Mặc dù trong lòng đã bước đầu có một ít ý tưởng, nhưng Tôn Phi cũng không có lập tức bắt tay vào thực hiển cải cách cho chế độ quân đội cùng cơ cấu quyền lực của Hương Ba Thành, hắn mới tới thế giới này ba ngày, có quá nhiều chuyện không biết, nếu nóng vội, sẽ thành dục tốc bất đạt.

Tôn Phi chuẩn bị ở mấy ngày nay hảo hảo tìm hiểu một chút về hiện trạng vương quốc.

Hội nghị tiếp tục tiến hành.

Tràng diện này không hề giống với rất nhiều cổ đại vương triều trên phim truyền hình kiếp trước, Hoàng Đế vào triều uy nghiêm tối thượng, mà hoàn toàn tương phản, trong nghị sự đại sảnh không khí phi thường sôi động, phía dưới vương tọa, trên mặt đất có một ao đá nhỏ, nước róc rách chảy ra từ trong hòn giả sơn, làn nước có từng đầu cá cảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bơi lội, hai bên mặt ao là những chiếc ghế bằng đá được đặt chỉnh tề, trên mặt phủ một lớp da thú mềm mại, những người tham gia hội nghị thoải mái ngồi trên ghế mà trò chuyện, mỗi người đều có thể không thông qua vương quốc đồng ý, trực tiếp đứng lên phát biểu quan điểm của mình, thậm chí tùy thời còn có thể vì xuất hiện quan điểm trái ngược mà cãi vã.

Một tràng diện vi diệu đầy tính tự do dân chủ lan tràn trong đại điện.

Bởi hiện giờ Alexander đã khôi phục trí lực người bình thường, lần đầu tiên chính thức lấy thân phận quốc vương triệu tập hội nghị hậu chiến, cho nên những người có địa vị trong Hương Ba Thành đều tìm cơ hội tới dự hội nghị, ở phương diện quân đội trừ bỏ Brooke ở ngoài, Pearce, Drogba, Barak cùng hai mươi hai dũng sĩ cũng nhận được chỗ ngồi chính thức. "Những người lãnh đạo" lớn nhỏ của Hương Ba Thành này nói năng tùy tiện thoải mái, còn thật sự nói được những kiến nghị trọng tâm, một số ít đã sớm chuẩn bị da thú giống như giấy kiếp trước mà viết xuống thiên đại văn tự trình lên, đặc biệt là năm sáu lão gia gia râu tóc bạc phơ đức cao vọng trọng , như làm ảo thuật móc từ trên người ra một đại đội vải tơ chi chít chữ, toàn bộ là lời kiến nghị tới Tôn Phi, khiến Tôn Phi một trận nhức đầu.

Một đống lớn kiến nghị, hơn nữa bởi vì lúc trước truyền lệnh quan Barzel nhân lúc Alexander nhược trí mà loạn đả triều chính, lúc này Hương Ba Thành đã muốn tích lũy một khối lượng công việc khổng lồ cần quốc vương xử lý, trong lúc nhất thời Tôn Phi quả thực sắp bị cái đồng bùng nhùng này đè chết, nhìn số văn kiện như núi trước mắt, Tôn Phi cảm thấy được đầu óc của mình cũng bắt đầu đau, hắn lấy tay day nhẹ huyệt thái dương, thống khổ lắc đầu.

Chứng kiến bộ dạng này của Tôn Phi, mãnh nam đầu bạc Pearce cùng mấy mãng hán kia trực tiếp cười toét miệng, một bộ sung sướng khi thấy người gặp họa.

Lão soái ca Best trên mặt cũng lộ ra ý vị thâm trường tươi cười.

Tôn Phi tức giận, bất quá hắn đột nhiên trong lòng vừa động, nảy ra ý hay, đúng lý hợp tình nói với cha vợ tương lai:

- Best thúc thúc, ta còn không có trưởng thành, một chút kinh nghiệm cũng không có, làm trưởng bối, ngài nên giúp đỡ ta, hắc hắc, nếu không như vậy đi, ngài trước tiên đem toàn bộ số văn kiện này sửa sang phân loại, sau đó phân biệt đưa ra ý kiến xử lý, cuối cùng ta sẽ duyệt lại, ngài xem được không?

Nghe được Tôn Phi nói, Best nhất thời ngây ngẩn cả người.

Có lẽ bản thâ Tôn Phi cũng không có ý thức được, những công việc hắn vừa nói, kỳ thật trước kia đều do truyền lệnh quan đầy dã tâm Barzel phụ trách chưởng quản xử lý, một câu mệnh lệnh này, tương đương chính là đem đại quyền phương diện vương quốc hành chính hoàn toàn phó thác cho Best... Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Best trở thành tân nhậm truyền lệnh quan Hương Ba Thành, một việc trọng đại bất thình lình như vậy, làm cho cáo già Best cũng có chút không biết phải làm sao.

Best không kịp phản ứng, trong đại sảnh những người khác cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh loại sự tình này.

Trong lúc nhất thời, không khí cả nghị sự đại sảnh trở nên có chút điểm quỷ dị.

Sau ba bốn giây yên tĩnh...

- Bệ hạ, ta phản đối! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Rốt cục có người đứng dậy.

- Alexander bệ hạ, ta cũng phản đối...

Có người lập tức phụ hoạ.

- Đúng thế... Alexander bệ hạ, Best là một tiểu nhân phản đồ đê tiện vô sỉ, nửa tháng trước còn cuốn theo toàn bộ tài sản vương thất, cho dù là bởi vì Angela, chúng ta lần này không truy cứu việc cũ, đã xem như thiên đại khoan dung, như thế nào có thể cho một kẻ không chút phẩm đức có được quang vinh đó, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu vương quốc truyền lệnh quan này?

- Đúng thế, Alexander bệ hạ, ngài không thể dùng người không khách quan a!

- Phản đối phản đối phản đối...

Trong lúc nhất thời thanh âm phản đối hết đợt này đến đợt khác, nghị sự đại sảnh trở nên lộn xộn, Tôn Phi cũng thật không ngờ sẽ có cục diện như thế phát sinh, hắn tỉnh bơ quét mắt một lần, kinh ngạc phát hiện ngồi ở đại sảnh phía tây đám người Brooke cùng Pearce lúc này lại không nói một câu, về phần nhiệt náo hung hăng nhất lại là hơn mười gương mặt xa lạ ngồi ở nghị sự đại điện mặt đông, mười mấy người này đều là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Tôn Phi, bọn hắn y phục hoa lệ, trên đầu đội nón khảm bảo thạch, tinh lực mười phần, mặt mùi trơn bóng, lúc nói chuyện dõng dạc, vỗ bộ ngực, một bộ dáng tự cho là cao quý chính nghĩa.

- Bọn hắn là ai?

Tôn Phi quay đầu thấp giọng hỏi thị vệ quan Torres đứng phía sau.

Thanh niên tóc vàng nghe vậy, nhanh chóng cúi đầu thấp giọng hồi đấp:

- Bệ hạ, sáu người đầu đội ngân quan (mũ màu bạch) phía trước nhất, đều là quý tộc trong thành, mà năm gã y phục hoa lệ phía sau là những thương nhân giàu có nhất vương quốc. Trước đó, dựa theo truyền thống vương quốc, những người này sắm vị trí tương đối trọng yếu trong quốc vương hội nghị, thậm chí có thể thay đổi quyết định của quốc vương.

Thì ra là thế.

Tôn Phi gật gật đầu, nhiều ít minh bạch một ít.

Mặc kệ tại tiền thế hay là dị giới, không một quốc gia nào không có một ít chính khách ba hoa khoác lác, bọn hắn chiếm cứ lấy đại lượng của cải xã hội, hưởng thụ đặc quyền vượt xa người thường, không hề vẻ xấu hổ chiếm cứ công lao cùng quang vinh quân đội, đùa bỡn quyền thế, mưu mô tính toán, cắt xén dân ý, lật trái chính nghĩa cùng vinh quang, kỳ thật cũng là vì theo đuổi ham muốn cá nhân của mình.

Mà giờ khắc này, diện mạo cái đám gọi là quý tộc cùng đại thương nhân trong nghị sự đại sảnh, cũng không có gì sai biệt.

Phát hiện như vậy, khiến Tôn Phi không thể không lại một lần nữa cảm thán, nguyên lai những đời quốc vương tiền nhiện quả thật đủ ủy khuất, lại có thể để đám thương nhân tai to mặt lớn ngu xuẩn trục lợi cũng có thể xuất hiện ở quốc vương nghị sự đại sảnh, ở trong đại điện cãi lộn như là giữa chợ... Xem ra Hương Ba Thành cái gọi là quốc vương cùng vương quốc, thật chẳng khác gì Sơn tặc Đại Vương, giống y như phán đoán của mình phía trước, thậm chí còn không bằng thôn trưởng một cái sơn thôn ở nơi tây bắc xa xôi trong tiền thế... Tôn Phi phát hiện, muốn tạo lập một cái quốc gia lý tưởng như trong suy nghĩ của mình, còn phải đi từ từ một đoạn đường rất dài a.

- Im lặng, đừng cãi vã nữa, ngươi, trước tiên báo danh đi, quý tộc tiên sinh.

Tôn Phi phất phất tay, cao giọng cắt đứt trận võ mồm như ong vỡ tổ, đưa tay chỉ vào trung niên nam nhân đầu đội ngân quan đứng đầu hỏi.

- Louis, bệ hạ, thần là Louis tử tước.

Ngân quan trung niên nhân đi lên phía trước từng bước, nhẹ nhàng xoay người cúi đầu, hành một lễ theo tiêu chuẩn quý tộc, sau đó thần thái bên trong mang theo kiêu ngạo hồi đáp.

- À, Louis... Tử tước?

Tôn Phi cảm thấy được đầu lưỡi như líu lại, về cách thức phân chia địa vị tây phương, hắn không rõ ràng lắm, bất quá cái này cũng không gây trở ngại hắn hỏi câu tiếp:

- Tử tước tiên sinh, nếu Best thúc thúc không thích hợp, ngươi cảm thấy được có ai có thể thích hợp đẩm nhiệm chức vụ này đây?

- Alexander bệ hạ, trước tiên phải nói, không phải là không biết khiêm tốn, nhưng thần kiên định cho rằng, chính mình là lựa chọn thích hợp nhất...

Louis tử tước vỗ vỗ bộ ngực, kiêu ngạo mà nói:

- Thần là quý tộc có huyết thống thuần túy nhất Hương Ba Thành, cha của thần thậm chí từng được Hoàng đế Zenit đế quốc triệu kiến, gia tộc của thần có một lịch sử vô cùng huy hoàng... Cho nên, để cho thần làm tân nhiệm truyền lệnh quan, tuyệt đối chọn lựa thích hợp nhất.

Hắn còn chưa nói hết lời, mấy quý tộc cùng đại thương nhân phía sau đã sôi nổi đứng lên, lớn tiếng phụ hoạ, tỏ vẻ đồng ý.

Ngược lại đám người Brooke cùng Pearce, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường.

Tôn Phi dở khóc dở cười lắc đầu, hắn làm sao không rõ chuyện này kỳ thật chính là một lần tranh giành quyền lợi chốn cung đình, bất quá đám chính khách trước mắt biểu hiện quá mức ngu xuẩn, cho nên mới xuất hiện một màn làm kẻ khác dở khóc dở cười, chán ghét nhìn Louis tử tước đang dương dương đắc ý giảng thuật quang vinh quý tộc của chính mình, Tôn Phi đột nhiên mở miệng nói:

- Được rồi, Louis tử... Ách, tử tước các hạ, ta chỉ hỏi một vấn đề, chỉ cần câu trả lời của ngươi có thể làm cho ta vừa lòng, như vậy liền để ngươi làm vương quốc tân nhiệm truyền lệnh quan!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play