mày lúc này đều bị dung nham tâm hoả ngục của Tô Bằng ảnh hướng đến mức bốc cháy lên.

Mấy sư đệ của lão hòa thượng Hư Văn, sốt ruột muốn đến viện trợ sư huynh của mình, lúc này tất cả cũng đều nhào tới sau lưng Tô Bằng, ba người đồng thời thi triển võ công mà mình am hiểu, công kích đến Tô Bằng.

Tô Bằng lúc này, trong mắt hiện lên một chút hung ác, không lưu lại một chút tình cảm nào cả, Vô Phong Kiếm quay trở lại, chợt quát một tiếng:

“Ngạo ý kiếm liên!"

"Xoạt!"

Một đóa hoa sen xinh đẹp khổng lồ được tạo thành bởi kiếm khí sắc bén nguy hiểm dị thường, trong nháy mắt nở ra trên không trung.

“Không tốt!"

Ba hòa thượng truy kích phía sau, sắc mặt lập tức đồng thời biến sắc, võ công đang thi triển cũng vội vàng thu lại. Toàn bộ đều thi triển công pháp hộ thân.

Người từng thi triển ra Phật chưởng màu vàng kia, làn da thân thể trong nháy mắt biến thành màu vàng, dùng cùng loại công pháp giống như bốn La Hán da đồng kia, nhưng mà cảnh giới tu hành rất cao, đã đạt đến hiệu quả toàn thân màu vàng, Lão hòa thượng dùng áo cà sa Phục Ma công thì lại trong nháy mắt kích phát nội lực, vung áo cà sa lên, chắn ở trước mặt mình, thân thể co lại thành một đoàn, cả người đều núp ở đằng sau áo cà sa.

Lão hòa thượng sử dụng bách bộ thần quyền kia thì cách Tô Bằng có hơi xa một chút. Người này không có tu hành công pháp hộ thể đặc biệt lợi hại gì, nhưng phản ứng lại siêu cấp thần tốc, chỉ thấy hắn đột nhiên thay đổi quỹ tích ra quyền của mình, hai đấm đánh vào đá xanh trên mặt đất, thân thể bị lực phản bay ngược về phía sau.

"Bùng!"

Ngạo ý kiếm liên của Tô Bằng hoàn toàn nở rộ, ngoại trừ hòa thượng sử dụng cách không quyền kia coi như chạy được sớm, chạy ra khỏi phạm vi công kích của ngạo ý kiếm liên ra, lão hòa thượng sử dụng Phật chưởng cùng với áo cà sa công kia hoàn toàn bị bao phủ ở trong phạm vi công kích của ngạo ý kiếm liên.

Lập tức, tăng bào trên người hai lão hòa thượng kia nát vụn bay phất phơ, thanh âm vải vóc bị xé rách xoẹt xoẹt vang lên, tăng bào áo cà sa trên người bọn họ toàn bộ đều bị cắt thành những mảnh vụn bay lên trời.

Nhất là lão hòa thượng sử dụng Phật chưởng dùng Kim Thân hộ thân kia, chẳng những tăng bào toàn bộ đều bị nát vụn, trên thân thể màu vàng kia trong nháy mắt bị kiếm khí cắt hơn mấy chục đến hơn trăm lỗ hổng, quả thực giống như là bị người Lăng Trì vậy, khiến người ta không đành lòng nhìn được.

Lão hòa thượng sử dụng áo cà sa Phục Ma công kia ngược lại khá hơn một chút. Bởi vì hắn dùng áo cà sa chắn lại một chút, nội lực được rót vào trên áo cà sa làm cho nó giống như một bức tường đồng, thay hắn phòng ngự phần lớn công kích của ngạo ý kiếm liên xuống dưới, để hắn có kẽ hở thi triển khinh công dưới sự công kích của ngạo ý kiếm liên mà chạy trốn về phía sau, nhưng mà áo cà sa coi như bảo vật kia cũng đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn bị phá hủy.

Lúc này, trận thế bốn hòa thượng bao vây đã bị phá vỡ, Tô Bằng không chút nào ham chiến, hắn lúc này đã đi tới hậu viện chỗ tăng phòng, lập tức thi triển khinh công tung người bay lên hai ba trượng, đã ở trên tăng phòng.

Nhảy đến trên tăng phòng, Tô Bằng lạnh lùng nhìn bốn lão hòa thượng phía dưới, trong miệng nói:

"Tình cảm hôm nay, Tô mỗ sau này chắc chắn sẽ tìm Đại Không Tự để báo đáp các vị, chẳng qua là hôm nay ta không lưu lại nữa."

Nói xong, Tô Bằng lại nhìn chằm chằm bốn lão hòa thượng lần nữa, sau đó thi triển khinh công, phi thân rời đi.

Trong sân, chỉ còn lại có bốn lão hòa thượng, hai mặt nhìn nhau.

Hư Văn hòa thượng đã khôi phục lại như cũ, dập tắt lửa trên thân thể, chẳng qua là hai đạo lông mi trắng thật dài đã bị đốt cháy một nửa, hắn và mấy sư huynh đệ khác đều kiêng kị ngạo ý kiếm liên mà Tô Bằng bạo phát ra, cho nên cũng không dám đuổi theo.

Lão hòa thượng thi triển Phật chưởng kia, lúc này là thảm nhất, hắn cứng rắn dựa vào công pháp hộ thể để chống lại ngạo ý kiếm liên, lúc này tăng y áo cà sa trên người bị hủy hết, cánh tay bắp đùi trên thân thể gầy còm đều bị lột hết, chỉ còn một cái quần cộc ở mông che được chỗ hiểm, trên thân thể cũng bị kiếm khí lưu lại hơn mười đạo vết thương, tai môi còn bị chém rụng một khối, thoạt nhìn bộ dạng giống như thiếu chút nữa bị Lăng Trì.

Có điều công pháp hộ thể của người này thật là lợi hại, chỉ nhận phải một chút sát thương không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên còn có thể có sức lực đứng ở nơi đó.

Mà còn một lão hòa thượng sử dụng áo cà sa Phục Ma công kia, ngơ ngác nhìn từng mảnh nhỏ áo cà sa trên đất, công phu lợi hại nhất của hắn chính là công phu trên áo cà sa, áo cà sa kia còn là bởi vì lập được công lớn cho Đại Không Tự nên chủ trì mới bỏ ra một số tiền lớn tìm kiếm khắp nơi trên giang hồ mới mua được một kiện trân phẩm này, tốn hao rất nhiều, là bảo vật mà lão hòa thượng này bình sinh yêu nhất. Nhưng mà lúc này, áo cà sa kia đã hóa thành từng mảnh bay phất phơ, khiến lão hòa thượng này về sau uy lực võ công thi triển ra ít nhất giảm đi ba thành, đả kích không thể bảo là không lớn, trong lúc nhất thời có chút thất thần chán nản.

Mặt khác lão hòa thượng dùng cách không quyền kia, tuy rằng không có bị thương tổn nặng, nhưng vì tránh né ngạo ý kiếm liên, lâm thời thay đổi đường quyền, nội kình một hơi thiếu chút nữa không có trở lại được, cũng ít nhiều bị một chút nội thương, lúc này không ngừng ho khan, sợ là phải nuôi thương thế thêm mấy ngày.

Hư Văn lão tăng nhìn bộ dáng thê thảm của mấy sư đệ trong hậu viện, lại nhìn thoáng qua bản thân mình đã bị đốt trọi một nửa lông mày cùng với ngọn lửa vừa mới dập tắt làm cháy đen cả một mảnh áo cà sa, trong lòng không khỏi im lặng, vốn là chủ trì gọi bốn người bọn hắn đến đây, hắn còn có chút nghĩ là chuyện bé xé ra to, nhưng mà lúc này bắt không được lại còn thê thảm như vậy, thật sự vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Bằng đã rời đi, ánh mắt lộ ra thần sắc thâm trầm, trong miệng theo bản năng nói:

“A di đà phật, người này không thể lưu lại!"

Ngay lúc này, cửa của tăng phòng của Không Văn Tự mở ra, một vị hòa thượng cũng bảy tám mươi tuổi đi tới, người này chính là chủ trì của Không Văn Tự, Không Duyên đại sư. Hắn thấy thảm trạng của bốn lão hòa thượng không khỏi mặc niệm một tiếng A di đà phật, để bốn lão hòa thượng đi tăng phòng khác thay quần áo chữa thương.

Một đám hòa thượng đi rồi, trong hậu viện Không Duyên Tự có một cửa sổ của tăng phòng hờ khép được mở ra, lộ ra một khuôn mặt.

Chỉ thấy sau song cửa sổ này, là một nô tỳ, một vú già cường tráng cùng với một cô gái mặc áo tơ trắng dùng lụa mỏng che mặt.

“Hì hì, tiểu thư ngươi thấy không? Vẻ mặt trên mặt của Không Duyên hòa thượng của Không Văn Tự kia giống như là trái khổ qua! Hắn nhất định không ngờ được, bốn hòa thượng của Đại Không Tự cũng bắt không được người nọ, sau này hòa thượng của Đại Không Tự đi rồi, người ta đến báo thù thì hắn cũng gánh không được."

Tì nữ bộ dáng rất tinh ranh, cười hì hì, nói với tiểu thư che mặt.

Tiểu thư áo tơ trắng kia, tuy rằng che mặt, nhưng khó nén được vẻ đoan trang mị hoặc của nàng, lúc này ánh mắt nàng yên lặng thâm trầm, nhìn thoáng qua phương hướng rời đi của Tô Bằng, nói:

"Hà Hoa, ngươi thật nhiều chuyện, đúng rồi, người tuổi trẻ mới vừa rồi kia tên gọi là gì vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play