Bệnh thư sinh kia nâng chung trà lên, làm bộ như muốn uống, nhưng mà chỉ thấy tay hắn đột nhiên chuyển động, cả chén trà xoay tròn cực nhanh, bắn tới Tô Bằng.
Tô Bằng ngồi ở chỗ đó, giống như đang xem phim vậy, thấy Bệnh thư sinh kia ném bay chén trà cầm trong tay ra, mãi đến khi chén trà bắn đến trước mặt mình, tâm tình cũng không có dao động chút nào.
Đây cũng là hiệu quả Kính Hồ của tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của hắn, ở trạng thái Kính Hồ, loại thủ đoạn đánh lén này gần như không gây nên bất kỳ hiệu quả nào.
Mắt thấy chén trà kia sắp bay đến trước mặt Tô Bằng, Tô Bằng đột nhiên vươn ra một ngón tay, tùy ý quét qua chén trà đang xoay tròn bắn tới mình một chút, bát trà sau khi quét qua một ngón tay này của Tô Bằng đột nhiên lại từ bắn thẳng đến Tô Bằng, biến thành bay qua người Tô Bằng.
Béo hòa thượng ngồi ở dưới Tô Bằng kia, đang tựa lưng vào ghế, không có phản ứng gì, nhìn chén trà kia bay qua trước mặt hắn, nhưng mà đạo nhân chột mắt ở dưới hắn kia thì ngồi gần phía trước một chút, lúc này chén trà xoay tròn đã bay về phía cái trán của hắn.
Đạo nhân chột mắt kinh hãi, hắn không ngờ công phu của Tô Bằng lại tốt như vậy, rõ ràng chén trà công kích về hướng Tô Bằng, nhưng lại bay tới chỗ hắn, nhìn thấy chén trà đang bay tới, hắn theo bản năng trốn về phía sau một chút, sau đó đưa tay vỗ một cái vào chén trà.
"Soạt!"
Trình độ không chế của hắn kém hơn Tô Bằng rất nhiều, một vỗ này làm trà trong chén tràn ra hơn phân nửa, rơi xuống người hắn.
Mà còn chén trà kia đột nhiên lại bay xéo, bay về phía nữ nhân áo đỏ ngồi đối diện đạo nhân chột mắt.
Nữ nhân áo đỏ cũng kinh hãi, nàng hốt hoảng ra tay, tay như lưỡi đao hướng về phía chén trà kia.
“Răng rắc!"
Chén trà này bị bàn tay như đao của nữ nhân áo đỏ kia chém vỡ, đồng thời trà còn dư lại bên trong cũng rơi xuống trên người nàng.
Trong nháy mắt này nói ra thì có vẻ như thời gian rất dài, nhưng trên thực tế lại xảy ra trong vòng chưa tới nửa giây, khi chén trà bị nữ nhân áo đỏ kia chém vỡ, nước trà tràn ra đó mới rơi xuống đạo sĩ chột mắt cùng với trên người nữ nhân áo đỏ.
Nhất thời, lúc này sắc mặt của hai người kia để trở nên hết sức không tốt.
Mà lúc này, Tô Bằng mới hờ hững nói với Bệnh thư sinh ở phía đối diện:
“Trà của các hạ đưa qua, ta liền mượn hoa hiến Phật."
Bệnh thư sinh kia thấy vậy, nhất thời không nói gì, ánh mắt lập lòe nhìn Tô Bằng, một chiêu mới vừa rồi kia là hắn thi triển thủ pháp ám khí, đem chén trà nhỏ bắn về phía Tô Bằng, chính là muốn làm xấu mặt Tô Bằng, để hắn xấu hổ không dám ngồi vị trí đầu tiên bên trái kia.
Hắn thật ra đã suy tính kỹ, bởi vì trong chén trà này đều là nước trà, Tô Bằng nếu ứng phó không tốt, nước trà sẽ tràn ra, rơi xuống ngươi hắn, như vậy cũng coi như là xấu mặt.
Tô Bằng hờ hững nhìn về phía đối diện, một chiêu này của đối phương nếu là thi triển vào mấy ngày hôm trước, thì mình thật đúng là đã bị xấu mặt.
Đáng tiếc, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của mình bây giờ đã đạt đến tầng thứ sáu, lúc ở tầng thứ tư, nội lực của mình đã có thể phóng ra ngoài, làm một chút biến hóa không thể tưởng tượng được. Sau khi đạt đến tầng thứ sáu, nội lực lại càng có thể vận dụng thuần thục, mới vừa rồi Tô Bằng chỉ là sử dụng nội lực bám vào trên chén trà, thuận tiện thay đổi phương hướng của nó, cho nó xoay trở về tặng lại đạo nhân chột mắt cùng với nữ nhân áo đõ vừa rồi dùng ám khí bắn mình kia, đạo nhân chột mắt ngăn cản một chút, cũng chỉ là hóa giải tầng thứ nhất của nội lực bám vào mặt ngoài, ám kình còn bám lại ngược lại tập kích đến vị nữ nhân áo đỏ kia.
Lúc này, đạo nhân chột mắt cùng với nữ nhân áo đỏ hết sức khó xử, trên người đạo nhân chột mắt đều là nước đọng, mà còn nữ nhân áo đỏ kia lại càng thê thảm, nàng mặc quần màu đỏ cùng với ghế dựa đã bị nước trà làm cho ướt nhẹp, khiến người ta nhìn vào, nhiều ít đều sẽ sinh ra một số cảm nghĩ trong đầu.
Nhưng mà hai người này mặc dù tức giận, nhưng đối với Tô Bằng lại càng thêm kiêng kỵ.
“Ha ha ha, vị tiểu thí chủ này hình như rất am hiểu trà đạo, cho chúng ta thêm gần gũi, phẩm trà phẩm trà!"
Ngay lúc này, hòa thượng béo ở phía dưới Tô Bằng đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười tuy lớn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng dối trá, hắn và Tô Bằng lúc này chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ, chỉ thấy tay hắn ấn lấy chén trà nhỏ, đẩy qua bên Tô Bằng.
Tô Bằng nghiêng mặt qua, thấy hòa thượng béo này đẩy chén trà qua bên cạnh mình, mà ở cạnh mình cũng có một chén trà nhỏ.
Thấy hòa thượng béo kia đẩy chén trà nhỏ với lực rất thong thả và trịnh trọng, Tô Bằng hiểu rõ, nói:
“Vậy thì xin cùng hòa thượng ngài bàn về trà đạo một chút nào!"
Nói xong, Tô Bằng cũng đem chén trà nhỏ bên này đẩy tới.
Hai chén trà nhỏ đụng phải vào nhau, không có bất kỳ tiếng động gì vang lên, mà Tô Bằng cùng với hòa thượng béo đồng thời cảm giác được trên chén trà truyền đến một luồng nội kình.
Hai người lúc này đều không nói lời nào, chén trà trong tay sau khi đụng vào nhau, đột nhiên va chạm đẩy tới đẩy lui cho nhau, giống như là đang luyện Thái Cực.
Trên mặt Tô Bằng mang theo nụ cười hờ hững, tu hành tâm pháp Dung Nham Kính Hồ đến tầng thứ sáu, mới cảm giác được sự ảo diệu của nội công, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ tầng thứ sau, mang theo khả năng khống chế nội lực cực kỳ mạnh mẽ, hai người thoạt nhìn chỉ là đang đẩy chén trà qua về, nhưng thật ra nội lực xao động qua về, hai người đều đem nội lực tập trung ở trên chén trà nho nhỏ, mặc dù không có nói rõ, nhưng chén trà của người nào bị hủy trước, nước trong chén trà của người nào rơi vãi ra ngoài trước thì đó chính là kẻ thua cuộc.
Hai người cứ như vậy đẩy mấy lượt, hai chén chén trà cũng bị nội lực của hai người hấp thụ, sau khi nhẹ nhàng qua về như luyện Thái Cực vẫn tựa hồ nhìn không ra thắng bại.
Nhưng Tô Bằng vẫn là vẻ mặt hờ hững mang theo nụ cười, mà còn bên hòa thượng béo kia thì trên mặt lại dần dần cứng nhắc lại, thậm chí còn xuất hiện mồ hôi, mà chén trà trong tay hắn cũng đã toát ra nhiệt khí nhè nhẹ.
