Tô Bằng nhướng mày, bản thân thấy rõ, Đinh Hoành Vũ này ít nhất trúng bảy tám đạo kiếm khí của mình, nhưng không hiểu tại sao lại giống như là người không có việc gì cả?
Đột nhiên, Tô Bằng quét nhìn phần cổ Đinh Hoành Vũ, đồng tử không khỏi co thắt lại, chỉ thấy phần cổ và nơi tiếp giáp với quần áo của Đinh Hoành Vũ này, dường như nổi lên văn tự kỳ quái nào đó...
Tô Bằng lập tức trong mắt lóe lên tinh quang, hô:
“Đỗ huynh, không cần nương tay nữa!”
Đỗ Thu lúc này, cũng đã cản lại hai trưởng lão áo vàng khác, chỉ là đối phương dù sao ở trong kiếm trận, ngay khi Đỗ Thu sắp chém chết một trưởng lão dưới kiếm của mình, lại bị mấy nhân vật áo xanh Thiên Phủ hội đằng sau cản lại.
Mà vừa lúc này, tiếng quát của Tô Bằng vang lên bên tai Đỗ Thu, Đỗ Thu nghe thế, mặc dù không biết là bởi vì sao, nhưng trong tay lại thi triển một chiêu kiếm pháp bí truyền của mình.
Chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn xoay tròn, đem kiếm trở tay cầm trong tay quét ngang, lập tức một mảnh băng sờ xuất hiện giữa không trung, nội lực hàn băng khiến cho thân thể con người lạnh cóng, đồng thời che khuất tầm mắt của kẻ địch.
Sau đó thân thể hắn đột nhiên xông lên, trường kiếm trong tay bỗng chốc xoay tròn, kiếm Băng Phách Hàn Thiền của hắn giống như là đột nhiên tuôn ra thứ gì đó, xông tới một khoảng cách không nhỏ.
Dưới mũi kiếm nhọn, chính là một tên trưởng lão áo vàng, hắn ta thấy tình thế không ổn, cũng là nhân vật quyết đoán, hắn chặn ngang binh khí và một cánh tay, muốn ngăn lại trường kiếm của Đỗ Thu.
Nhưng mà, bảo kiếm kia phẩm chất coi như không tồi, nhưng lại yếu ớt dưới nhiệt độ hạ thấp, một kiếm này của Đỗ Thu đã chém gãy binh khí trong tay hắn, ngoài ra còn chém vào trên bàn tay của hắn.
Người này kêu thảm một tiếng, một bàn tay đã đi tong, có điều chung quy cũng đã tránh được mũi kiếm, ngã lùi về sau.
Bàn tay này của hắn, cổ tay đứt đoạn, nhưng không cần lo lắng mất máu quá nhiều... Cổ tay bị chém đứt, đã bị nội lực hàn băng của Đỗ Thu phong bế huyết mạch, máu chảy ra rất ít.
“Đỗ huynh! Giúp ta bắt giữ Đinh Hoành Vũ! Người này không thể lưu lại!”
Tô Bằng dư quang quét đến Đỗ Thu đã thu phục hai trưởng lão áo vàng bên cạnh, lập tức hô.
Đỗ Thu nghe thế, mặc dù mờ mịt khó hiểu, nhưng xuất phát từ tin tưởng đối với Tô Bằng, vẫn cầm trường kiếm lao tới.
Vừa lúc đó, Tô Bằng chợt nghe hai tiếng kêu kỳ lạ, hai bóng đen, từ phía trên nhảy xuống, một kẻ sử dụng binh khí tấn công Tô Bằng, còn một kẻ khác, lại đáp xuống sau lưng Đinh Hoành Vũ, trong miệng lẩm bẩm nói.
Tô Bằng huy kiếm, chặn lại binh khí của người kia từ trên không trung lao xuống tấn công mình, chợt thấy người này sử dụng chính là móng vuốt mang trên cổ tay, bộ dáng giống như là binh khí của nhân vật tên là “Câu vương” mà Tô Bằng đã từng chơi trong trò chơi.
Người này ở trên cổ tay đeo hai vuốt nhọn dài chừng ba mươi centimet, vuốt nhọn kia trải qua chế tạo đặc biệt, phát ra màu sắc xanh đen, rõ ràng là đã được tẩm kịch độc.
Mà một người khác, dáng người không cao lắm, lại đem thân thể trùm trong áo choàng trùm kín đầu, lúc này đứng sau lưng Đinh Hoành Vũ, không ngừng nói đến chuyện gì đó.
Tô Bằng thấy hai người này, lập tức trên người sinh ra một luồng sát ý.
Bởi vì, trong mắt Tô Bằng có thể nhìn thấy linh hồn, đã nhìn thấy trên người hai người, dường như có ngọn lửa màu đen không ngừng chập chờn... ngọn lửa ác nghiệp!
Trên người Tô Bằng vốn dĩ có ác nghiệp, cho nên đối với ngọn lửa ác nghiệp này đặc biệt mẫn cảm, hắn thoáng cái liền nhận ra, hai người này, tu hành đều là đường ác nghiệp.
Trên giang hồ căn cứ những gì Tô Bằng biết, tu hành ác nghiệp, chỉ có một thế lực... Đó chính là Chân Thần giáo.
Chân Thần giáo tu hành ác nghiệp, tất nhiên chính là đại ác, dưới tình huống bình thường, chính là tàn sát người thường số lượng lớn, khiến ác nghiệp những người tuyệt vọng khiếp sợ cái chết kia hấp thụ ở trên người mình.
Cho nên ngoại trừ giống như là người ngoài ngoài ý muốn nhiễm phải ác nghiệp này, người Chân Thần giáo tu hành ác nghiệp, đều là người trên tay nhuốm đầy tội nghiệt nặng nề.
Vừa rồi Đinh Hoành Vũ có thể phòng ngự kiếm khí hoa sen Tất Sát của Tô Bằng, đã khiến cho Tô Bằng có chỗ cảnh giác, Thục Sơn Kiếm Phái cũng không am hiểu công pháp hộ thể, mà từ trong cổ Đinh Hoành Vũ xuất hiện những văn tự thần bí kia, cũng khiến cho Tô Bằng nhớ tới Cổ Kiếm trong Cổ Kiếm sơn trang, còn có hai Thần Sử bị giết chết trong bí cảnh.
Lúc này hai hắc y nhân kia đột nhiên xuất hiện, càng chứng tỏ suy đoán của Tô Bằng, hội trưởng Thiên Phủ hội cua thành Dương Đức, quả nhiên có quan hệ với Chân Thần giáo.
Nếu không đoán lầm, hai hắc y nhân này, có lẽ chính là nhân vật cấp Thần Sử trong Chân Thần giáo, lén lút xâm nhập vào thành Dương Đức, hơn nữa có được liên lạc với Đinh Hoành Vũ.
Giờ phút này hội trưởng Thiên Phủ hội trong phủ, chắc hẳn đang ở chỗ nào đó, thành lập địa lao giống như Cổ Kiếm sơn trang, đối với người bình thường hành hạ đến chết.
Đinh Hoành Vũ thân là kẻ cầm đầu ở đây, đứng đầu một thành, muốn ở trong thành Dương Đức tìm một số người bí mật hành hạ đến chết, không phải là chuyện khó khăn gì, ăn mày trong thành Dương Đức, cũng không biết có bao nhiêu, những người này là chết hay sống, làm sao có người nào quan tâm được?
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Tô Bằng không khỏi mang theo sát khí, hành vi của người Chân Thần giáo, người thần căm hận, thật sự không đáng để lưu lại, phải giết chết toàn bộ.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng không hề dự định nương tay, chuẩn bị giết chết hai người này.
Lúc này, hắc y nhân đội mũ vóc người không cao lắm đáp xuống sau lưng Đinh Hoành Vũ, đã niệm xong chú ngữ trong miệng.
Người khác còn chưa phát hiện, nhưng mà Tô Bằng lại nhìn thấy, Đinh Hoành Vũ cùng hắc y nhân sử dụng vuốt sắc kia, ác nghiệp trên người đột nhiên thoáng cái như được kích thích, mạnh mẽ sục sôi lên hơn rất nhiều.
Hai người kia, cũng giống như là uống phải loại thuốc nào đó, trở nên kích động, trong miệng hô lớn, vọt về phía Tô Bằng!
Hắc y nhân đội mũ vóc người không cao phía sau kia, trong miệng vẫn đang không ngừng niệm chú ngữ, giống như đang chuẩn bị pháp thuật tiếp theo...