Thẩm Tương Tường chăm chú nhìn cái hộp Giang Noãn Đông đưa đến suốt nửa giờ, cuối cùng vẫn quyết định mở ra, bên trong là một viên kẹo đã tan mất một nửa được gói lại.

Ngày thứ hai cô vẫn như lần trước nhờ thư kí chuyển cho hắn một con thú nhồi bông cũ nát. Thẩm Tương Tường đem nó để trên ghế sofa trong văn phòng mình, ánh mắt không khống chế được luôn thất thần nhìn về hướng đó.

Ngày thứ ba hắn nhận được một tấm ảnh cố gửi đến, trong ảnh là một phòng ở đã cũ nhưng vẫn rất xa hoa, cảnh vật xung quanh làm cho hắn thấy có chút quen mắt.

Ngày thứ tư trên bàn của hắn là mấy cái hộp, bên trong đều là những món mà hắn thích ăn, chết tiệt mùi vị này hắn chỉ cần một miếng là có thể biết là do ai làm, hắn chỉ thử một ngụm rồi bảo thư kí trả lại cho Giang Noãn Đông.

Vài ngày sau hộp thức ăn lại nườm nượp xuất hiện trên bàn làm việc của hắn, thậm chí từ cơm trưa mở rộng đến cả cơm tối, rốt cuộc cô gái kia đã mua chuộc được bao nhiêu người đến đưa cơm cho hắn?

Thậm chí cả khi hắn lái xe vào bãi đỗ xe nhân viên quản lý cũng tiến tới đưa cho hắn một cái hộp nói: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là Thẩm phu nhân bảo tôi đưa bữa sáng cho anh.”

Hắn ngượng ngùng nhận lấy, vừa đến văn phòng liền nghiến răng nghiến lợi với cái hộp, nhưng đợi đến lúc hắn lấy lại bình tĩnh thì sandwich đều đã tiến thẳng hết vào bụng hắn.

Có lần đầu tất sẽ có lần sau.

Hai bọn họ giống như đang chơi trò mèo đuổi chuột, hắn đối vói cô lẩn tránh nhưng cô lại không ngừng đưa đồ đến.

Và tất cả đều đã bị hắn dùng sức ăn như hổ của mình xử hết, Thẩm Tương Tường lần thứ N than thở, ngày mai hắn nhất định sẽ đem hộp cơm còn nguyên vẹn trả lại.

Tiếng chuông di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, là điện thoại của Bạch Tín Hùng.

“Ba”.

“Tương Tường, buổi tối về nhà ăn cơm đi, mẹ con nhớ con đấy.”

Về nhà sẽ nhìn thấy cô ấy, hành động mấy ngày nay của cố ấy là để lấy lòng mình sao? Cô đã không muốn đích thân gặp hắn thì hắn về nhà cũng là cách không tệ để trả đòn.

Có vẻ như đàn ông khi yêu đều đặc biệt ngây thơ.

“Vâng, hôm nay con sẽ về.”

Thẩm Tương Tường đến nhà họ Bạch, mãi đến lúc ăn cơm tối vẫn không thấy được người hắn muốn thấy.

Trên bàn cơm chỉ có hắn cùng với vợ chồng Bạch Tín Hùng cả thảy ba người.

“Đừng nhìn nữa, con bé không có ở nhà.” Bạch Tín Hùng nhìn đứa trẻ chính tay mình chăm sóc, trợ thủ đắc lực chính tay mình bồi dưỡng, không ngờ rằng Thẩm Tương Tường lại giống cha hắn đến vậy, chỉ cần cần đụng đến chuyện tình cảm là liền dây dưa không rõ.

Thẩm Tương Tường ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn cơm.

“Thủy Ương không ở nhà”. Bà Bạch gắp thức ăn vào bát cho hắn, Giang Noãn Đông là con gái của bà, Thẩm Tương Tường là con trai của bà, nhìn hai đứa trẻ yêu nhau đang lạc trong mê cung không thoát ra được, xem ra hai kẻ già này phải ra tay một phen mới được.

Không ở đây? Cô ấy còn có thể đi đâu?

Sau khi ăn xong Bạch Tín Hùng liền gọi hắn vào thư phòng, “Tương Tường, con luôn luôn tự tin mình là người thông minh, con cùng là người ở cùng với Thủy Ương lâu nhất, là người gần gũi nhất, đừng để chuyện trước kia làm mờ mắt, từ khi Thủy Ương thay đổi thì những gì con bé làm đều là những thứ nó thích, nó muốn tự mình làm mọi chuyện, chẳng lẽ con chưa từng suy nghĩ vì sao mà con bé lại làm như vậy?”

Bỗng nhiên Thẩm Tương Tường lại nhận được một tấm ảnh. Trong ảnh Bạch Thủy ương đứng ở trong vườn hoa của ngôi biệt thự, cầm vòi nước tưới hoa, vui vẻ tự sướng chụp ảnh, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Bên góc trái tấm ảnh viết một hàng chữ, xin chào tên em là Giang Noãn Đông.

Đây là nơi ở của cô ấy sao? Hình như là nơi nào đó hắn đã thấy qua.

Giang Noãn Đông, tên nghe rất quen, giống như đã nghe qua ở đâu rồi vậy.

Giang Noãn Đông, Giang Noãn Đông.... ........Không phải là cô gái bị chết trong tai nạn của Bạch Thủy Ương sao?

Con thú nhồi bông rớt từ trên ghế xuống gây hấp dẫn chú ý của Thẩm Tương Tường.

Giang Noãn Đông là cô gái ngày trước có một cậu em trai, đứa trẻ đã qua đời trong bệnh viện tên Giang Phán Xuân.

Như vậy mọi chuyện đã rõ, cô ấy không phải Bạch Thủy Ương.

Vớ vẩn thực vớ vẩn, nhưng tại sao hắn lại vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.

Là như vậy sao? Hắn có thể lý giải theo cách đó sao?

Thẩm Tương Tường cưỡng chế bản thân không được kích động, hắn đi đến nơi chụp trong bức ảnh, nơi đó là nhà của hắn, hắn từng cùng ba mẹ mình sống ở đó, Bạch Tín Hùng đã giúp hắn giữ lại nhưng hắn vẫn không dám đối mặt mà trở về.

Cảnh vật giống như trong ảnh, vườn hoa hoang phế một lần nữa được hồi sinh.

Cửa lớn mở ra, hắn đẩy cửa đi vào liền thấy một dáng người nho nhỏ quỳ rạp xuống lau sàn nhà, cô buộc tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề, mặc trang phục ở nhà đơn giản, giống như một bà chủ nhà bình thường vậy.

Hắn thấy cô quay đầu cười với mình.

“Anh đã về”. Giang Noãn Đông còn không kịp bỏ khăn lau xuống, một cỗ lực mạnh mẽ đã lao đến.

Hắn và cô hai người cùng ngã xuống sàn, Thẩm Tương Tường run run chôn chặt mặt ở cổ cô.

Cô ôm lấy bờ vai hắn, để mặc toàn bộ sức nặng của hắn đặt lên người mình, ở bên tai Thẩm Tường Tường thì thào nói.

“Anh nói em trước kia không có tư cách yêu anh, cho nên em đem mình trước kia tìm về, sau khi tìm về lại phát hiện mình càng yêu anh, anh bảo em phải làm sao bây giờ ? Em chỉ có thể mặt dày theo đuổi anh, anh biết em không có sở trường gì, giỏi nhất cũng chỉ là giặt giũ với nấu cơm, cho nên chỉ có thể không ngừng giúp anh làm thức ăn, Thẩm Tương Tường lần này anh không đẩy em đi được đâu, xin chào em là Giang Noãn Đông, em yêu anh.”

Giang Noãn Đông cảm thấy cổ mình ẩm ướt, người đàn ông này nhiều năm trước đã đã giúp đỡ cô vào lúc cô khó khăn khiến cho cô bao năm mong nhớ, bây giờ đã ở ngay bên cạnh.

“Xin chào, anh là Thẩm Tương Tường, anh cũng yêu em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play