Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Từ đầu đến cuối, Nguỵ Tông Thao không hề có ý định mua căn nhà cũ nát không có giá trị mua bán gì cả này. Anh đã bảo Trang Hữu Bách tìm nơi ở khác trong Nho An Đường. Vị trí nơi này rất tốt, rất gần với thành phố, giao thông tiện lợi, nhịp sống năng động, có đủ mọi tầng lớp, anh cũng không có dự định rời đi.

Nho An Đường không có nhà nào sang trọng như căn nhà cổ, nhưng trái lại có mấy căn nhà trệch tự xây, mặt tường gồ ghề, bên trong không có trang hoàng tiện nghi, hoàn toàn không có cách nào để ở.

Cuối cùng Trang Hữu Bách chọn được một căn nhà ở bên cạnh sòng bài. Sòng bài là một toà nhà hai tầng tự xây, căn nhà bên cạnh cũng là hai tầng, cùng một chủ nhà, trên tường ở bên ngoài dán thông báo cho thuê nhà. Trang Hữu Bách gọi số điện thoại ở trên giấy thông báo, được cho biết là chủ cho thuê nhà đang đi du lịch ở bên ngoài, khoảng tháng tư mới trở về, chuyện thuê phòng được giao cho bà chủ sòng bài thu xếp.

Bà chủ sòng bài bận rộn đến nỗi muốn phân thân, bà ta kêu chàng trai ở tiệm in làm một tấm áp-phích tuyên truyền “Đại hội đánh bài hữu nghị”, đứng ở trên ghế kêu mọi người im lặng: “Vẫn giống như mọi năm, phần thưởng cho giải nhất là miễn ba tháng tiền trà nước, ăn khuya mỗi tối cũng miễn phí, mọi người hãy mang người thân, bạn bè đến đây giúp vui. Giải nhất có thể tặng lại cho người khác, nếu bạn bè của các bạn thắng giải nhất, không tiện tới đây đánh bài thì bọn họ có thể tặng giải nhất này lại cho bạn!”

“Đại hội đánh bài hữu nghị” ở Nho An Đường được tổ chức hàng năm vào tháng ba, các công ty, phòng ban ở khu phố cũng đến ủng hộ. Thật ra đây là mánh khoé tuyên truyền tự bà chủ sòng bài nghĩ ra được. Trong thời gian đại hội đánh bài sẽ có nhiều khách, chỉ tính tiền trà nước cùng đồ ăn khuya cũng khiến cho bà ta kiếm được bộn tiền. Hơn nữa, danh tiếng của bà ta cũng ngày càng vang dội vì đại hội này, danh tiếng ở trong khu phố cao hơn so với người khác, nhất là có thể thoả mãn lòng hư vinh của bà ta.

Mọi người rỉ tai thì thầm, bọn họ đã quen thuộc với hoạt động này từ lâu. Thần bài hàng năm đều là những người khác nhau, muốn thắng được giải nhất phải rất may mắn. Mọi người nóng lòng muốn thử, tất cả đều tiến lên đăng ký tham gia, có người ồn ào la to: “Haiz, tôi nói này bà chủ, hàng năm đều là miễn phí trà nước, năm nay nên có chút ý mới được không!”

Bà chủ quát anh ta: “Tiền thưởng là năm trăm đồng, anh không thấy chữ trên tấm áp-phích kia sao!”

Trên tấm áp-phích màu đỏ thẫm có thêm một hàng chữ về tiền thưởng so với năm rồi, cùng với hình ảnh sòng bài làm ảnh nền của tấm áp-phích năm nay còn nhiều hơn một người.

Người nọ cười to: “Lần này bà chủ dốc hết vốn à, sao còn có cả một cô gái nhỏ, đây cũng là phần thưởng sao?”

Trong ảnh chụp, Dư Y còn đang mặc quần áo mùa đông, nâng tay vén lọn tóc ra sau tai, cổ cuối xuống, từ đầu đến cuối không có chú ý tới người chụp hình.

Mọi người đều tiến đến gần xem xét, cười giỡn ồn ào, kêu bà chủ cũng đem Dư Y sung vào làm phần thưởng, ví dụ như bảo cô gọi tiếng “ông xã”, ví dụ như một cơ hội hẹn hò, lại ví dụ như một cái hôn môi. Dư Y biết những người này không có ác ý, vừa giúp bọn họ đăng ký vừa cười chúm chím.

Bà chủ rống lên một tiếng: “Đều là một đám cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!” Thấy mọi người cười ha ha, bà chủ cũng nở nụ cười theo. Bà ta thấy dường như Dư Y không có phản đối, nhân tiện nói: “Mơ tưởng lợi dụng thì cút ra ngoài cho tôi, thêm một phần thưởng, mọi người vừa nói để cho tự tiểu Dư chọn, tôi thấy hẹn hò là tốt nhất, đến lúc đó thì để cho cô ấy xào một dĩa rau xanh là được!”

Trong nháy mắt, dường như người đăng ký cùng rống lên, xem ra muốn đẩy vỡ quầy hàng. Trong chốc lát, âm thanh liền lắng xuống một chút, bên sườn hé ra một lối đi, Trần Chi Nghị đi đến trước quầy, nói: “Tôi cũng đăng ký!”

Mọi người nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ám muội.

Ngôi nhà cổ còn chưa có chính thức sang tên xong, Trần Chi Nghị lại muốn tham gia cái gọi là “Đại hội đánh bài hữu nghị”. Trang Hữu Bách mang về tin tức phòng cho thuê, tiện thể nói thêm một câu về tình hình “Đại hội đánh bài hữu nghị”, thấy Nguỵ Tông Thao không có phát biểu ý kiến gì, anh ta tiếp tục nói về chủ đề thứ nhất: “Lầu hai giống như một căn hộ, gồm một phòng khách, ba phòng riêng, hai phòng vệ sinh. Phòng ít không đủ ở, trong Nho An Đường cũng không có nhà nào thích hợp, bằng không tôi đi ra ngoài nhìn xem.”

Nguỵ Tông Thao nói: “Sửa sang lại toà nhà cho thuê, tháng tư chủ nhà mới trở về.”

Trang Hữu Bách thầm nghĩ mình thật ngu, vậy mà lại không nghĩ tới điểm này, đều do buổi chiều ở trong sòng bài quá náo nhiệt.

Tin tức Nguỵ Tông Thao muốn thuê ngôi nhà cho thuê nhanh chóng rơi vào tai Dư Y.

Bà chủ thật vất vả thở hổn hển một hơi, vừa rót nước trà vừa nói với cô: “Tại sao bọn họ phải dọn ra vậy? Thuê không nổi hay là có chuyện gì?”

Buổi sáng, bọn họ vừa biết được tin tức chủ nhà cho thuê bán nhà. Giữa trưa, Dư Y nhìn thấy Trần Chi Nghị tiếp một cú điện thoại, hình như là chủ nhà do dự chuyện bán nhà. Rồi chiều đến, Trang Hữu Bách cũng lại đây hỏi thăm toà nhà ở bên cạnh, năng suất rất cao. Dư Y không biết là cô đang trông chờ hai bên giằng co một trận hay là chờ mong cho Nguỵ Tông Thao xám xịt dọn ra khỏi nhà cổ, cô nói với bà chủ: “Nghe nói là chủ nhà cho thuê muốn bán nhà, vậy không phải là bọn họ không có chỗ ở sao!”

Cô ngầm vui mừng khi người gặp hoạ, hiệu suất làm việc cũng thật lớn, trong hai giờ đã thu xếp thật tốt danh sách thi đấu của đại hội đánh bài hữu nghị. Khi ngòi bút chỉ đến tên “Trần Chi Nghị”, cô dừng lại một chút.

Năm năm trước Trần Chi Nghị không đánh bài. Có một lần, sau khi ăn xong, trong phòng bao ở khách sạn mở một bàn đánh bài, một người cấp trên đến đây cùng với Trần Chi Nghị đã cười nhạo anh. Cuối cùng Trần Chi Nghị đến sô pha, ngồi vào bên cạnh Dư Y, giật lấy di động trong tay cô, liếc mắt nhìn một cái, nói: “Ngày mai đi bơi cùng bạn bè?” Anh ta nghiêng đầu cười: “Hôm nay đang có kinh, ngày mai em tính nhuộm máu hồ bơi sao?”

Dư Y không nhớ rõ khi đó chính xác là mình bao nhiêu tuổi, có thể là mười bảy tuổi, cô đi học sớm một năm, khi đó đúng lúc là cấp ba. Cô dậy thì trễ hơn so với người khác, vóc dáng trổ mã không tồi, nhưng kinh nguyệt vẫn chưa có. Hôm đi ăn ở khách sạn, cô rốt cuộc đã nghênh đón lần đầu tiên của mình, đi vào nhà vệ sinh để thay băng một chút. Sau đó Trần Chi Nghị cũng đi toilet một lần, đi ra liền cướp lấy nước uống lạnh trong tay cô, kêu người phục vụ thay nước ngô nóng. Dư Y mắng anh ta “Biến thái”, dám đi nhìn đồ cô đã cố ý ném vào thùng rác, lại dùng khăn tay che đậy băng vệ sinh lại.

Đã rất lâu rồi cô không nhớ tới chuyện trước kia, đoạn quá khứ đó tựa như là một giấc mộng. Mấy năm nay cô một mình đi khắp nơi, không có người thân, không có bạn bè. Trong di động có vài dãy số của mấy chủ thuê nhà khi cô làm khách thuê. Năm trước cô còn nhận được một tin nhắn ngắn, chủ cho thuê nhà hỏi cô có đi núi tuyết hay không, chê cười cô mảnh mai yếu đuối, kém vận động.

Dư Y lắc lắc bút, kéo bản thân mình về lại hiện thực. Sòng bài ồn ào, mùi hương của mì hoành thánh, còn có Trần Chi Nghị vẫn ngồi ở chỗ kia, nhìn cô chằm chằm.

Lúc rạng sáng trở về, đèn trong phòng khách vẫn phát sáng, hôm nay A Thành đã làm đồ ăn khuya trước, mới vừa bưng đến trước mặt Nguỵ Tông Thao thì Dư Y về đến, A Thành nói: “Tôi có nấu cháo, cô cũng ăn một chén nhé!” Nói xong liền trở vào phòng bếp.

Âm thanh của ti vi vặn rất nhỏ, kênh tin tức được yêu thích nhất đang truyền tin của nội địa, Hong Kong, còn có nước Mỹ, Nhật Bản, Châu Âu, cùng với những nước có chiến tranh loạn lạc, tin tức quốc tế nói tới nói lui cũng có mấy nước như vậy. Nguỵ Tông Thao ăn một hớp cháo, nói: “Mỗi ngày xem tin tức quả thật có chút nhàm chán, may mắn là em khiến tôi tìm được chút hứng thú!” Anh ta vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, kêu Dư Y lại: “Ngồi xuống ăn cháo!”

Dư Y ngồi xuống ghế sô pha đơn, nói vài câu khách sáo với Nguỵ Tông Thao. Hai người tự mình ăn cháo, hơn nửa ngày Nguỵ Tông Thao mới nói ra một cái giá tiền, đúng là anh ta nói cho chủ nhà giá mua. Giá cả cao hơn so với của Trần Chi Nghị, nhưng sau khi khấu trừ đi tiền vi phạm hợp đồng thì khoản còn lại sẽ thấp hơn so với giá của Trần Chi Nghị. Rõ ràng là muốn đẩy đưa với chủ nhà, khiến cho ông ta tiến thoái lưỡng nan. Nguỵ Tông Thao vốn là không có dự định mua nhà.

Dư Y cười nói: “Vài ngày sau là dọn ra rồi, nghe nói anh Nguỵ tính mướn nhà ở bên cạnh sòng bài?”

Nguỵ Tông Thao đặt cái chén không qua bên bàn trà, nói: “Nơi này ở rất thoải mái, ở thêm vài ngày nữa cũng không tệ.”

Anh ta đứng dậy rời đi rồi lại lộn trở về, đi đến trước mặt Dư Y, khom lưng xuống đến gần cô, cười nói: “Chỉ tính chơi đến đây thôi sao? Không định chơi quá trớn à?” Nói xong thì hôn lên mặt của Dư Y, thấp giọng nói: “Đúng rồi, dự báo thời tiết nói qua vài ngày nữa là trời mưa, ra khỏi nhà nhớ mang theo dù!”

Gần đây nhiệt độ tăng rất nhanh, không khí có chút ngột ngạt, xem ra quả thật trời sẽ mưa. Nhưng mà bây giờ vẫn còn trời nắng, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của mọi người.

Trần Chi Nghị lại nhận được điện thoại của chủ nhà, thời gian là buổi chiều ngày hôm sau, sau khi nghe xong anh ta không quan trọng nói: “Tôi cùng giá với anh ta, hợp đồng có thể ký lại một lần nữa!”

Vốn là chủ nhà đã chuẩn bị xé rách thể diện cũng không trả số tiền vi phạm hợp đồng, không ngờ rằng Trần Chi Nghị lại nói như vậy, ông ta vui mừng, lập tức gọi điện thoại cho Trang Hữu Bách, không ngờ Trang Hữu Bách lại còn nói: “Chúng tôi sẽ tăng thêm mười phần trăm!”

Chủ nhà nghe xong, hưng phấn suýt tý nữa là ngất đi. Đến khi tỉnh táo lại, ông ta lại nghĩ có phải hai người này đang đùa giỡn với ông ta hay không. Ông ta tìm Khỉ còi hỏi tỉ mỉ tình hình, Khỉ còi hét lên: “Ông có biết Tổng giám đốc Nguỵ bọn họ là ai hay không, có thể thiếu tiền mua nhà à? Cái nhà đó của ông, bọn họ có thể tuỳ ý mua hơn mười hai mươi căn!”

Chủ nhà hiểu rõ tính cách của Khỉ còi, nếu đối phương không có quyền thế, không có khả năng là Khỉ còi sẽ nịnh bợ như thế. Trong lòng ông ta bình tĩnh lại, lần này không phải là ông ta bất ổn, mà là ông ta sẽ đưa đẩy giữa hai người, khiến cho bọn họ cạnh tranh giá cả. Sau vài lần điện thoại nói giá cả trực tiếp làm cho ông ta muốn xuất huyết não, thời gian kéo dài hai ngày, cuối cùng Trang Hữu Bách nói: “Được rồi, ngày mốt chúng tôi dọn ra!”

Trần Chi Nghị không phải là kẻ đần độn, lần thứ ba nói điện thoại thì đã nổi lên nghi ngờ dụng ý của đối phương. Bọn họ có thể thật sự không thiếu tiền, nhưng cũng có thể cố ý nâng giá cả lên rất cao. Bất luận là bọn họ có dụng ý gì, tóm lại, mục đích của anh ta rất rõ ràng. Cho đến lúc cuối cùng ký hợp đồng, anh rốt cuộc xác định là đối phương muốn cho anh chảy máu nhiều mà thôi. Trần Chi Nghị không quan tâm cười cười, sảng khoái ký kết hợp đồng, lần này chủ nhà thề độc cam đoan là nhất định ngày mốt bọn họ sẽ dọn ra ngoài.

Anh ta đến sòng bài tìm Dư Y, nói cho cô biết tin tức.

“Đại hội đánh bài hữu nghị” đã bắt đầu. Buổi sáng sòng bài đã chật kín người. Bên ngoài sòng bài bày ra năm bàn, trên cột điện còn buộc một cái biểu ngữ tự làm của đại hội, một bác gái làm việc ở văn phòng nằm trên con đường này chụp vài tấm hình với nó rồi bước đi.

Trần Chi Nghị cười nói: “Ừ, đến lúc đó em muốn chọn cái gì, hẹn hò hay là…”

Dư Y nhướn mày cười: “Hình như những cái này đều không liên quan gì tới anh.”

“Anh có thể đoạt được giải nhất, phần thưởng giải nhất có thể tặng lại cho người khác!” Trần Chi Nghị nói: “Ngày mốt Nguỵ Tông Thao sẽ dọn ra ngoài, em thì sao?”

“Tôi?” Dư Y cười nhưng không nói, tới ngày mốt cô cũng có thể dọn ra, cô vô cùng mong đợi!

Ở nhà cổ, A Thành và chú Tuyền đang không nhanh không chậm thu dọn hành lý ngày mốt mang đi. Nguỵ Tông Thao đứng ở trong sân, lại một giọt mưa rơi xuống mu bàn tay của anh ta. Anh liếc mắt nhìn một cái, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ở phía sau, A Tán đang cầm laptop đi đến bên cạnh anh, nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, phát hiện nội dung về anh!” Giơ đến trước mặt Nguỵ Tông Thao, trên màn hình có một tiêu đề thật bắt mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play