Kiếm khí tất sát của Tô Bằng trong nháy mắt tuôn trào ra, Bạch Sát cách Tô Bằng gần nhất, hắn đứng mũi chịu sào hứng trọn vài đạo kiếm khí.
Nhưng mà, kiếm khí Bán Thức Kiếm Pháp này đem Giang Biệt Ly, còn có Huyết Tuyến Xà Thương Diêu đánh đến trọng thương, nhưng đối với Bạch Sát mà nói, chỉ khiến hắn liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, bị đánh bật ra ngoài, da thịt trên người hắn cũng bị đánh tê rần, xương bả vai bả vai xuất hiện nứt xương, nhưng không tạo thành tất sát chân chính.
Nhưng mà Tô Bằng hoàn toàn không hề có cảm giác ngoài ý muốn, đối tượng kiếm khí chân chính hắn muốn tấn công, cũng không phải Bạch Sát, mà là sau lưng Bạch Sát, Hắc Sát xung quanh thân thể tràn ngập oan hồn.
Hắc Sát thật không ngờ, Bạch Sát lại bị đánh lui, huynh đệ bọn họ sử dụng bí thuật phối hợp ăn ý với nhau, đã không biết giết được bao nhiêu ngươi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mặc dù là cao thủ có võ công cao cường hơn bọn họ hai bậc đi chăng nữa, cũng nhất định phải chết dưới đòn tấn công quỷ dị của bọn họ.
Chỉ là Tô thiếu hiệp mà hòa thượng béo kia nói, không biết nguyên nhân gì, không ngờ hoàn toàn không bị linh thể tấn công của Hắc Sát ảnh hưởng, còn đẩy lùi Bạch Sát, hoàn toàn khiến Hắc Sát bất ngờ.
Kiếm khí của Tô Bằng, trải qua hai lần thi triển trước đó, đã nắm bắt được một chút mẹo vặt, cũng không phải trực tiếp xuất chiêu ngu ngốc như vậy, mà là có thể tiến hành khống chế ở trình độ nhất định, vài đạo kiếm khí đầu tiên đánh lui Bạch Sát, hơn mười đạo kiếm khí khác, không ngờ xẹt qua đường vòng cung, toàn bộ đánh vào trên đầu Hắc Sát còn đang sửng sốt.
Thân thể của Hắc Sát, cũng không tăng cường giống như Bạch Sát, chỉ thấy những kiếm khí này, đánh trúng đầu của Hắc Sát, vỏn vẹn hai đạo kiếm khí đã phá vỡ chân khí hộ thể của Hắc Sát, kiếm khí còn lại, không ngừng đánh vào trên đầu của hắn, lại thêm hơn mười đạo kiếm khí, bổ vào đầu hắn giống như bổ một quả dưa nát, lỗ mũi hắn, không ngừng trào máu tươi, đôi mắt bởi vì tác dụng ngoại lực, lòi ra khỏi tròng mắt!
“Ca ca!”
Nhìn thấy Hắc Sát nhận phải tấn công như vậy, Bạch Sát không khỏi quát to một tiếng, lần nữa đánh tới Tô Bằng.
Còn Tô Bằng, thì lại tỉnh táo quan sát Bạch Sát, hắn đã nhìn thấy điểm yếu của Bạch Sát.
Chỉ thấy, thân thể Tô Bằng không ngừng bay về phía sau, bảo kiếm trong tay, cũng không ngừng lăng không thi triển kiếm ý!
Tấn công mang theo kiếm ý của Tô Bằng, không ngừng lăng không bổ ra, thân thể biến thành to lớn của Bạch Sát, bị kiếm ý vô hình đánh trung, liên tiếp những ba lần!
Sau ba lần, chỉ thấy hắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, đột nhiên, trong thân thể hắn, không ngờ vọt ra vố số bóng ma màu đen nhàn nhạt.
