Thái Tuấn Hoa vốn đã bị một chút thương tích, tinh thần
không phải là quá tập trung, lại thêm đối phương lúc này đã không có năng lực
phản kháng, cho nên mới buông xuống cảnh giác, nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ
người trên mặt đất này, thế nhưng lại có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ như vậy.
Không ngờ lại cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa cổ lên tự sát.
Nam tử xương cốt tứ chi vỡ nát kia, đã bị bảo kiếm của
Thái Tuấn Hoa xuyên qua cổ, thấy đã không còn sống được nữa. Thái Tuấn Hoa bất
đắc dĩ, chỉ có thể rút bảo kiếm ra, sau đó hướng về phía Tô Bằng bên kia mà lắc
đầu.
Tô Bằng cũng thấy một màn như vậy, không khỏi nhíu mày.
Đối phương một câu cũng không nói, trực tiếp tự sát, ngược
lại vượt ra khỏi dự liệu của Tô Bằng.
Có điều ngẫm lại, cái này cũng có thể hiểu được, người nọ
tứ chi vỡ vụn, bọn người Tô Bằng muốn lên đường, chắc chắn sẽ không mang theo
người này rời khỏi, trên người người này bị thương không cách nào hành động được,
lại ở nơi rừng sâu núi thẳm này, khắp nơi đều là rắn độc, mãnh thú, cho dù có
được buông tha hắn cũng khó thoát khỏi cái chết, nói không chừng còn bị dã thú
cắn chết tươi, còn không bằng dứt khoát tự sát.
Chẳng qua là người nọ quả quyết như vậy, thoạt nhìn xem ra
cũng là đến từ một tổ chức rất có tính kỷ luật, không phải là người giang hồ tầm
thường.
Tô Bằng xoay đầu lại, nhìn nam tử dùng loan câu bị Lương
Úy dẫm ở dưới chân kia.
Đồng bạn của ngươi đã tự sát, có điều tình huống của hắn
không giống với ngươi, hắn đã bị trọng thương không cách nào di động được, để lại
chỗ này cũng chỉ có một con đường chết. Tứ chi của ngươi thì lại vẫn đầy đủ,
nói đi, lai lịch của các ngươi là gì, nếu ngươi nói rõ ràng, có lẽ chúng ta sẽ
để cho ngươi một con đường sống.
Tô Bằng nói, nói xong hắn liếc nhìn tứ chi người này, nói:
Có điều, nếu ngươi có một chữ giả dối, ta liền đánh nát tứ
chi của ngươi, đem ngươi còn sống sờ sờ để lại chỗ này, chờ một lát xem là gấu
đen, hổ dữ hay là rắn độc mãng xà tới đây cắn chết ngươi hoặc là ăn sống
ngươi... Ta nghe nói, mãng xà trong rừng rậm, sau khi ăn con mồi vào trong bụng,
con mồi ở trong bụng mãng xà, còn có thể sống được ba ngày, sau đó một ngày cảm
giác được bản thân mình đang bị tiêu hóa, không biết ngươi có thể chịu được loại
thống khổ này hay không.
Nam tử dùng loan câu đã bị chọc mù một con mắt lúc này
nghe xong, mặt ngoài dường như không có phản ứng gì, nhưng mà Tô Bằng lại quan
sát được ngón tay của hắn có chút run rẩy. Da thịt chung quanh con mắt còn lại
kia cũng co rúm mấy cái, xem ra tựa hồ là đối với lời nói của mình có chút phản
ứng.
Sau một lúc lâu, người này mới thở dài một hơi, nói:
Nếu như ta nói ra, cũng không cầu các ngươi bỏ qua cho ta,
có thể cho ta chết thống khoái được hay không?
Như vậy cũng không khó.
Tô Bằng cũng không muốn cố ý lừa gạt người này. Hắn vốn là
đã không có ý định để người này còn sống, nếu không tin tức của mình cũng rất dễ
bị kẻ địch biết được, có điều nếu như để cho đối phương chết thống khoái, thật
ra cũng không có vấn đề gì.
Một lời đã định... Các ngươi muốn biết cái gì, hỏi đi.
Nam tử dùng loan câu này, ngược lại cũng rất dứt khoát,
nói với ba người Tô Bằng.
Các ngươi là ai? Tổng cộng bao nhiêu người? Có thực lực ra
sao? Tới đây có mục đích gì? Vì sao đánh lén chúng ta, hơn nữa vừa tới đã sử dụng
sát thủ?
Tô Bằng liên tục hỏi mấy câu hỏi với người này.
Vấn đề thứ nhất ta cũng chỉ có thể nói là ta không rõ lắm.
Ta cùng với người vừa tự sát kia không giống nhau, ta chỉ là nhân viên bên
ngoài của tổ chức này, chỉ là vì lợi ích mà hành động, ta chỉ biết, tổ chức
thuê ta tự xưng là Chân Thần giáo. Trong đó nhân vật cầm quyền được gọi là thần
sử... Thần sử có rất nhiều người, trông coi sự vụ cũng không giống nhau, lần
này chúng ta là đi theo ba vị thần sử đến tìm kiếm một di tích bí ẩn.
Nam tử dùng loan câu này đã chắc chắn là phải chết, cũng rất
thản nhiên trả lời rõ ràng câu hỏi của Tô Bằng.
Ồ? Thần sử? Tìm kiếm di tích?
Tô Bằng nghe xong, trong lòng suy nghĩ, dường như nhớ tới
cái gì đó. Có điều lúc này hắn không có miệt mài theo đuổi, tiếp tục hỏi:
Vậy tại sao lại đánh lén chúng ta? Di tích ở chỗ nào? Thần
sử có thực lực như thế nào?
Ta đã nói, ta chỉ là nhân viên bên ngoài, những việc biết
được không nhiều lắm. Chúng ta lần này tới hai mươi ba người, trong đó ba người
thần sử dẫn đội, tìm một di tích có liên quan đến thần minh của Chân Thần giáo,
người trong đội ngũ đại bộ phận là có thực lực như ta... Có điều, gần một nửa số
người là quy thuận Chân Thần Giáo, bọn họ có một số là người bình thường không
có bản lãnh, có một ít người có thể tay không nhóm lửa, có chút năng lượng lớn
vô cùng, có một ít người đao thương bất nhập, một chọi một thì ta không phải là
đối thủ của bọn họ, võ công của thần sử ta thấy là bình thường, nhưng phương
pháp sử dụng lực lượng thần bí so với người khác thì lợi hại hơn rất nhiều, thực
lực không lường được.
Di tích kia, ta chỉ biết được mục đích là vì điều này,
nhưng dường như thần sử cũng chỉ là biết đại khái vị trí, hai ngày qua tốc độ
tiến lên của chúng ta đã chậm lại, chính là một bên hành động một bên tìm kiếm
di tích.
Về phần tại sao đánh lén các ngươi... Là bởi vì trong đội
ngũ có người phát hiện, sau khi chúng ta tiến vào rừng rậm, một ngày sau đó đã
có người nhằm vào chúng ta, nhưng mà chúng ta chỉ là cảm giác bị người nhằm vào
lại không có phát hiện căn cứ chính xác. Thần sử phái ra ngoài hai tổ sáu người,
đi đằng sau đội ngũ chủ lực một khoảng chính là vì để xem thử đến tột cùng là
ai đi theo sau chúng ta.
Nam nhân sử dụng loan câu kia, tựa như có lẽ đã thấy rõ,
biết khó thoát khỏi cái chết chỉ vì cầu xin một cái chết thống khoái, hơn nữa hắn
ở trong đoàn đội đó cũng chỉ là người bên cạnh, không có nhiều lòng trung thành
cho lắm, nên đem chuyện từ đầu chí cuối đều nói ra.
Tô Bằng nghe xong, nhìn xem thử Lương Úy ở bên cạnh.
Chúng ta so với đội ngũ này tiến vào rừng rậm chậm sáu bảy
ngày, người đi theo mà bọn họ nói, chắc chắn không phải là chúng ta.
Lương Úy nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, đối phương hẳn là đã nhầm lẫn rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người đi theo bọn hắn, hẳn
là những nữ tử xinh đẹp theo lời đại nương ở khách điếm trong thôn trấn kia. Chẳng
qua là nhóm người này so với đội ngũ đi tuốt ở đàng trước cẩn thận hơn rất nhiều,
không có lưu lại dấu vết gì, cho nên chúng ta vẫn luôn không có phát giác ra
các nàng.
Tô Bằng nói với Lương Úy.
Lúc này, Thái Tuấn Hoa cũng đã đi tới, vai của gã vẫn còn
nhỏ máu, hắn nhìn nam tử dùng loan câu nằm trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Tô
Bằng, nói:
Tề huynh, ta đột nhiên cảm giác, hành động lần này của
chúng ta, dường như gặp phải chướng ngại vô cùng to lớn.
Đã đi tới đây, cũng không thể ở chỗ này bị bọn họ hù dọa
được.
Tô Bằng nói, sau đó nhìn thoáng qua phương xa, nói:
Cho dù hai nhóm người kia có cùng một cái mục đích với
chúng ta, nhưng tin tức và bản đồ mà bọn họ nắm được chắc chắn không có rõ ràng
như của chúng ta. Chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch lúc trước, nhanh chóng đánh bất
ngờ, vượt qua bọn họ, đi trước một bước đến bí cảnh đi. Sau đó tìm được thứ
mình muốn rồi rời khỏi, bọn họ một bên tìm kiếm một bên đi đường, chắc chắn
không có nhanh bằng chúng ta.
Thái Tuấn Hoa nghe xong, nhẹ gật đầu, đồng ý với ý kiến của
Tô Bằng.
Tô Bằng lại hỏi người nam nhân trên mặt đất kia vài vấn đề,
sau khi xác định hắn không có nói láo, liền cho đối phương một kiếm thống khoái
kết liễu hắn.
Sau đó, Tô Bằng từ trên người lấy ra thuốc trị thương mà A
Triết chế luyện ra, cho Thái Tuấn Hoa một chút bảo hắn thoa ngoài da rồi uống
thuốc.
Thuốc trị thương hết sức hữu hiệu, rất nhanh Thái Tuấn Hoa
đã không còn chảy máu nữa.
Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi thêm một đoạn đường,
sau đó tìm một nơi bí ẩn rồi đăng xuất đi.
Tô Bằng nói với hai người.
Hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa hết sức coi trọng ý kiến của Tô
Bằng, gật đầu đồng ý. Ba người thừa dịp sắc trời chưa tối hẳn tiếp tục hướng về
phía trước đi tiếp.
...
Ba người Tô Bằng rời khỏi nơi này không đến 20 phút, trong
rừng rậm lại lóe ra mấy đạo thân ảnh, đi tới vị trí vừa mới trải qua chiến đấu
này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT