Tô Bằng thấy nam nhân thoạt nhìn vẫn rất sắc bén như trước, mang theo kính mác, trong lòng cảm giác được sự khiếp sợ.
Có điều ngay lập tức Tô Bằng đã nghĩ thông.
Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti thuộc tổ chức Chiến thần Bắc Âu, bản thân là lính đánh thuê, mà còn Thời Thiên Quân, nếu phụ trách toàn bộ khu vực Trung Quốc của tổ chức, ở bên trong cái tổ chức kia địa vị nhất định không thấp.
Mặc dù không biết rõ Thời Thiên Quân sao có thể từ trong vòng vây của những quân nhân kia trốn ra được, lại làm sao để trốn tránh trách nhiệm xảy ra ở phân bộ công ty thuộc khu vực Trung Quốc của hắn, trước tiên xem ra, người này hẳn là hai sự kiện tồi tệ vừa xảy ra kia không có ảnh hưởng nhiều đến hắn, mà hắn vẫn tiếp tục có quyền lực.
Mà lần này người tập kích Tê Tiên Cư, đối với tổ chức mà nói cũng không phải là không quan trọng, về tình về lý, đều nên có một người thuộc tổ chức có thân phận cao ở đây, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Thời Thiên Quân chính là kẻ chủ trì được phái tới.
Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti sở dĩ đi tới khách sạn này, nói không chừng chính là để tới gặp Thời Thiên Quân.
“Như vậy nghĩ lại cũng hết sức hợp lý... Có điều, Thời Thiên Quân nếu xuất hiện ở nơi này, như vậy trợ thủ thường giúp hắn giết người kia ở đâu rồi? Không phải cũng ở chỗ này chứ?"
Tô Bằng lập tức nhớ tới, chính là sát thủ tóc đen húi cua bộ mặt bình thường kia, Thời Thiên Quân có phải là từ trong trò chơi đã đạt được kỹ năng hay không thì hắn không biết, nhưng sát thủ tóc đen húi cua kia lại khiến cho Tô Bằng ấn tượng quá sâu.
Lúc ấy Tô Bằng chưa có được ánh mắt quan sát như lúc này, có điều lấy kiến thức bây giờ của Tô Bằng mà xem xét, công phu của sát thủ tóc đen húi cua kia quả thật rất khủng bố.
Có lẽ ở trong trò chơi, võ công mà hắn sử dụng chẳng qua là võ công cấp màu bạc cao cấp hoặc là màu vàng, ở trong trò chơi Tô Bằng có thể đánh thắng hắn, nhưng mà trên thực tế, đối phương không biết vì sao mà võ công ở trong hiện thực thế nhưng cũng là ở khoảng trình độ này.
Nói cách khác, sát thủ tóc đen húi cua kia thế nhưng lại ở trong hiện thực, đem trình độ võ công tăng lên đẳng cấp không khác trong trò chơi là bao.
“Ta ở trong trò chơi tuy rằng coi như tương đối lợi hại, nhưng mà trong hiện thực, đại khái chỉ có thể trình độ ngang màu bạc cao cấp, cũng không có vũ khí tiện lợi. Nếu gặp phải người kia, chưa chắc đã là đối thủ của hắn..."
Trong lòng Tô Bằng suy tư, có điều hắn nhớ lại, trên người của mình vẫn còn có một khẩu súng, ngoài ra, còn có...
Định thần lại, Tô Bằng phấn chấn tinh thần, cảm giác mình cho dù gặp phải sát thủ tóc đen húi cua kia cũng chưa chắc không thể đánh một trận được.
Nhưng hắn cũng không lập tức đuổi lên theo, mà là kiên nhẫn ở dưới lầu quan sát một lúc đã.
Hắn muốn xác định, Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti là muốn đến nơi này tìm Thời Thiên Quân, hay là muốn ở lại đây.
Nếu như là vế sau, như vậy tỷ lệ gặp phải nguy hiểm của hắn sẽ tăng lên rất cao.
Tô Bằng ngồi ở trong ôtô, quan sát người ra vào ở cửa khách sạn.