Thân thể của Bạch Sát, sau khi những bóng ma màu đen nhàn nhạt này vọt ra khỏi, giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, không ngừng thu nhỏ lại, nhanh chóng, thân thể của hắn thu nhỏ trở lại dáng vẻ ban đầu, thậm chí càng nhỏ hơn một chút.
Lúc này, sau khi Tô Bằng thay đổi thân pháp biến lùi làm tiến, đột nhiên xông tới, mãnh liệt tấn công, khiến hai tay Bạch Sát ở trong trạng trái căng cứng, đồng loạt rơi xuống.
Trong đau đớn, Bạch Sát mới phát ra một tiếng hét thảm.
“Thì ra như vậy!”
Tô Bằng Tô Bằng nhìn thấy như thế, xem như đã chứng minh được suy nghĩ trong lòng.
Hắc Bạch Song Sát này, không biết sử dụng pháp môn gì, có thể sử dụng những âm hồn này.
Hắc Sát, có thể đem những oan hồn này phóng ra ngoài, tiến hành tấn công linh thể, còn Bạch Sát, thì lại càng đặc biệt hơn, thậm chí chỉ cần đơn giản trói buộc những oan hồn kia vào bên trong cơ thể, sau đó lợi dụng sức mạnh những oan hồn này tăng cường sức mạnh cơ thể, đây chính là nguyên nhân công lực của hắn vừa rồi tăng vọt.
Có điều, khám phá điểm này, đối phó bọn họ sẽ càng rất đơn giản.
Thân thể của Bạch Sát mặc dù bởi vì dựa vào oan hồn mà công lực tăng vọt, trên thực tế mức độ lợi dụng cũng không khôn ngoan, thậm chí không bằng Cổ Kiếm phục tùng những tà linh kia.
Tô Bằng chỉ sử dụng kiếm ý tấn công, thoải mái phá tan công pháp của hắn.
Bạch Sát bị chặt đứt hai tay, lúc này cũng tỉnh táo lại, hắn không ngờ không nói hai lời, quát to một tiếng, xoay người muốn lao ra bên ngoài.
Nhưng mà Tô Bằng làm sao có thể dễ dàng cho phép hắn chạy trốn khỏi nơi này được, Tô Bằng nhanh chóng đuổi theo, cũng không trực tiếp đoạt lấy tính mạng của hắn, mà đột nhiên cúi người quét một kiếm, chặt đứt hai chân của Bạch Sát.
Lần này, Tô Bằng thật sự hoàn thành lời hứa, chặt Bạch Sát thành gậy người.
Bạch Sát nằm trên mặt đất, không ngừng kêu rên thảm thiết, Tô Bằng tiến lại, đầu tiên một chưởng vỗ vào huyệt Khí Hải của Bạch Sát, nội lực toàn thân Bạch Sát lập tức hỗn loạn, nhưng cũng không cách nào tấn công.
Còn Tô Bằng, tay ấn lên chỗ chân gãy của Bạch Sát, nội lực thông suốt, tâm pháp tầng thứ sáu của Dung Nham Kính Hồ, khiến Tô Bằng đối với khả năng khống chế đối nội đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nhanh chóng dùng nội lực phong bế mạch máu hai chân Bạch Sát, khiến hắn không đến mức mất máu quá nhiều mà chết.
“Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta muốn sống!”
Bạch Sát trên mặt đất, lúc này vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, nói với Tô Bằng.
Trong lòng Tô Bằng dâng lên một hồi chán ghét, Hắc Bạch Song Sát này, đối với tính mạng người khác không hề quan tâm, nhưng lại hết sức quý trọng tính mạng của mình.
“Ngươi nói, hai huynh đệ các ngươi, ở trong địa cung tìm được cái gì, lại biết công pháp quỷ dị kia?”
Tô Bằng nhìn Bạch Sát, quát hỏi hắn.
Bạch Sát sợ hãi đến mức run cầm cập, mặc dù mất đi chân tay, huynh đệ bị giết, ý chí muốn sống gần như biến thái của hắn, vẫn khiến hắn không ngừng giãy dụa tìm con đường sống, hắn nói:
“Đừng giết ta... ta... ta sẽ nói cho ngươi nghe hết.”
...
Dưới sự tra hỏi của Tô Bằng, Bạch Sát đem chuyện hai huynh đệ bọn họ gặp phải trong địa cung, tóm gọn kể một lượt cho Tô Bằng nghe.
Hóa ra chuyện địa cung, căn bản là thật.
Chỉ là về chi tiết, có khác biệt rất lớn so với đồn đãi trong giang hồ.
Năm đó, hai người huynh đệ bọn họ không có thanh danh trên giang hồ, thi đấu với người ta, cũng là thật.
Chỉ là, lúc ấy, cũng không phải chỉ có huynh đệ bọn họ thi đấu với kẻ địch, ngoài hai người Hắc Bạch Song Sát bọn họ, còn có thêm vài vị bằng hữu.
Bọn họ có mời thêm vài vị bằng hữu, cùng nhau thi đấu với kẻ địch.
Sau đó, mấy người này lăn vào trong một sơn cốc, trong sơn cốc kia, lại là một khu vực giống như ao đầm.
Lúc ấy người còn sống sót, cũng không phải giống như trên giang hồ đồn đãi, là kẻ thù của bọn họ, mà là một bằng hữu rất thân của Hắc Bạch Song Sát.
“Ngươi nói, địa cung các ngươi phát hiện kia, vốn nhìn không thấy, kết quả sau một cơn mưa, cửa vào địa cung, liền hiện ra trước mắt sao?”
Tô Bằng nghe thấy lời của Bạch Sát thần trí đã có chút mơ hồ nói, lông mày đột nhiên nhíu lại, hỏi hắn.
“Đúng... hết sức chính xác...”
Bạch Sát khó khăn nói, mặc dù huyết mạch thân thể của hắn tạm thời được Tô Bằng phong tỏa, sẽ không để cho hắn mất máu quá nhiều mà chết, nhưng trọng thương như thế, cũng khiến cho ý thức của hắn có chút mơ hồ.
“Sau khi chúng ta đi vào địa điểm thần bí kia, mới phát hiện nơi đó là một địa cung... thần bí...”
Bạch Sát lại kể rõ mọi chuyện sau đó, lần nữa kể cho Tô Bằng nghe.
Bọn họ nghi ngờ địa cung có bảo tàng, bèn đi vào thám hiểm, sau khi tiến vào địa cung, mê môn kia nhanh chóng không tìm thấy.
Hắc Bạch Song Sát, còn có bằng hữu của bọn hắn, đi thật lâu, mới đi đến một địa phương giống như là mật thất.
Trong địa phương này, bọn họ tìm được bút ký của tiền bối ma đạo kia.
Trong bút ký, công pháp ghi chép, đều là Hắc Bạch Song Sát mới nghe lần đầu, có rất nhiều chỗ, bọn họ xem không hiểu.
Công pháp kia, ghi chép có rất nhiều chỗ thiết thực thần bí, khiến người ta có cảm giác vô cùng thần kỳ, thậm chí khiến người khác hoài nghi có phải là thuật quỷ thần hay không.
Ban đầu, ba người bọn họ đều hết sức vui mừng, nhưng qua không lâu, đã bị lo lắng thiếu thốn lương thực làm cho hao mòn ủ rũ.
Mọi chuyện phát triển đến sau này... Thì giống như trong giang hồ đồn đại, hai người huynh đệ bọn họ, giết vị hảo hữu chí giao kia, lấy thi thể của hắn, làm thịt ăn qua ngày.
Sau đó, hai người này cũng bởi vì không còn thức ăn, nhưng không thể tàn sát lẫn nhau, mà là nghĩ ra cách, hai người trao đổi thi thể, ăn hết mới có thể sống sót.
Chuyện về sau đó, cũng chính là giang hồ đồn đại.
Chỉ có điều, người trong giang hồ cũng không biết, bọn họ sở dĩ ăn thịt người, cũng không hoàn toàn là vì là vì biến thái. Mà lại, bọn họ có được công pháp, gọi là Bí Thuật Bắt Mồi.
Trên công pháp, có rất nhiều tên hiếm hoi, còn có thuật ngữ, hai người này xem không hiểu, nhưng bởi vì cuốn bí thuật này, bọn họ ở trong địa cung dùng mạng để đổi lấy được, không dám cho người khác xem, cũng chỉ có thể dựa vào mò mẫm suy nghĩ, tự mình suy đoán hàm nghĩa bên trong.
Hai người này, suy đoán hồi lâu, cuối cùng vẫn là đem cách đặt lên hai chữ “Bắt Mồi”kia.
Hai người bọn họ cho rằng, bắt mồi, nhất định chính là ăn thịt người, cứ như vậy, hai người bọn họ cũng không phải chưa từng ăn thịt người, lại có tâm lý sảng khoái biến thái, bèn tu luyện theo con đường này.
Kết quả, sau khi ăn bảy tám người, hai người này phát hiện, bí thuật này thật sự có hiệu quả.
Chỉ là, hai người bọn họ dù sao cũng là tự mình mò mẫm tu luyện, toàn bộ bí thuật có thể xem hiểu được, chẳng qua một hai phần, phần lớn đều là tự mình suy đoán, hai người này bởi vì giải thích không giống nhau, dần dần tu luyện cũng không giống nhau.
Hắc Sát, dần dần tu luyện ra bí thuật có thể sử dụng linh thể tấn công, còn Bạch Sát, thì lại có thể phong tỏa sức mạnh những oan hồn bọn họ từng ăn vào trong cơ thể, tạm thời nâng cao công lực.
Hai người này cũng biết, đại khái là luyện bừa, nhưng trên thực tế thực lực lại gia tăng rất lớn, ăn thịt người cũng càng ngày càng nghiện, cứ như vậy đâm lao phải theo lao, vẫn tiếp tục tu luyện.
Dần dần, hai người phát hiện, người võ công càng cao, đối với bí thuật của bọn họ gia tăng càng lớn, bèn chuyên môn giết một vài võ lâm cao thủ để ăn thịt, do đó, trong giang hồ dần dần truyền ra thanh danh hai ma đầu ăn thịt người.
Tô Bằng nghe thế, im lặng hồi lâu, mới nói với Bạch Sát:
“Thứ các ngươi từ trong địa cung tìm được, còn trên người không?”
“Còn... Chúng ta lấy được vài quyển bí tịch võ công, còn có quyển sách... quyển sách bí thuật kia, chúng ta chia làm hai nửa, mỗi người giữ một nửa, bí tịch võ công đều ở trên người Hắc Sát.
Bạch Sát gian nan nói.
“Được, ta biết rồi... Còn ngươi, cũng không cần chịu dày vò, ta tiễn ngươi lên đường.”
Bạch Sát mở to đôi mắt, giống như đến chết vẫn giữ nguyên ý chí muốn sống mãnh liệt, nhưng mà lúc này, cũng đã trở thành oán niệm chết không nhắm mắt.
Tô Bằng từ trên người Bạch Sát, lục soát một hồi, tìm được kim kim phiếu hai trăm lượng, còn có nửa cuốn bí thuật, sau đó đi đến chỗ Hắc Sát. Trên người Hắc Sát, còn vây quanh oán linh giống như ngọn lửa màu đen, những oán linh kia, giống như sau khi Hắc Sát chết, đều tụ tập bên cạnh thi thể Hắc Sát, không ngừng kêu rên gì đó.
Tô Bằng nhìn thấy, đang nghĩ có nên chém chết những oán linh này không, đột nhiên, hắn cảm giác kinh Phật cũ kỹ mình đặt trong lồng ngực, đột nhiên nóng lên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT