Trong camera, Lôi Minh lấy ra hộp đen từ phía dưới khoang trò chơi, dài chừng 20 cm, rộng khoảng 10 cm, cao ** cm, Tô Bằng nhìn thông qua camera giám sát không quá rõ ràng, nhưng từ vẻ bề ngoài mơ hồ có thể nhìn ra, có chút giống như
Vật này hẳn là không nhẹ, Tô Bằng thấy Lôi Minh dùng hai tay đưa hộp đen này đặt vào bên người, vật này có chút giống như gỗ hoặc kim loại.
Mà Tôn Thế Giai đang ở sau lưng hắn thì lấy ra một cái ba lô lớn, bỏ máy chủ trò chơi Lôi Minh lấy được vào trong.
Lôi Minh lau trán, hình như là lau mồ hôi, sau đó hắn lại chuyển đến dưới một bàn máy chủ khác, tiến hành thao tác.
Tô Bằng nhìn hai người trong video, đồng thời mở chức năng thu lại video, vốn camera giám sát sẽ lưu video giám sát trên ổ cứng, nếu không có gì khác thường, sau bảy mươi hai tiếng sẽ tự động xóa bỏ.
Nhưng camera giám sát máy tính của Thời Thiên Quân hiện đã bị khóa, Tô Bằng liền thông qua đó chuyển video lên máy tính, sau đó gửi đến máy tính trong phòng của mình.
Thông qua camera, Tô Bằng thấy hiệu suất làm việc của Lôi Minh càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, rất nhanh hắn đã xử lý xong thêm mấy cái máy chủ của khoang trò chơi khác, lấy ra từ bên trong tổng cộng năm cái hộp đen.
Nhưng khi hắn tiến hành đến máy chủ trò chơi thứ sáu, làm được một nửa, hai chai thuốc hóa học của hắn dường như đã hết, máy chủ kia kia cắt được một nửa thì dừng lại.
"Cũng xấp xỉ rồi... Năm máy chủ, đủ cho các ngươi dùng rồi, làm người cũng không thể lòng tham chưa đáy đâu..."
Tô Bằng nhìn hình ảnh từ camera giám sát trong điện thoại di động, trong miệng lẩm bẩm tự nói.
Trong camera, Lôi Minh cũng chú ý tới hóa chất của mình đã sử dụng hết, bèn dứt khoát ngưng việc cắt máy chủ trò chơi, hắn phất tay một cái, Tôn Thế Giai lại lấy ra một cái túi lớn, từ bên trong lôi ra một túi nhựa lớn.
Lôi Minh cẩn thận bỏ hai chai hóa chất kia vào trong túi nhựa, sau đó bỏ vào ba lô, hơn nữa đem hộp đen trên mặt đất chia làm hai phần, bản thân hắn giữ hai cái, ba cái kia đặt trong ba lô của Tôn Thế Giai.
Sau đó Lôi Minh quay lại chỗ điều hòa ra dấu với Tôn Thế Giai rồi sử dụng card mở cửa, rời khỏi phòng log in của người mới.
" Bọn họ thành công rồi! Sau 9:30 ngày mai, mới có nhân viên vệ sinh tới quét dọn phòng log in của người mới, mà bọn họ tầm bảy giờ là có thể rời khỏi công ty, chỉ cần có thể đem ba lô ra ngoài, bọn họ liền đại công cáo thành, từ nay về sau chính là đá chìm đáy biển, công ty muốn tìm bọn họ cũng tìm không được."
Tô Bằng thấy Tôn Thế Giai và Lôi Minh đi ra phòng log in của người mới, trong lòng thầm nghĩ.
Đồng thời, Tô Bằng chuyển hình ảnh từ camera giám sát trong điện thoại di động sang chỗ hành lang, thấy cả hai vẫn mang balo đi trên hành lang, hướng về WC của phòng log in.
"Vậy là thành công sao?"
Tô Bằng nghĩ hai người này dường như đã tập luyện qya rất nhiều lần, đến bây giờ hình như vẫn chưa xảy ra bất cứ sơ suất gì.
Tô Bằng cứ vậy nhìn Tôn Thế Giai và Lôi Minh đi vào nhà vệ sinh cuối hành lang, sau đó không hề không có thêm chuyện gì phát sinh.
Qua năm phút, Tô Bằng còn đang suy nghĩ xem bọn họ có phải thành công, đem những máy chủ đó xử lí xong rồi không thì có biến phát sinh!
Chỉ thấy trong camera, bỗng nhiên xuất hiện một người từ trong phòng vệ sinh ở hành lang phóng nhanh ra, mà hắn vừa mới chạy ra, chỉ thấy Lôi Minh dùng tốc độ không phải của con người đột nhiên xuất hiện đuổi theo, giống như một con báo săn nhào tới sau lưng, áp đảo người này!
Mắt Tô Bằng trợn to, hắn nhìn về phía người bị áp trên mặt đất kia, là người hắn biết! Là một đồng nghiệp của hắn trong tổ Ám Kiêu.
Chỉ thấy đồng nghiệp tổ Ám Kiêu này há miệng ra, muốn la lên nhưng lại bị Lôi Minh đè ở phía sau, hai tay đánh mạnh vào gáy của hắn.
Đồng nghiệp tổ Ám Kiêu này nằm trên đất, không nhúc nhích.
Sau đó Lôi Minh kia trực tiếp siết chặt cà vạt trên cổ đồng nghiệp tổ Ám Kiêu kia, không ngừng dùng sức siết mạnh, tựa hồ muốn siết chết hắn.
Tô Bằng nhìn hình ảnh từ nhìn, không khỏi sửng sốt mất mấy giây.
" Đây là mưu sát!"
Vài giây sau Tô Bằng mới kịp phản ứng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài!
Bây giờ nếu bản thân ra ngoài ngăn cản, nói không chừng có thể ngăn được cái chết của đồng nghiệp kia.
Tô Bằng mặc dù cũng từng là gián điệp thương mại, tất nhiên chủ dừng lại ở mặt ích lợi, hơn nữa thủ pháp của Tô Bằng luôn luôn là sử dụng các loại thủ đoạn lợi dụng, hoặc thu mua, hoặc bán tống, nhưng chỉ là công kích trên mặt kinh tế và đánh cờ mà thôi, về phần giết người đối với Tô Bằng mà nói, căn bản không trong các thủ đoạn hắn chọn lựa.
Mà Lôi Minh kia không ngờ lại vì ích lợi mà giết người... Chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt khiến cho Tô Bằng vẽ nên phân cách giới hạn giữa bản thân cùng.
Làm người, Tô Bằng không cách nào có mắt không tròng, thấy một người vô tội bị giết, thế nên phản ứng đầu tiên của hắn chính là mở cửa xông ra ngoài.
Nhưng mà ngay khi Tô Bằng chạy đến trước khúc quanh ở khu làm việc, cước bộ bỗng nhiên chậm lại.
"Ta đi rồi sẽ phát sinh biến hóa gì?"
Trong lòng Tô Bằng không khỏi dâng lên thắc mắc này.
Bản thân mình có thể làm gì? Quát bảo Lôi Minh dừng lại sao?
Nếu như mình cũng bị Lôi Minh phát hiện, Lôi Minh sẽ giở trò gì? Tiếp tục giết người diệt khẩu?
Kỹ năng và võ công bản thân có được theo trong trò chơi chưa chắc đã đảm bảo, cũng là lúc linh lúc mất linh, mà thân thủ Lôi Minh vừa rồi tựa hồ võ công chính mình thức tỉnh rồi, đối mặt với Lôi Minh, bản thân mình sẽ bị giết sao?
Nghĩ tới những thứ này, cước bộ không khỏi chậm lại.
Đang lúc Tô Bằng có chút dằn vặt do dự, chợt thấy phía trước một người từ chỗ rẽ xuất hiện.
"A! Tô ca! Ngươi làm gì đó?"
Thấy Tô Bằng, người kia hơi có vẻ cường điệu hô tên Tô Bằng, không ngờ đó lại là Tôn Thế Giai.
Ánh mắt Tô Bằng hơi phức tạp nhìn về phía Tôn Thế Giai, hắn vừa rồi cùng Lôi Minh ở cùng nhau nhưng lại không ngăn cản Lôi Minh giết người, bối cảnh của hắn quả thật là thuộc tổ chức quốc gia sao?
Trên mặt của Tôn Thế Giai lúc này còn có chút ửng hồng, giống như vừa rồi cứng rắn kiềm chế cảm xúc kích động.
"Ta à, gần đây có chút mất ngủ, vốn đã mua thuốc mất ngủ, nhưng mà tìm không thấy, ta nghĩ có thể là rơi ở phòng máy của tổ Ám Kiêu, ta tới phòng log in tổ Ám Kiêu xem một chút, xem có thể tìm được hay không."
Tô Bằng cũng dần dần tỉnh táo lại, nói với Tôn Thế Giai.
"Thật sao? Tô ca, vừa lúc ta mới từ phòng log in tổ Hổ Bí ra ngoài... Đúng rồi Tô ca, ngươi có giấy không? Ta bị tiêu chảy, trở về lấy giấy sợ không kịp, có thể lấy giúp ta không?"
Tôn Thế Giai làm bộ ôm bụng nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nhìn Tôn Thế Giai, không thể không nói Tôn Thế Giai quả thật rất có thiên phú làm diễn viên, thần thái lúc này quả thật giống hệt bị tiêu chảy. Tô Bằng sờ sờ trên người, lấy ra một bao khăn giấy đưa cho Tôn Thế Giai, Tôn Thế Giai gật đầu, quay lại nói:
"Ta liền đến WC ở khu làm việc, cũng gần đây... Tô ca, ta nhịn không được rồi, phải đi đây."
"Ừm."
Tô Bằng gật đầu, Tôn Thế Giai cầm lấy gói khăn giấy kia chạy tới chính giữa khu làm việc.
Còn Tô Bằng, thoáng do dự liền tiêu thất, cuối cùng vẫn quyết định không thể để cho một người vô tội như vậy chết, hắn tiến về phía trước, chuyển hướng tới khu làm việc.
Mới vừa đi tới hành lang khu làm việc, Tô Bằng phát hiện cuối hành lang, vốn phải là chỗ Lôi Minh vừa siết cổ đồng nghiệp tổ Ám Kiêu kia đã không còn người nào.
"Người bị kéo đến nhà vệ sinh công cộng của khu làm việc rồi sao?"
Tô Bằng dừng chân, thầm nghĩ.
Vừa rồi Tôn Thế Giai nhất định là ra ngoài dò đường, còn Lôi Minh biết mình đi về phía này cho nên kéo đồng nghiệp tổ Ám Kiêu kia vào.
Mình không thể để lộ ra khiến đi đám người Thời Thiên Quân phát hiện bọn người Lôi Minh có vấn đề, nếu như mình đi vào trong đó, nói không chừng Lôi Minh cũng siết chết mình.
Bây giờ đi kích động bọn họ, ngược lại càng dễ dàng khiến bọn họ siết chết đồng nghiệp kia.
"Không thể cứ như vậy nhìn một người vô tội chết đi... Ta ít nhất phải ít nhất phải làm gì đó!"
Tô Bằng một bên không lộ vẻ gì, đi đến phòng log in tổ Ám Kiêu, còn mặt khác, trong lòng hắn lại không ngừng suy tư.
Cà thẻ mở cửa phòng log in tổ Ám Kiêu ra, Tô Bằng đi vào trong đóng cửa lại.
Nhưng Tô Bằng không tìm cái gọi là thuốc ngủ, mà là lấy điện thoại di động của mình ra, nhanh chóng chuyển vào máy tính, đăng nhập vào hệ thống máy tính, xác nhận một số tin tức.
Sau đó không ngờ Tô Bằng thế nhưng lại đăng nhập vào giao diện Internet Banking, sau đó dùng tốc độ thật nhanh lấy một tờ chi phiếu mười vạn tệ dùng giấy căn cước của người khác làm, gửi vào một tài khoản.
Sau khi làm xong hết thảy, Tô Bằng hít sâu, chờ trong 30 giây, sau đó đăng ký một tài khoản QQ.
QQ trên điện thoại hắn gửi đi một tin nhắn.
"Xem tin nhắn trên di động của ngươi, ngươi hẳn đã nhận được nhắc nhở của ngân hàng, tài khoản ngân hàng của ngươi đã nhận được mười vạn tệ."
Một lát sau, Tô Bằng nhân được tin nhắn từ QQ, tin nhắn có nội dung:
"Phong lưu trả lời tin nhắn của bạn: Ngươi là ai? Vì sao chuyển mười vạn tệ vào tài khoản của ta?"
"Không cần biết ta là ai, bây giờ cho ngươi một tin tức, ngươi theo lời ta nói mà làm, chuyện này cực kỳ đơn giản, sau khi hoàn thành, sẽ có thêm mười vạn nữa chuyển vào tài khoản của ngươi."
"Phong lưu trả lời tin nhắn của bạn: Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"
"Không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần thiết tiền chuyển vào tài khoản của ngươi là thật thì được rồi, đây là nhiệm vụ, bây giờ ngươi đến WC của khu làm việc công ty, sau khi tiểu tiện thì trở về, sau đó sau đó nhắn tin cho ta, sau khi hoàn thành sẽ có thêm mười vạn nữa được chuyển vào tài khoản của ngươi."
"Phong lưu trả lời tin nhắn của bạn: Ngươi có bị bệnh không vậy? Cho ta Cho ta mười vạn để ta đi tiểu? Ngươi biến thái hả?"
" Làm thì có mười vạn, có thể lấy tiền hưởng thụ, tương lai còn có thể lấy được nhiều hơn; không làm ngươi chỉ có thể luyến tiếc mười vạn ấy, đây cũng là vận may cuối cùng của ngươi. Đây là một cơ hội, có thể nắm chắc hay không đều xem lựa chọn của ngươi, bây giờ, yes/no?"
Tô Bằng lại gửi tin nhắn thêm lần nữa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT