Nghe xong lời của Tô Bằng, đột nhiên trong ánh mắt Tôn Ngộ hiện lên tia lửa màu vàng, nhìn Tô Bằng nói:

Ngươi biết ta?

Chưa thấy qua, có điều từng nghe nói qua.

Tô Bằng mang theo nụ cười, nói với Tôn Ngộ:

Ta trước kia đã từng gặp một vị bằng hữu hồ yêu, nàng nói với ta, trong thiên hạ, có sáu vị Yêu Vương, đều tu hành thông huyền, hóa thành hình người, chẳng những pháp thuật kinh người, còn tu luyện võ công tới cảnh giới cực cao, được gọi là Lục Đại thánh.

Vừa rồi ta thấy ngươi thi triển pháp thuật, lại ở trong động dơi thi triển võ công côn pháp cường đại, cộng thêm dơi nói ngươi thực sự không phải nhân loại, mà là sống ở giới này, ta liền đoán được, ngươi hẳn chính là một trong sáu vị đại thánh.

Tô Bằng nói với Tôn Ngộ.

Tôn Ngộ nghe xong lời của Tô Bằng, tia lửa màu vàng trong ánh mắt chớp động, không kinh ngạc giống vừa rồi nữa, chỉ hỏi Tô Bằng:

Ngươi nói hồ yêu, là ở đâu, nhìn thấy dưới tình huống nào?

Tô Bằng nghe xong, mỉm cười, đem chuyện mình gặp phải mẹ con Bạch Tố nói một lần với Tôn Ngộ.

Tôn Ngộ nghe xong, biểu lộ hòa hoãn hơn nhiều, hơn nữa trong ánh mắt tựa hồ toát ra một tia dịu dàng, nói:

Vậy đúng rồi, người ngươi nhìn thấy, hẳn là tộc nhân của nàng.

Nàng?

Tô Bằng nghe xong, nhìn về phía Tôn Ngộ.

Thấy Tô Bằng mang theo ánh mắt thắc mắc nhìn mình, Tôn Ngộ cũng không giấu diếm nữa, nói:

Ta cũng không gạt ngươi, ta chính là một trong Lục Đại thánh thiên hạ... Tề Thiên đại thánh!

Phốc!

Tô Bằng nghe xong, thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước miếng.

Tôn Ngộ nhíu mày, nhìn Tô Bằng, nói:

Ngươi không tin sao?

Không phải, không phải, chỉ là nghĩ đến một số chuyện, không nên để ý ta, ta tin ngươi, mời nói tiếp.

Tô Bằng nhìn Tôn Ngộ thêm hai lần, đè nén xúc động muốn phun một ngụm máu ra.

Hừ!

Tôn Ngộ bất mãn hừ một tiếng, có điều tiếp tục nói:

Lục Đại thánh thiên hạ, gồm cả ta ở bên trong là Tề Thiên đại thánh Thương Viên Tôn Ngộ, Thương Viên chính là bản thể của ta, Thiêu Thiên đại thánh Đam Thiên Ngưu Ngưu Hoành, Phi Thiên đại thánh Thiết Tích Ưng Thiết ưng, Khiếu Thiên đại thánh Khiếu Nhật Lang Lang Thanh, Hám Thiên đại thánh Hám Thiên Hùng Hùng Bá, Mị Thiên đại thánh Cửu Vĩ Hồ Bạch Ngọc, người mà ngươi nhìn thấy, hẳn là hậu nhân nhà Bạch Ngọc.

Tô Bằng nghe xong, mấy cái tên này cũng không phải quá khó đọc khó nhớ, liền nhớ trong lòng.

Tôn Đại Thánh, ngươi nói ước hẹn phàm yêu, là Lục Đại thánh các ngươi cùng ước định sao?

Sau khi nghe xong Tôn Ngộ nói tên của mấy người, Tô Bằng hỏi hắn.

Tôn Ngộ nghe xong, khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia hoài niệm nói:

Đúng vậy, trên thực tế thì, sáu người chúng ta, trước kia kết bạn với nhau, cuối cùng kết thành minh ước huynh đệ, được yêu giới cùng xưng là Lục Đại thánh. Lúc trước lý niệm của chúng ta, vẫn là muốn để yêu tộc tiếp tục sinh sôi nảy nở phát triển ở thiên hạ, ở chung hòa hợp với nhân tộc, từng hành tẩu một thời gian ngắn ở thiên hạ. Chỉ là đáng tiếc, về sau lại vì lý niệm khác nhau, tự đi các lộ. Ta với đại thánh yêu vương khác, cũng đã sắp mấy trăm năm không gặp nhau.

Tô Bằng nghe xong, âm thầm gật đầu, căn cứ những tri thức mà mình biết, yêu quái có thể hoàn toàn biến hóa thành nhân loại, tu vi ít nhất phải chừng ngàn năm, nếu không cho dù hóa hình người, cũng có các loại dấu vết, tỷ như lưu lại cái đuôi hoặc là lỗ tai... Đặc thù, mình đã từng thấy mẹ con Bạch Tố, sở dĩ thoạt nhìn là người hình, thứ nhất là các nàng sử dụng chính là phương pháp biến ảo, cũng không phải quả thật hóa thân thành người, mặt khác tộc Bạch Hồ vốn giỏi về ảo thuật, cho nên mới như thế.

Mà Lục Đại thánh như Tôn Ngộ thì khác, bọn họ là hoàn toàn hóa thành hình người, đương nhiên, nếu cần thiết, cũng có thể biến về hình thái bản thể.

Bọn họ mặc dù hóa người, cũng có thể hưởng sinh mệnh lâu dài của yêu tộc, đương nhiên, sinh mệnh yêu tộc cũng không phải vô cùng vô tận, mà có quan hệ trực tiếp với thành tu vi, động vật thế gian sống quá trăm năm, tiếp theo sẽ sinh ra linh trí, không kém gì nhân loại, lại sống thêm trăm năm, sống quá ba trăm năm, có thể biến hóa bộ phận, lại sống thêm hai trăm năm, sống quá năm trăm năm, có thể tu vi ngưng kết bán ngưng yêu đan, tiếp tục tu luyện, sống quá ngàn năm, trong cơ thể sẽ có yêu đan, chỉ cần không tu luyện gián đoạn, có lẽ có thể sống hai ngàn đến ba ngàn năm.

Tô Bằng phỏng chừng, tuổi thọ của Lục Đại thánh, đều ở chừng ngàn năm, thời gian dài đằng đẵng như vậy, cho dù tu hành võ công gì cũng có thể tu hành đến đỉnh điểm, cho nên thực lực Lục Đại thánh quả thật rất mạnh.

Mà theo như lời của Bạch Tố nữ Bạch Hồ, Lục Đại thánh vẫn rất chiếu cố hậu bối yêu tộc, cho người khác các loại chỉ dạy, ít nhất có thể từ điểm đó nhìn ra, lòng của bọn nó không xấu, không tính là tư lợi.

Cho nên Tô Bằng cũng khá yên tâm kết giao với bọn họ.

Tôn Ngộ nhìn Tô Bằng, sau nửa ngày mở miệng nói:

Ta hôm nay vốn chính là vì truy tung Biên Bức yêu kia mà tới, chỉ là vào nửa đêm thấy trên vách núi có người hấp thụ tinh hoa ánh trăng, ta thấy thứ ngươi nhổ ra là yêu đan chân chính, tưởng là một đồng đạo có tu hành ngàn năm, trong lòng có chút kích động, liền đi tới chỗ ngươi nhìn thử, không ngờ ngươi chỉ là một nhân loại, ngoài ý muốn học được phương pháp yêu tu.

Ta rất tin duyên phận, ta vừa nhìn ngươi đã rất vừa mắt ngươi, nên mời ngươi cùng đi truy kích Biên Bức yêu này, không ngờ võ công ngươi mặc dù chỉ là thượng thừa bình thường, đã có một món pháp thuật không tệ, giúp ta đánh chết Biên Bức yêu, mà bản thân ngươi, cũng có chút sâu xa với cố nhân của ta... Ngươi đã giúp ta nhiều như vậy, lại có sâu xa...

Tôn Ngộ nói xong, sờ lên bên hông, Tô Bằng vốn nhìn bên hông hắn vốn không có thứ gì, nhưng vào lúc hắn sờ lên, xuất hiện một hồ lô rượu lớn.

Đây là rượu ngon ta mang theo bên người, ta liền mời ngươi uống rượu, xem như tạ ơn ngươi.

Tôn Ngộ cầm hồ lô rượu nói với Tô Bằng, nói xong ném đi, ném cho Tô Bằng.

Tô Bằng cầm hồ lô rượu, cảm giác có hơi nặng, có chừng mười bảy mười tám cân rượu ở bên trong, hồ lô này mặc dù không nhỏ, nhưng hình như cũng chẳng lớn, có thể chứa nhiều như vậy.

Vậy thì chỉ có thể nói rõ, rượu ngon trong hồ lô rượu này, mật độ không giống rượu bình thường, không phải thứ bình thường.

Tô Bằng tiếp nhận hồ lô rượu, nhổ nút lọ, lập tức một mùi rượu nồng đậm phiêu tán trên không trung.

Rượu ngon!

Tô Bằng ngửi hương vị rượu này, lập tức cảm giác tinh thần sướng khoái, mùi vị kia giống như trong liệt hỏa có hàn băng, giống hào quang nhật nguyệt, đồng thời nghiêng chiếu, hai loại cảm giác cương nhu đồng loạt phun lên cảm quan.

Đây là rượu ngon ta tự ủ, thiên hạ độc một nhà này, ngươi có thể uống bao nhiêu, liền uống bấy nhiêu.

Tôn Ngộ lắc lư cái đầu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng cười ha hả, nếu người thường, có lẽ không dám uống hết, có điều Tô Bằng lại không có nhiều băn khoăn như vậy, cầm bầu rượu lên, liền uống hết.

Uống hết một ngụm rượu này, Tô Bằng lập tức cảm giác, trong thực quản bản thân, giống như đồng thời chảy vào nước sông băng vạn năm không đổi cùng nham thạch nóng chảy sôi trào cút, hai loại cảm giác đồng dạng dị thường, giao hòa lẫn nhau, vặn thành một cỗ dây thừng xâm nhập vào trong thân thể Tô Bằng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play