Tô Bằng không có học qua công phu tán thủ, bây giờ là hoàn toàn dựa vào phản ứng do cảm ứng với nội lực của đối phương, nội lực của đối phương hình như cũng là nội lực cương mãnh giống nhau, nhưng bên trong sự cương mãnh này còn mang theo một chút âm nhu, không biết là nội lực của đối phương không tinh khiết, hay là còn có điều quỷ dị gì khác.
Chẳng qua là nếu chỉ luận về việc khống chế nội lực, chất và lượng của nội kình của đối phương, cùng với sự khống chế đương nhiên hoàn toàn không bằng Tô Bằng được.
Rốt cuộc, hòa thượng béo phát hiện mình đã không thể nào khống chế được chén trà trong tay, chén trà lúc này đã bị nội lực của Tô Bằng xâm nhập, đã muốn thoát ra khỏi tầm khống chế của hắn, trở nên nóng phỏng tay, đồng thời, nội kình nóng hổi như dung nham kia của đối phương, đột nhiên theo chén trà xâm nhập vào cánh tay của hắn!
Điều này làm cho hòa thượng béo hoảng sợ, bản thân hắn cảm giác nội lực của mình không phải là đối thủ, cũng bất chấp việc thất thố, lập tức buông lỏng chén trà ra, rụt tay trở về.
“Đại sư, ngươi cũng toát mồ hôi rồi kìa, trà nóng xem ra là uống không được, liền kính vị bằng hữu đối diện kia đi."
Tô Bằng nói.
Chỉ thấy chén trà của hòa thượng béo, không có người nào nâng lên, lại bị nội lực của Tô Bằng hấp thụ ở trên chén trà, sau đó đột nhiên xoay tròn rồi chén trà bay lên không trung bắn về phía Bệnh thư sinh ở đối diện kia.
Bệnh thư sinh kia kêu một tiếng, vươn ra một bàn tay, nhận lấy chén trà, nhưng mà chén trà còn không ngừng xoay tròn, đồng thời mang theo một cỗ nội lực dương cương.
Sắc mặt Bệnh thư sinh biến đổi, nhưng mà hắn là một người vô cùng coi trọng mặt mũi, không chịu tự làm xấu mặt mình như vậy, mạnh mẽ vận dụng nội lực, áp chế nội lực dương cương bám vào trên chén trà, chén trà cứ như vậy không ngừng xoay tròn ở trên tay hắn.
Sau một lúc lâu, hắn mới tạm coi như khắc chế được nội lực dương cương này, nhưng mà kinh mạch trên tay hắn đã nhận phải một số vết thương nhỏ, vốn là tu hành nội lực âm nhu, hắn thể chất âm tính, một tay lúc này cảm giác nóng hổi.
Tô Bằng nhìn bộ dạng chật vật của đối phương, khẽ mỉm cười, lúc này mới mở chén trà trong tay mình ra, nói:
“Uống trà nào."
Nói xong, làm một động tác uống trà, nhẹ nhấp một ngụm.
Bệnh thư sinh kia, sắc mặt càng thêm không tốt, chẳng qua Tô Bằng làm động tác kính trà với hắn, hắn không muốn mất đi mặt mũi, cũng hơi gật đầu, nhưng mà lúc hắn mở nắp của chén trà trong tay ra vẫn không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy trà bên trong chén, đã bị nội lực của Tô Bằng cùng với hòa thượng béo làm bốc hơi hết, chỉ còn lại có hơi nóng bốc lên.
"Bốp bốp bốp..."
Đang lúc sáu người trong đại sảnh ngoại trừ Tô Bằng đều cảm giác xấu hổ đồng thời ngạc nhiên không ngờ được, sau tấm bình phong bằng đá trong đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay.
Tô Bằng uống một ngụm trà, buông chén trà xuống, nhìn lại chỗ phía bình phong.
Chỉ thấy một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, có vẻ như là thiếu phụ (phụ nữ đã có chồng), dáng vóc vẫn còn rất là quyến rũ động lòng người, đứng ở đó vỗ tay.
“Gần đây nghe nói trong giang hồ nổi lên không ít cao thủ, trong đó đã nghe qua tên của Tô thiếu hiệp, chiến tích ở Cổ Kiếm Sơn Trang bêu đầu Cổ Kiếm đệ tử chính thức của phái Thanh Thành đã khiến người ta cực kỳ hâm mộ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Tô thiếu hiệp so với trong lời đồn đãi càng kiệt xuất hơn."
Phụ nhân này dáng người đong đưa đi ra, người này trời sinh một đôi mắt hoa đào, mị nhãn như tơ, bình thường nhìn người đều cảm giác được nàng như đang trêu ghẹo mình vậy.
Tô Bằng khẽ cười cười, đứng lên nói:
"Qúa khen quá khen rồi, xin hỏi vị phu nhân này là?"
“Ha ha, Tô thiếu hiệp vẫn chưa biết thiếp thân sao, xin tự giới thiệu, ta chính là Nhị đương gia của Hội Phong Dương Tiêu Như Yên, bằng hữu trên giang hồ nể mặt gọi ra một tiếng Như Yên phu nhân.
“Hạnh ngộ."
Tô Bằng chắp tay, nói.
Tiêu Như Yên mị nhãn như tơ, nói:
“Trên giang hồ đúng là khuyết thiếu một người trẻ tuổi tuấn kiệt như Tô thiếu hiệp, Tô thiếu hiệp, ngươi đã ngồi vào ghế anh hùng, uống trà anh hùng rồi, vậy thì hãy theo ta đi vào hậu viện đi, để ta tiến cử ngươi cho Đại đương gia của Hội Phong Dương chúng ta."
Nói xong, nàng vung tay một chút, nói:
“Đổi trà."
Lập tức từ sau tấm bình phong, xuất hiện tám thị nữ, bưng chén trà ra ngoài, đem trà ở tám chỗ ngồi trong đại sảnh cũng thay đổi một lần.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng hơi có chút nghi vấn, ghế anh hùng, trà anh hùng?
Quay đầu lại nhìn thấy chỗ mà mình mới ngồi qua, Tô Bằng lúc này mới phát hiện, sáu người trong phòng đều đang cực kỳ ghen ghét mà nhìn mình, ánh mắt đều nóng rực nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi mà mình mới ngồi lúc nãy.
Thấy như vậy, Tô Bằng nhịn không được cười lên, trong lòng đại khái đã hiểu rõ.
Đây chính là một trận thi thố đầu tiên trong Hội Phong Dương, bọn họ mang một số người nổi danh trên giang hồ thả ở trong phòng này, đồng thời cố ý để trống một vị trí, đại khái là có đặt ra một cái quy định chẳng hạn như người dám nhận sự công kích gây khó dễ của tất cả mọi người trong phòng mà dám ngồi ở đây khoảng một khắc đồng hồ, hơn nữa còn uống được trà kia, là có thể tiến vào hậu viện, vân vân.
Trách không được mình mới vừa rồi vào nhà, liền phát hiện bầu không khí trong phòng không bình thường, hóa ra những người này đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí chủ tọa, đánh giá bản thân mình không có thực lực để ngồi lên, mà mình vừa vào liền đã đoạt đi chỗ ngồi đó, bị người khác công kích hóa ra không phải là xuất phát từ mặt mũi, mà là có cái quy định này.
Võ công của Bệnh thư sinh cùng với hòa thượng béo kia thật ra không tính là quá yếu, hai người cũng không ngồi lên vị trí đầu tiên này, đoán chừng là đang kiêng kỵ lẫn nhau, thấy mình nghênh ngang ngồi lên, hai người mới liên thủ chĩa mũi nhọn vào mình.
Suy nghĩ cẩn thận những điều này xong, Tô Bằng khẽ cười cười, đánh bậy đánh bạ lại qua được khảo nghiệm ở cửa thứ nhất này.
Nhìn Tiêu Như Yên đang phóng mị nhãn nhìn mình, Tô Bằng cười cười, nói:
“Ta liền theo phu nhân đi gặp bang chủ thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT