Đỗ Thu nghe xong lời không khách khí của đối phương, mặt không biểu tình, chỉ đi tới, nói:
Đối diện là vị anh hùng nào của Thiên Phủ hội, mời chủ sự ra ngoài nói chuyện.
Thanh niên quần áo lụa là đối diện nghe xong, thấy Đỗ Thu không để ý hắn, không khỏi mặt lộ ra vẻ xám xịt, tiến lên một bước, liền định mở miệng vô lễ.
Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, hai mắt Đỗ Thu liền nhìn về phía hắn, hừ lạnh một tiếng.
Hai mắt thanh niên quần áo lụa là kia tiếp xúc với hai mắt Đỗ Thu, đột nhiên cảm giác mình phảng phất rơi vào trong hầm băng, hay là toàn thân bị giội nước lạnh, từ sâu trong linh hồn sợ run cả người, cúi đầu xuống, thưa dạ không biết nói gì.
Tô Bằng thấy, nhẹ gật đầu, xem ra Đỗ Thu này quả thật dưới nổi danh không có hư sĩ, đã đem kiếm pháp nội công tu hành đến bước rất cao thâm.
Cái nhìn này, cũng là thành tựu, cái này gọi là Mục kiếm, chính là thông qua vận chuyển nội lực, tăng thêm kiếm ý trên người mình, khiến ánh mắt đối phương nhìn mình, cũng không dám đối mặt, thậm chí tu luyện tới mức cao thâm, liếc mắt nhìn đối phương liền sẽ khiến đối phương bị nội thương, một số người thân thể yếu nói không chừng còn có thể bị ánh mắt trừng chết.
Đó quả thật chính là dựa vào ánh mắt giết người.
Tinh yếu của Mục kiếm, thật ra không khác kiếm ý Tô Bằng tu hành là bao, chỉ có điều không có hệ thống như vậy, kiếm ý loại trước, cũng không phải loại kiếm ý ngưng tụ thực chất như Tô Bằng, mà là khí chất tinh thần hàng năm nghiên cứu kiếm đạo tỉ mỉ thu được.
Thanh niên quần áo lụa là kia, mặc dù kiêu ngạo, nhưng bản thân tu vi lơi lỏng bình thường, bị mục kiếm của Đỗ Thu chiếu tới, lập tức không ngóc đầu lên nói chuyện được, thân thể còn không ngừng run rẩy.
Nhưng mà mặc dù đây là một bao cỏ, có điều thân phận địa vị ở đó, trong hộ vệ của hắn, ngược lại có mấy cao thủ, lập tức có hai nam nhân đứng ra.
Hai nam nhân này, mặc đều là phục sức hình thức Thiên Phủ hội, chỉ là màu quần áo không phải màu đen mà là màu xanh, do chất lụa làm thành, thoạt nhìn liền cao cấp hơn người ngoài một chút.
Hai người này huyệt Thái Dương gồ cao, trong ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía, vừa nhìn đã biết là ngoại gia công phu tu luyện tới mức cực kỳ cường hãn, hai người chắn trước người công tử quần áo lụa là, chặn ánh mắt của Đỗ Thu.
Mục kiếm của Đỗ Thu với hai người này, không thể phát ra tác dụng đả thương người, chỉ là khiến người đối diện cảm giác được áp lực rất lớn, nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện.
Ngươi là người nơi nào đến? Không biết đây là chỗ của Thiên Phủ hội sao? Dám ra tay đối với Thiếu công tử?
Một trong hai hán tử đứng trước mặt công tử quần áo lụa là, nói với Đỗ Thu.
Tô Bằng nhìn thử hai người này, phát hiện diện mạo hai người này có chút tương tự, hẳn là hai huynh đệ.
Đỗ Thu nhìn thoáng qua hai người này, nói:
Mỗ gia là Đỗ Thu ở Lương Châu, lần này hộ tống kim chủ đi ngang qua thành Dương Đức, bản thân rất ngưỡng mộ với Đinh hội trưởng Thiên Phủ hội thành Dương Đức, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện bất kính gì. Chỉ là vị thiếu công tử các ngươi, muốn dùng hai mươi lượng hoàng kim mua hàng hóa giá trị năm ngàn lượng hoàng kim trở lên, không thấy là hơi quá đáng à?
Đỗ Thu? Chính là Trảm Thủy Kiếm một trong Tứ tuyệt kiếm Đỗ Thu?
Nghe xong lời của Đỗ Thu, hai người đối diện không khỏi động dung.
Biểu lộ Đỗ Thu không thay đổi, gật đầu nói:
Đúng.
Xác nhận lời của Đỗ Thu, hai tráng hán đối diện nhất thời im lặng, hai người bọn họ mặc dù cũng có chút bá đạo, nhưng cũng phải xem người đối diện là ai, phú thương bình thường thì cũng thôi, nhưng mà người đối diện thương nhân mời đến, không ngờ là Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu cực kỳ nổi danh trên giang hồ.
Hai huynh đệ này, trên giang hồ cũng có chút danh hiệu, có điều ngay cả thanh danh Thập Đại Kiếm giang hồ đều hơi không bằng, cũng chỉ mạnh hơn Thập Tiểu Kiếm giang hồ một chút, so với Đỗ Thu kém hai hơn hai cấp, lúc này vừa nghe danh hiệu đối diện, không khỏi có chút kinh sợ.
Có câu là người có tên cây có bóng, danh hiệu trên giang hồ không phải tặng không, dù sao nếu chuyện gì đều cần động thủ giải quyết, cho dù nhân vật đầu đao liếm máu cũng ăn không tiêu, chuyện trên giang hồ, đại bộ phận đều dựa vào giao tình và danh vọng để giải quyết, Đỗ Thu bằng vào danh hiệu Trảm Thủy Kiếm, liền có thể giải quyết 80% tình huống động thủ trở lên.
Hai huynh đệ này, mặc dù có địa vị cố định trong Thiên Phủ hội, nhưng cũng đắn đó bất định, với danh hiệu của Đỗ Thu này, hội trưởng đại nhân đều có thể sẽ lễ ngộ người này, hai người bọn họ đắn đo vô cùng, phải đối đãi như thế nào đây.
Tô Bằng nhìn thấy, cũng cảm giác khó trách tranh danh đoạt lợi trong giang hồ, có một danh hiệu nổi tiếng, quả nhiên xử lý được rất nhiều chuyện.
Nhưng vào lúc hai hán tử do dự, công tử quần áo lụa là phía sau, lúc này mới từ trong uy lực Mục kiếm của Đỗ Thu khôi phục lại.
Vừa mới khôi phục lại, người này liền lập tức giận không kềm được, hắn vốn chính là một bao cỏ, quần áo lụa là đã quen, bởi vì không ai dám trêu chọc hắn, cho nên khiến hắn tự cho là mình rất cao, lúc này lại bị Đỗ Thu liếc nhìn đã sợ hết hồn hết vía, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, không khỏi thẹn quá hoá giận, hắn xấu hổ giận dữ dùng ngón tay chỉ vào Đỗ Thu, nói:
Ta mặc kệ hắn Trảm Thủy Kiếm gì gì, bắt lấy bọn họ cho bổn công tử! Bọn họ cầm vũ khí vào thành Dương Đức, lại mang số tiền lớn, ta thấy bọn họ là muốn âm mưu xúi giục phá vỡ Thiên Phủ hội thành Dương Đức chúng ta! Đều bắt giữ cho ta!
Nghe thấy những lời này, kim chủ phú thương đằng sau đang xem bên này giải quyết như thế nào sắc mặt lập tức biến đổi, đối phương quá quy chụp, hắn có chút không gánh vác nổi.
Đỗ Thu cũng khẽ nhíu mày, xem ra hôm nay không thể yên.
Hộ vệ gọi hắn tới liền ở sau lưng Đỗ Thu, Đỗ Thu hơi nghiêng đầu, nói:
Để bọn Đỗ lão gia đi trước, lập tức ra khỏi thành tiếp tục lên đường, ta xử lý chuyện ở đây liền đuổi theo.
Hộ vệ kia cũng biết điều, sau khi nghe gật đầu lập tức đi qua kia, ghé bên tai phú thương nói vài câu.
Phú thương nghe xong, khẽ gật đầu, bất động thanh sắc rút về sau.