Đợi như vậy hơn hai mươi phút, đột nhiên, Tô Bằng nghe được trong không trung truyền đến một trận tạp âm ồn ào.
Tô Bằng quay lại nhìn lên không trung, chỉ thấy phía trên của tòa khách sạn này, có một phi cơ trực thăng đang quanh quẩn sau đó bay về phía tây bắc.
“Phi cơ trực thăng bay từ tầng thượng của khách sạn?"
Nhìn chiếc phi cơ trực thăng này, Tô Bằng khẽ nhíu mày.
Sau khi chiếc phi cơ trực thăng này bay đi, không đến ba phút, Tô Bằng thấy Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti, còn có mấy nam nhân khác, theo trong khách sạn đi ra.
Tô Bằng lập tức tập trung tinh thần, rất nhanh, hắn liền phát hiện một người hắn có ấn tượng.
Nam nhân dìu Mạn Lôi Ti đang khập khiễng kia, là một nam nhân trên mặt có một đường sẹo dài từ gò má đến bên trán, người đàn ông này thân cao chừng một mét chín, thân thể hùng tráng.
“Đây không phải là người Tê Tiên Cư truy nã trên website kia sao? Dựa theo lời nói của Hồng Tri Chu, chính là đoàn trưởng Lôi thần của bọn họ!"
Tô Bằng thấy người này, trong lòng chợt nghĩ ra.
Tô Bằng thấy nhóm người này, tổng cộng khoảng mười sáu mười bảy người, sau khi đi ra không lâu, bãi đậu xe của khách sạn có năm chiếc xe các loại được lái tới, mười sáu mười bảy này tiến vào xe ô tô rồi chạy đi.
“Nhóm người này, nếu không có gì nhầm lẫn thì chính là người của tổ chức chiến thần Bắc Âu.
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Hắn đương nhiên sẽ không tưởng rằng những người này là trùng hợp ở cùng một khách sạn với Thời Thiên Quân như vậy.
Bây giờ nhìn lại, người của chiến thần Bắc Âu, hẳn là có liên hệ mật thiết với Thời Thiên Quân, thậm chí hai bên còn ở cùng một khách sạn, nói không chừng người chỉ huy trực tiếp hệ thống võ trang lần đó chính là cấp trên ở công ty lúc trước của Tô Bằng, Thời Thiên Quân!
Lúc này, trong khách sạn này hẳn là đã không còn lính đánh thuê của Chiến thần Bắc Âu, Tô Bằng thả lòng một chút, đi xuống xe, đi vào trong khách sạn này.
Khách sạn này, nếu không có đăng ký qua điện thoại trước thì ngay cả thang máy cũng không thể đi lên, có điều vào ở khách sạn tại Úc cũng rất đơn giản, chỉ cần sử dụng số chứng minh nhân dân cùng với biết rõ tên họ là được rồi. Tô Bằng sử dụng chính là mã số trên hộ chiếu cùng với tên họ của người tài xế lái xe taxi vừa rồi mới thuê kia, đăng ký một phòng, sau khi chuyển khoản tiền đặt cọc một vạn tiền Úc, Tô Bằng thuê một phòng xép ở tầng hai mươi bốn.
Sau đó, Tô Bằng lấy thẻ chứng minh nhân dân đi vào thang máy.
Người trong thang máy không nhiều lắm, lúc đến ngang lầu hai mươi ba, trong thang máy chỉ còn một mình Tô Bằng, hắn liền không có tiếp tục đi lên trên, mà là đi ra khỏi thang máy.
Mới vừa đi ra khỏi thang máy, Tô Bằng đã thấy một thanh niên da trắng làm nhân viên tạp vụ hơn hai mươi tuổi mặc đồng phục nhân viên màu đỏ thắt nơ, đang đẩy một chiếc xe ăn đi ra.
Tô Bằng đi tới, lên tiếng chào hỏi, nói:
"Này, phục vụ, biết một người Trung Quốc ở tầng này không? Tóc đen mắt đen, thoạt nhìn rất sắc bén, thích mang một chiếc kính mác."
“Xin lỗi, tiên sinh là gì của hắn?"
Nhân viên tạp vụ này không có trực tiếp trả lời vấn đề, mà là hơi hoài nghi hỏi Tô Bằng.
“Bằng hữu."
Tô Bằng nói, nói xong đưa tay tới.
Hắn thả ở trên xe ăn một tờ tiền mặt một trăm đồng Úc.
"Ai nha..."
Nhân viên tạp vụ này thấy tờ trăm đồng, con mắt liền sáng lên, thản nhiên nhận lấy, thấp giọng nói:
“Phòng Tổng Thống số 0003, bây giờ hắn hình như chỉ có một người."
Tô Bằng nhìn, nhất thời lộ ra nụ cười mỉm, nói:
"Ngươi có muốn trong vòng năm phút kiếm ra hai ngàn đồng Úc không?"
"Bằng cách nào?"
Nhân viên tạp vụ này nghe được có tiền, nhất thời con mắt sáng lên.
“Giả bộ như ngươi muốn đi vệ sinh, đem xe ăn đẩy tới toilet công cộng của tầng này, sau đó đi vào."
Tô Bằng nói.
"Cái này... Xin... Xin lỗi, tiên sinh ta không có kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng ta không phải là đồng tính luyến ái, ngươi nếu muốn tìm người như vậy, ta có thể tìm cho ngươi người thích hợp, nhưng ngài ít nhất cũng nên thuê một gian phòng..."
Nhân viên tạp vụ này, ánh mắt nhìn Tô Bằng nhất thời trở nên mập mờ, hắn nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, lập tức trên đầu lộ ra hắc tuyến.
Có điều hắn cũng lười giải thích, nói thẳng:
“Năm ngàn đồng Úc."
“Tiên sinh, ta nói rồi ta không phải là..."
“Một vạn đồng Úc."
Tô Bằng cũng không nói nhảm nữa, đem tờ tiền trị giá vạn đồng lấy ra đặt ở trên xe ăn.
"Ách..."
Ánh mắt của nhân viên tạp vụ này biến ảo thật lâu, cuối cùng bỗng nhiên cắn răng một cái, nói:
“Mọi việc đều có lần đầu tiên, không phải sao? Thành giao."
Nói xong, hắn đem một vạn đồng Úc này nhét vào trong túi tiền, ánh mắt mang theo vẻ mập mờ liếc Tô Bằng một cái, sau đó đẩy xe ăn vào trong toilet công cộng của tầng này.
Tô Bằng bị ánh mắt của nhân viên tạp vụ này quét một trận chán ghét, có điều hắn còn cần người này, kiềm chế cùng hắn đi vào trong toilet, xe ăn tất nhiên bị bỏ lại ở bên ngoài.
Sau khi tiến vào toilet, nhân viên tạp vụ kia đầu tiên là nhìn thoáng qua mấy phòng trong toilet, xác định không có người, lúc này mới biến hóa vẻ mặt một chút, ánh mắt mang theo vẻ động tình, gọi một tiếng:
"Cứ đến đi!"
Giang rộng vòng tay ra muốn ôm hôn Tô Bằng.
"Con mẹ ngươi!"
Tô Bằng theo bản năng trở tay tát vào miệng người này một cái, trên tay mang theo nội lực làm cho người nhân viên này thoáng cái đã bị bay ra ngoài, sau đó đầu trúng vào bồn rửa tay, phát ra một tiếng ầm ĩ, sau đó nằm ngất trên mặt đất.
Tô Bằng thấy vậy, lúc này mới kềm chế sự ghê tởm, đi tới, cởi đồng phục màu đỏ của người này...
...
Ba phút sau, Tô Bằng từ trong toilet đi ra.
Hắn mặc trên người đúng là bộ đồng phục trên người nhân viên tạp vụ kia, vóc người của hai người không sai biệt lắm, Tô Bằng mặc vào cũng xem như vừa người.
Sửa sang lại cái nơ một chút, Tô Bằng đẩy toa ăn, muốn đi đến phòng Tổng Thống số 003…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT