“Hắn ra giá bao nhiêu?

“Ba trăm vạn đồng Úc, không mặc cả.

“Cho hắn, gửi trước năm mươi vạn, sau khi gửi Fax chứng cớ phạm tội hoặc là đưa đến đây thì sẽ trả cho hắn số tiền còn lại.

Tô Bằng nói.

Hoắc Lâm gật đầu, lập tức xoay người đi xử lý chuyện này.

Mà còn Tô Bằng, thì buông lỏng ra tay che cái loa ra, bên kia Uy Đạt còn chưa có cúp điện thoại.

“Cục trưởng Uy Đạt, chứng cứ phạm tội của tập đoàn Áo Đặc ngài không cần phải lo lắng, vài bằng hữu của ta đã tập hợp được một số chứng cớ có liên quan, đủ để chứng minh đại bộ phận người của tập đoàn Áo Đặc có tội, ta tin tưởng ngài sẽ cảm thấy hứng thú.

“Cái gì? Thật vậy sao? Có chứng cớ phạm tội của người trong tập đoàn Áo Đặc?

Uy Đạt nghe xong, thanh âm mang theo sự nghi hoặc hỏi Tô Bằng.

Lúc này, máy Fax trong khách sạn, đang kêu lên tít tít, không ngừng tuôn ra tài liệu.

Tô Bằng nhìn thoáng qua Hoắc Lâm, chỉ thấy Hoắc Lâm quay đầu lại, đưa tay ra dấu OK với Tô Bằng.

“Cục trưởng Uy Đạt, cho ta mã số Fax của ngươi, ta sẽ đem một phần chứng cớ Fax cho ngươi.

Uy Đạt nửa tin nửa ngờ, nói ra một dãy số, Tô Bằng lặp lại dãy số này một lần, sau đó bảo Hoắc Lâm đem những chứng cớ phạm tội này Fax cho chỗ cục cảnh sát Canberra của cục trưởng Uy Đạt.

Trong điện thoại của Tô Bằng cũng vang lên thanh âm của máy Fax đối phương, cùng với tiếng giấy lật qua lật lại.

Qua ba bốn phút sau, truyền đến thanh âm vui mừng của Uy Đạt.

“Thật tốt quá! Vậy là đủ rồi! Có những chứng cớ này, chúng ta có thể trực tiếp bắt tất cả thành viên trong công ty Áo Đặc!

“Vậy thì tốt quá, cục trưởng Uy Đạt, ta hi vọng tối nay là có thể tiến hành hoạt động vây bắt, căn cứ vào tình báo của ta, bọn họ ngay bây giờ hẳn là vẫn còn đang ở tại tổng bộ của công ty Áo Đặc, phần tử phạm tội quá mức xảo quyệt, qua đêm nay, bọn họ có thể sẽ nghe được tin tức cái gì, chạy thoát khỏi mạng lưới pháp luật.

“Ta lập tức hạ lệnh bắt đây!

Uy Đạt cao giọng nói, có điều, hắn đột nhiên chần chờ một chút, thanh âm có chút lắp bắp.

“Có vấn đề gì sao? Cục trưởng Uy Đạt?

Chậc... Là như thế này, nhân viên cảnh sát làm ca đêm của chúng ta, tổng cộng chỉ có hơn hai trăm người, còn có một nửa là nhân viên văn chức, mà nếu như đi bắt người của công ty Áo Đặc, nếu như là vây bắt quy mô lớn như vậy, bọn họ rất có thể sẽ tiến hành vũ trang, theo ta được biết trong công ty Áo Đặc có dấu một số lượng vũ khí lớn, người của chúng ta dường như hỏa lực không đủ...

Không vấn đề gì.

Tô Bằng nói:

“Cục trưởng Uy Đạt, ngươi nên biết một chút tin tức, thật ra thì ta đã gia nhập vào công ty súng ống đạn được Lôi Đốn... Ở công ty, có một số nhân viên bảo vệ, ta vừa vặn có quyền lực điều động bọn họ, ta nguyện ý xuất ra nguồn lực lượng này đi trợ giúp cảnh sát phá án.

“Bảo vệ của công ty Lôi Đốn, ngươi nói là bộ phận kia? Chẳng lẽ là...

“Đúng vậy, chính là một vài lục quân Đại Huấn của Úc.

Tô Bằng gật đầu nói.

Hả...

Tô Bằng rõ ràng nghe được, bên kia điện thoại vang lên một tiếng hút khí.

Sau một lúc lâu, mới nghe được Uy Đạt chần chờ nói:

“Điều động lục quân Úc, đi bao vây tiêu diệt một bang hội hắc đạo không tốt lắm đâu... Về mặt chính trị...

Về mặt chính trị ta sẽ giải quyết. Ngươi cũng biết ta cùng với Lục Nhĩ Khắc Văn tiên sinh là bạn tốt.

Tô Bằng lôi kéo quan hệ, bữa tiệc đêm đó hắn đã nhìn ra, vị cục trưởng Uy Đạt này cùng với Lục Nhĩ Khắc Văn tuy không quen thuộc, nhưng rất nịnh bợ vị tổng thống Úc tương lai kia.

Lúc này, Tô Bằng lôi ra quan hệ với Lục Nhĩ Khắc Văn, Tô Bằng đã muốn đầu tư mấy chục vạn đồng Úc, đây là lúc thu về lợi tức.

Được!

Nghe xong những lời này của Tô Bằng, Uy Đạt hạ quyết tâm, cuối cùng hạ mệnh lệnh xuống, nói:

“Người của chúng ta lập tức sẽ đuổi tới công ty Áo Đặc.

Tô Bằng lúc này mới vừa lòng. Hắn cúp điện thoại, sau đó hô:

“Hoắc Lâm! Tổ chức đội ngũ, làm tốt chuẩn bị chiến đấu, đi đến tổng bộ của công ty Áo Đặc, hiệp lực với cảnh sát, chúng ta phải làm sụp đổ công ty Áo Đặc, bắt lấy người muốn giết ta!

Vâng thưa ông chủ!

Hoắc Lâm lập tức đứng thẳng đáp lại, sau đó đi đến gặp thủ lĩnh đội ngũ bảo vệ liên tiếp hạ mệnh lệnh xuống.

Rất nhanh, Tô Bằng ở giữa sự vây quanh của bọn binh sĩ, đi tới dưới lầu khách sạn Hi Nhĩ Đốn, tất cả ba trăm tên lính trong đội ngũ bảo vệ, nhảy lên mười bốn cỗ xe tải quân sự, còn có năm cỗ xe Hummer, bắt đầu chạy tới tổng bộ của công ty Áo Đặc ở Canberra.

Những binh sĩ này, cũng đều là lục quân của Úc, bọn họ nhận được mệnh lệnh, chính là trong vòng hai năm này nghe theo sự sắp xếp của trưởng quan thượng cấp trong công ty Lôi Đốn, về phần làm cái gì, cũng không nằm trong phạm vi bọn hắn cần suy nghĩ.

Cho dù Tô Bằng kéo bọn hắn đi bảo vệ hay là đẩy vào trong hắc bang, bọn họ cũng không quan tâm. Dù sao những người này bình thường cho dù là huấn luyện làm bảo vệ, mỗi năm cũng đều có chỉ tiêu thương vong, chỉ cần Tô Bằng cho tiền an ủi chăm sóc (cho thân nhân những người bị chết hoặc bị thương vì công việc chung), nếu chết trận thì được coi như là liệt sĩ nước Úc, chẳng những sau khi chết được che lại bằng quốc kỳ, còn có thể nhận được tiền trợ cấp từ ba phía quân đội, công ty Lôi Đốn và Tô Bằng.

Tô Bằng thông qua Hoắc Lâm, đem mục tiêu hành động truyền đạt xuống phía dưới, mục tiêu chỉ có một, phá hủy triệt để công ty Áo Đặc cùng với các thành viên hắc bang dám can đảm đánh trả.

Những người này đều là quân nhân, đối với hành động võ trang sớm đã thành thói quen, cho dù là bình thường làm bảo vệ, chạm súng với phần tử võ trang cũng là chuyện bình thường.

Huống chi kẻ địch không phải là quân đội, chỉ là hắc bang mà thôi.

Có điều, các đội trưởng của tất cả các tiểu đội, vẫn để cho các binh sĩ mặc quần áo chống đạn, tránh khỏi những thương vong không cần thiết.

Mười bốn cỗ xe quân sự, lại thêm năm cỗ xe Hummer, chạy đến chỗ công ty Áo Đặc. Lúc chạy đến phụ cận kho hàng biên giới thành thị đã nghe được từng trận tiếng súng lẻ tẻ.

Tô Bằng lập tức dùng bộ đàm, chỉ huy đoàn xe đuổi tới.

Đến nơi, Tô Bằng nhìn thấy có chừng ba mươi bốn lăm cỗ xe cảnh sát, bao vây một tòa nhà ba tầng, mà còn ở cửa sổ tòa nhà ba tầng kia, có một số chỗ, không ngừng xuất hiện các phần tử mặc quần áo hắc bang, không ngừng thò người ra đưa súng bắn xạ kích, mà còn cảnh sát thì dựa vào xe cảnh sát, không ngừng đánh trả các phần tử hắc bang này.

Tô Bằng thấy thế, cũng không do dự, thông qua bộ đàm hô một câu:

“Tất cả bộ phận chuẩn bị! Mục tiêu là tòa nhà độc lập kia, áp chế hỏa lực! Phá hủy bọn họ triệt để!

Nói xong, Tô Bằng cũng không đợi chiếc xe Hummer chở mình dừng lại, bản thân cũng cầm lấy một khẩu súng tự động, từ trong xe Hummer nhảy ra ngoài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play