Theo Hư Văn hòa thượng lao đến từ chính diện, ba lão hòa thượng còn lại cũng từ ba phương hướng khác nhau tung người bay đến.
Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, cầm Vô Phong Kiếm trong tay, tiến về phía trước nghênh đón đánh Hư Văn hòa thượng ở chính diện.
Trận pháp hắn đã từng thi triển với bốn hòa thượng da đồng kia vẫn có nhớ kỹ như mới hôm qua, bốn hòa thượng có pháp danh bắt đầu bằng chữ Hư này, trận pháp thi triển ra chắc chắn so với bốn hòa thượng da đồng lúc trước lợi hại hơn nhiều, Tô Bằng tuy rằng gần đây võ công tiến bộ nhanh, nhưng cũng không dám quá mạo hiểm.
Vô Phong Kiếm mang theo sự trói buộc của kiếm pháp bán thức, lực trường hỗn loạn bọc lại Hư Văn hòa thượng ở chính diện.
"Kiếm pháp thật tốt!"
Hư Văn hòa thượng cảm nhận được lực trường của kiếm pháp bán thức, trong miệng không khỏi cảm thán nói, nhưng mà tay cũng không dừng lại, khuỷu tay tiến lên, đánh tới Tô Bằng.
Tô Bằng thấy ở trên khuỷu tay của Hư Văn hòa thượng, không ngờ lại xuất hiện một hư ảnh cực lớn của cái chùy Phục Ma Kim Cương, đánh tới mình.
Tô Bằng không dám khinh thường, sử dụng kiếm thế ngự lực, muốn phá giải khuỷu tay này.
“Oành!"
Kiếm pháp bán thức của Tô Bằng va chạm với cái chùy Phục Ma Kim Cương này, lực phòng ngự của kiếm pháp bán thức bị đụng làm cho chếch đi, chày Phục Ma Kim Cương của đối phương bị hóa giải.
Nhưng Tô Bằng cảm giác cũng không hơn gì, hắn cảm giác khuỷu tay lúc này của đối phương đánh lên mình giống như là chùy gỗ đánh chuông đồng vậy, mặc dù không có trực tiếp đánh trúng vào mình, nhưng mà ngực vẫn còn có chút khó chịu.
Mà lúc này, xung quanh lại có hai lão hòa thượng công kích tới đây.
Một trong số đó, bổ nhào trên không trung, song chưởng đè xuống phía dưới, chỉ thấy phía trước song chưởng của hắn, mắt thường có thể thấy được một bàn tay Phật màu vàng khổng lồ vỗ xuống đầu Tô Bằng.
Tô Bằng giơ kiếm, thi triển kiếm thế, phòng ngự từ không trung.
"Bốp!"
Một tiếng bốp vang lên, nhất thời gạch xanh dưới chân Tô Bằng cũng bị giẫm thành từng khối vụn, chân của hắn dường như cũng lún xuống mặt đất phải nửa tấc.
Tô Bằng cảm giác cực kỳ không dễ chịu, kiếm pháp bán thức tuy rằng có lực phòng ngự kinh người. Đáng tiếc lực công kích của hai lão hòa thượng này đều là dựa vào tu vi nội lực hơn một giáp (60 năm), thế lực mạnh mẽ, công kích giống như đá lớn đè chết cua, làm cho không người nào có thể phòng ngự hoàn toàn được.
Đây cũng phù hợp với tinh hoa của võ công chính thống Đại Không Tự, không chú trọng xinh đẹp mà là lấy thế đè người, thắng cũng thắng đường đường chính chính, không lời nào để nói.
Nhưng mà Tô Bằng không rảnh suy nghĩ công phu của bốn lão hòa thượng này có phải là đường đường chính chính hay không, chỉ là trong lòng hơi có chút trầm xuống.
Người lành nghề khẽ vươn tay liền biết có hay không, Tô Bằng chỉ tiếp qua hai chiêu của hai lão tăng này, cũng đã cảm giác võ công của bốn lão hòa thượng này, nếu như mình không dùng Tất sát cùng với các loại át chủ bài, sợ là người ta còn mạnh hơn mình cả một quãng đường, mình không xuất ra át chủ bài gì, bằng vào công phu của bản thân cùng với sự liều mạng của đối phương, phỏng chừng sau ngàn chiêu có khả năng bị kinh nghiệm vô cùng phong phú của đối phương đánh cho thất thủ.
Tô Bằng mới vừa phòng ngự một kích từ không trung của lão hòa thượng, phía bên phải của hắn lại có một lão tăng đánh tới. Người này ở trước mặt Tô Bằng bỗng nhiên vén áo cà sa lên, áo cà sa trên người như mây đỏ đập tới Tô Bằng.
Tô Bằng hơi lui về phía sau nửa bước, kiếm pháp bán thức đón đánh qua. Nhưng lại cảm giác trên áo cà sa kia giống như là màn sắt, nện ở trên thân kiếm thiếu chút nữa đập bể kiếm thế của Tô Bằng, cường hãn dị thường.
“Áo cà sa Phục Ma công!"
Trong lòng Tô Bằng trong giây lát nhớ tới tên một môn võ công.
Áo cà sa màu đỏ này, phỏng chừng cũng không phải là vật phàm, có thể cùng với trang bị quần áo tơ vàng của Tô Bằng ngang cấp nhau, sau khi thêm vào nội lực, so với đồng đúc còn cứng hơn mạnh hơn mấy phần, đè xuống sợ là phải có trăm cân, người giang hồ bình thường bị đánh phỏng chừng đã đứt gân gãy xương.
Lúc này ba lão hòa thượng đã bao vây ba mặt của Tô Bằng, Tô Bằng không muốn bị mấy người này vây quanh, hướng về phía lỗ hổng kia, lách mình muốn di chuyển ra ngoài.
Chẳng qua là Tô Bằng mới vừa di chuyển đến lỗ hổng kia, lão hòa thượng cuối cùng cách Tô Bằng khoảng hai ba trượng đột nhiên hai đấm đánh tới từ không trung.
Tô Bằng nhất thời cảm giác được áp lực hết sức khổng lồ, vội vàng huy kiếm thi triển kiếm pháp bán thức, kiếm thế che ở trước người.
“Oành!"
“Oành!"
Liên tục hai tiếng vang lên, vang lên trước người Tô Bằng, Tô Bằng bị nắm đấm cường đại đánh phải, lui về phía sau nửa bước, mà ngược lại ba lão hòa thượng từ ba phương hướng cũng đều đồng loạt xông tới.
"Bách bộ thần quyền?"
Tô Bằng cảm thấy hai quyền vừa rồi kia giống như đã từng biết qua, dường như Quyền Thần Thi Thanh kia cũng đã thi triển qua loại quyền pháp tương tự.