Nó vươn tay nắm lấy hình bóng đó và tất cả đều tan biến. Rồi lại hiện ra, nó khẽ gọi.
"Mẹ ơi!"
Hình ảnh đó quay lại mỉm cười với nó. Là mẹ của nó, bà ấy bước đến nói.
" Con gái mạnh mẽ lên ta sẽ luôn ở bên cạnh con."_Sau đó biến mất trong không gian. Nó giật mình choàng tỉnh, mùi thuốc kháng sinh quen thuộc sộc vào mũi. Căn phòng màu trắng này là bệnh viện.
"Cạnh"
Tiếng mở cửa vang lên, Tuấn Khải bước vào. Trên tay cầm lấy tô cháo đi về phía nó, ngồi xuống bên cạnh. Nó nhìn Tuấn Khải, hỏi.
" Sao em lại ở đây?"
Tuấn Khải không đáp, đặt bát cháo lên bàn. Dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán nó. Rồi mới trả lời.
" Em bị ngất, bác sĩ nói đó dầm mưa với lại ăn uống không đầy đủ nên kiệt sức. Mau ăn cháo đi."
Tuấn Khải không nói gì đến chuyện lúc nãy, anh muốn nó tạm quên đi. Mà chuyên tâm dưỡng sức khoẻ. Nó cũng không nói gì, lặng lẽ cầm lấy tô cháo lên ăn. Dù khá mệt nhưng nó vẫn ăn hết, nó không muốn bỏ thừa. Ăn xong, nó bỏ bát xuống. Dật mấy cái túi chuyền, nó bước ra khỏi giường. Tuấn Khải khá bất ngờ, kéo nó lại, nói.
"Em định đi đâu, sức khỏe của em chưa hồi phục mà."
Nó gỡ tay Tuấn Khải ra, cầm lấy cặp sách và bộ đồng phục (đang mặc đồ bệnh viện), trả lời.
"Em không muốn ở đây, em không sao rồi, cảm ơn anh."_Sau đó nó chạy vụt đi.
Tuấn Khải đuổi theo nó nhưng không kịp, nó đã lên xe buýt. Gọi điện thoại cho Thiên Tỉ. Đầu máy bên kia vang lên tiếng.
"Tuấn Khải, cô ấy sao rồi."
" Cô ấy vừa rời bệnh viện rồi có lẽ là về nhà, em nhớ chú ý đến."
" Vâng, em biết rồi."
Tắt máy, Tuấn Khải nhìn theo hướng nó vừa đi, thở dài. Sau đó bắt xe và về nhà.
___Tại khu phố nó ở_____________
Trả tiền xe, nó bước vào cổng thì thấy cậu đã đứng ở đó. Nhưng nó không bận tâm trực tiếp đi lướt qua. Cậu giữ tay nó lại, nói.
"Chuyện sáng nay cậu hiểu nhầm rồi. Mình sẽ giải thích."
Nó quay lại giật tay mình khỏi cậu.
"Chúng ta đâu là gì của nhau, sao lại hiểu nhầm được. Làm ơn ra khỏi nhà tôi."_Sau đó nó vào nhà.
"Chúng ta là bạn mà."_Cậu gắt lên.
Nó nghe thấy, nhưng vẫn lờ đi. Đóng cửa lại nó bỏ lên phòng. Ném cặp vào sang bên nó thả người xuống giường. Cả người nó như mất hết sức, vô lực mà nằm. Khẽ đảo mắt nhìn về cổng nhà, cậu đã đi rồi."Bạn sao? Tôi chưa từng nghĩ đến."_Nó khóc nấc lên, khóc vì cô đơn, khóc vì nhớ mẹ. Những giọt nước mắt rơi ướt đẫm gối. Nó không thể kìm nén được nỗi đau này nữa. Do mệt mỏi quá nên nó thiếp đi.
Còn Thiên Tỉ sau khi nó đi cậu thất thần về nhà. Cậu sai rồi, là cậu đã không tin tưởng vào nó. Nếu như lúc đó cậu đứng lên nói rằng mình tin nó thì chuyện đâu ra nỗi này. Vết thương của nó hình như chưa khỏi, nghĩ đến đó trái tim cậu bất giác nhói lên.
_Bệnh viện______________________
Tú Nghiêng đang ngồi trên giường bệnh, tay cầm một sợi dây chuyền đưa qua đưa lại, sợi dây này cô ta lấy được lúc ngã xuống cầu thang. Không ngờ nhiệm vụ lại dễ dàng đến như vậy.
"Cạch"
Tiếng mở cửa, Linh Kiều bước vào. Cô ta tiến đến gần, giật lấy sợi dây bỏ vào túi. Sau đó ném cho Tú Nghiêng một số tiền nói.
" Cầm lấy mà trả tiền cho bố mẹ mày."
Rồi đi ra khỏi. Tú Nghiêng ngay lập tức nhặt lên. Vậy là bố mẹ cô đã được cứu, nhưng nghĩ đến Hướng Dương đôi mắt khẽ chùn xuống. Tú Nghiêng quả thật thấy có lỗi, biết là mình làm sai nhưng để chữa bệnh cho mẹ và bố thì cô sẽ bất chấp tất cả.
________________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT