Thanh âm của Tôn Ngộ truyền tới trong bóng đêm, hồi lâu
sau, trong bóng tối vang lên giọng nói khàn khàn, nói:
“Ta đã cố gắng tránh khỏi ngươi, tại sao ngươi còn không
buông tha cho ta? Người có câu, làm gì cũng phải chừa đường lui, đừng nên ép
người khác vào đường cùng, cần gì làm căng thế!”
Giọng nói này dường như dùng ngôn ngữ có đôi chút trúc trắc,
có nhiều chỗ, phát âm không được chính xác cho lắm, nhưng vẫn có thể nghe rõ được.
Tô Bằng nhìn thoáng qua Tôn Ngộ bên cạnh, mặc dù trong
hang động không có ánh sáng, nhưng tố chất thân thể Tô Bằng khác với người thường,
lại thêm tu vi nội lực rất thâm hậu, cho nên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy sắc mặt
của Tôn Ngộ.
Tôn Ngộ đứng im không động đậy, nói:
“Ta mặc kệ ngươi nguồn gốc thế nào, ta chỉ cần biết, người
giết người là không đúng, yêu giết người cũng không nhiều, người giết yêu cũng
không đúng, ngươi đã tu hành đến mức này, chúng ta nước giếng không phạm nước
sông, cũng thôi đi, nhưng mà ngươi không tuân thủ quy ước người yêu, tự mình giết
chết nhân loại, điểm này ta không thể ngồi nhìn mặc kệ, giao người ngươi bắt ra
đây, nếu như người kia vẫn chưa chết, ta cũng không đôi co với ngươi, chỉ cần
sau này ngươi kiềm chế bản thân, chúng ta tất nhiên bình an vô sự, ta biết
ngươi thân là yêu quái dơi, thật ra không ăn thịt người cũng có thể tu luyện,
trải qua ngàn năm khổ tu, yêu đan tu luyện được so với uống máu càng tinh tiến
hơn, ngươi cớ gì phải ham muốn tiện lợi nhất thời cơ chứ.”
Nghe Tôn Ngộ nói vậy, đối phương trong bóng tối trầm mặc một
hồi, sau nửa ngày mới lên tiếng:
“Quy ước người yêu? Lời này của ngươi ta nghe rất quen...
Chẳng lẽ ngươi là người ở trong giới này sao?”
“Hửm?”
Sinh vật trong bóng tối sau khi nói ra lời này, trên mặt
Tôn Ngộ lộ ra một tia ngoài ý muốn, nói:
“Ngươi không phải là người giới này?”
“Đương nhiên không phải, ta là dơi yêu sống năm trăm năm
trong Yêu Giới, đã mở trí khôn, cha mẹ đều sống trong Yêu Giới, quy ước người
yêu ta đã nghe những lão yêu khác nói qua, nói là mấy ngàn năm trước vài đại
yêu vương cùng với cường giả Nhân Gian Giới đạt thành hiệp nghị, chỉ là đây đều
là chuyện xa so với trước kia... Ngươi vẫn còn ở đó mà lải nhải phải hành sự
theo quy ước đó sao?”
Thanh âm trong bóng tối, có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Hai hàng lông mày dày đậm của Tôn Ngộ nhướng lên, nói:
“Ngươi tại sao lại từ Yêu Giới chạy đến nơi này?”
“Hơn mười ngày trước, Yêu Giới đột nhiên đã xảy ra biến
hóa lớn, di tích trên thánh sơn Yêu Giới đột nhiên chấn động, phát ra hào quang
chói mắt. Sau đó cả Yêu Giới đều có chút không bình thường, rất nhiều yêu tu ta
biết đều mất tích, ta vốn thấy kỳ lạ, nhưng đột nhiên một ngày ta đang tu hành
trong hang động của mình, trong động đột nhiên bất chợt xuất hiện một lỗ hổng
màu đen, ta bị lỗ hổng khó hiểu kia hút vào trong, đợi đến khi ta tỉnh lại thì
thấy mình đã ở trong cái hang động này rồi.”
“Thân thể của ta chịu một ít thương thế. Hố đen kia đã gây
ra thương tổn rất lớn đối với thân thể của ta, vốn dĩ nếu như ta vẫn luôn tu
luyện như vậy, sau năm trăm tuổi sẽ tu thành yêu đan, Yêu Giới không có bao
nhiêu nhân loại, con đường ta đi cũng là tinh tu. Nhưng mà lúc này thân thể ta
thật sự bị thương quá nặng, may mà trong hang động này, cũng có rất nhiều tộc
dơi chưa khai hóa, ngươi có lẽ cũng biết, đối với một vài yêu tộc, máu của vật
sống đều là thứ đại bổ, ta trời sinh có thể sử dụng những tộc dơi này, để cho bọn
chúng tìm kiếm máu thịt cho ta... Chuyện về sau ngươi cũng biết không ít rồi
đó, thứ máu thịt này, đã bắt đầu thì không thể dừng lại được, ta vì nôn nóng
khôi phục, cho nên chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này.”
“Còn cô bé mấy ngày hôm trước kia, ta vốn cũng không có ý
định sẽ giết chết nó, chỉ là muốn mượn một chút máu của nó thôi, sau đó sẽ thả
nó ra, đáng tiếc, nó sợ hãi quá độ, lại thêm ta lấy thức ăn dơi tộc tìm được
cho nó, nó cũng không chịu ăn, sức lực suy yếu mà chết, có điều đây chỉ là vô ý
mà thôi, hôm nay bắt giữ người này, ta cũng không định giết hắn, mới vứt cho đứa
trẻ ta yêu thương nhất hút máu, bắt được một trung niên, vốn nghĩ sau khi uống
xong lượng máu nhất định, sẽ thả hắn ra.”
Ngoại tộc trong bóng tối, nói với Tôn Ngộ.
Tô Bằng ở bên cạnh lắng nghe, cảm giác lại không giống,
hơn mười ngày trước? Đây chẳng phải là thời gian mình ở trong di tích Lỗ Ban đó
sao?
Nhớ đến trong di tích Lỗ Ban, Tô Bằng sử dụng lệnh bài ngũ
giác có được trong di tích mở ra hệ thống định vị trong di tích này, dường như
nhìn thấy trên một ngọn núi tuyết, có vài yêu tộc dị tộc đang bái tế, vừa rồi
yêu quái dơi này nói tới di tích Thánh sơn, không biết có phải cùng một nơi hay
không?
Lỗ đen mà hắn nói, ngược lại rất giống hố đen hoặc là lỗ hổng
thời gian... Chẳng lẽ mình khởi động di tích Lỗ Ban, ngược lại tạo thành ảnh hưởng
gì với Yêu Giới hay sao?
Tô Bằng càng nghĩ, càng cảm thấy có khả năng này.
Hắn quay đầu lại thoáng liếc mắt nhìn Tôn Ngộ, vừa rồi những
lời kia ngoại tộc trong bóng tối nói với Tôn Ngộ, cũng làm cho nếu Tô Bằng ngộ
ra điều gì đó.
Tôn Ngộ lúc này, cũng nhíu mày, như đang tự hỏi.
Chốc lát sau, hắn nói:
Ngươi nói có thể là sự thật, nhưng ngươi cũng đã giết tiểu
cô nương kia, ta cũng không thể ngồi yên không màng đến, huống hồ ngươi đã bắt
đầu uống máu, sau này sẽ càng ngày càng cần máu người sống, dần dần linh trí của
ngươi sẽ thoái hóa, một lần nữa biến thành yêu thú khát máu, ta không thể để
ngươi ở lại nơi này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT