Nó nằm viện điều dưỡng hai tuần thì cũng được xuất viện, đối với tình trạng cứ vài tháng lại vào trong này như thế, nó cũng đành chịu. Số phận chắc đã gắn bó nó cùng bệnh viện. Khó khăn chống nạng tiến lên trước, nó vẫn chưa thể đi lại bình thường nên khá bất tiện.
Thiên Tỉ đi đằng sau cùng Tuấn Khải nhận thấy được điều đó nên cậu chạy đến ngồi xuống quay lưng về phía nó. Hướng Dương không hiểu nên nghệch mặt ra. Tuấn Khải ở đằng sau phì cười, nó thật ngốc mà. Anh giúp nó cầm nạng rồi bảo nó leo lên lưng Thiên Tỉ. Nó đã hiểu nhưng ngại nên vẫn tần ngần.
Thiên Tỉ ngồi đã lâu, thấy nó mãi vẫn đứng im lên cậu nói.
"Mau lên đi tớ cõng, không sao cả."
Nó lúc này mới phản ứng, choàng tay qua cổ Thiên Tỉ. Cậu từ đứng dậy vững chắc cõng nó ra xe. Khi đến nơi không biết từ khi nào mà chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của nó, thì ra nó đang ngủ.
Thiên Tỉ không muốn gọi Hướng Dương dậy lên nhẹ nhàng đặt nó xuống ghế, thắt dây an toàn rồi leo lên ngồi bên cạnh.
Vương Tuấn Khải tiễn nó xong liền đến đồn cảnh sát, đã có kết quả của vụ điều tra. Anh khi đến nơi thì liền gặp bố của mình là thanh tra trưởng đang ngồi với nghi phạm trong phòng phỏng vấn.
Các vị cảnh sát khác thấy con trai của thanh tra trưởng cũng là người báo cáo vụ án này, lên chỗ Tuấn Khải vào bên trong.
Anh chào bố một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, xem tài liệu đã điều tra được.
Trong tài liệu đại khái viết, thủ phạm là nhân viên của công viên Diệp Thảo, do mâu thuẫn về tiền lương và chế độ đãi ngộ nên đã bức xúc, tìm cách phá hủy tài sản của công ty.
Tuấn Khải đọc đến đây liền muốn hung hăng đập bàn. Rõ ràng tên này nói dối, trước đó hắn đã khai với Tuấn Khải là bị người khác sai khiến. Nào ngờ giờ lại thành mâu thuẫn cá nhân.
Anh bỏ tài liệu xuống, khống chế lại cảm xúc. Muốn hỏi tên kia vài câu.
"Tại sao anh nói là do một cô gái sai anh làm việc này nhưng giờ lại khai khác."
Tên tội phạm nghe được câu hỏi chột dạ rụt đầu. Biện minh.
"Tôi chưa từng nói với anh như thế cả. Tôi làm vậy là vì mâu thuẫn với công ty. Tôi nhận tội."
"Anh..."_Tuấn Khải giận dữ, nhưng biết hỏi nữa tên này cũng không khai ra. Anh quay sang ba mình nói.
"Thưa ba, con nghĩ hắn nói dối vì trước đây hắn đã từng bảo với con là hắn bị người khác sai làm việc này."
Vương Tuấn Minh ngồi im lặng, suy nghĩ một lát. Ông biết con trai ông không nói dối nhưng tên này đã khai như thế lại còn nhận tội việc này rất khó khăn nếu muốn biết hắn nói dối hay không. Nên ông đành nói.
"Ta biết rồi, con về trước đi. Chăm sóc cho con bé cẩn thận, lần nguy hiểm này còn có thể sảy ra tiếp."
Tuấn Khải gật đầu, anh cũng biết con bé mà bố anh nói là Hướng Dương. Trước đây chính anh đã nhờ ông điều tra về nó.
Sau khi Tuấn Khải đi, Vương Tuấn Minh lấy trong ngăn kéo ra một bức ảnh. Trong đôi mắt ông nhìn nó tràn ngập đau thương, xót xa, ôn nhu.
Rồi ông lại nhớ tới đoạn kí ức về hai mươi năm trước, một đoạn kí ức lẽ ra lên trôn vùi từ lâu. Nếu nó được lật lại thì sẽ lại một lần nữa lịch sự lặp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT