Trưởng công chúa khiến Tôn Phi ý thức được, trong khoảng thời gian này, mình đối xử với vợ chưa cưới thật sự chưa đủ tốt, hai người đừng nói là tình yêu cuồng nhiệt, thậm chí còn không có thời gian ngồi cùng nhau tâm sự về sinh hoạt hàng ngày. Nghĩ tới đây, Tôn Phi thầm cảm thấy hổ thẹn.
Về năng lực của vị vương phi tương lai, Tôn Phi cho rằng mình nên nghĩ cách tận dụng năng lực của cô gái vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện này. Quốc Vương Bệ Hạ tuy rằng có một chút chủ nghĩa đàn ông, thế nhưng linh hồn của hắn vốn đến từ một đất nước đã trải qua lịch sử hàng ngàn năm huy hoàng, cho nên hắn chắc chắn sẽ không chèn ép vợ của mình.
Trong lòng đã thầm ra quyết định, sau đó Tôn Phi bắt đầu quan sát bản đồ đế quốc trên tường, chú ý kĩ càng phần biên giới tây bắc được đánh dấu bằng một đường đỏ rất dài. Hắn đang suy tư nên ứng phó cuộc chiến sắp đến ra sao.
Khẳng định không thể đưa toàn bộ cao thủ Hương Ba thành lên trên chiến trường, thời loạn thế sắp tới, nơi nơi tràn ngập điên cuồng và máu tanh, trước hết Tôn Phi phải bảo đảm được sự an toàn của Hương Ba thành rồi mới tính tới chiến tranh.
Nếu như không phải vì Krasic, có lẽ Tôn Phi chẳng hề có dự định chinh chiến.
Đúng lúc này, thị vệ ngoài đại điện lớn tiếng truyền báo, một binh sĩ "Thiết Huyết Doanh" chạy bộ đến, giao một phần văn kiện tận tay trưởng công chúa, sau đó liền hành lễ lui ra ngoài, toàn bộ quá trình không hề liếc tới Tôn Phi dù chỉ nửa ánh mắt.
- Có tin tức?
Tôn Phi khẽ hỏi.
- Chưa có. Ngươi phải nhớ rằng, chúng ta bây giờ đang lùng bắt ba vị cường giả Nguyệt giai có thực lực siêu cấp chứ không phải vài tên du côn lưu manh. Huống chi trong đế đô có nơi trú ẩn được chúng bố trí sẵn từ trước. Ta còn cần một chút thời gian.
- Thời gian? Ngươi cũng biết, chỉ ba ngày nữa, ta sẽ xuất chính, vì đế quốc mà bán mạng, cho nên ta không muốn đợi ba ngày sau mới nhận được tin tức.
Trưởng công chúa vờ như không thấy Tôn Phi bất mãn, cười nói:
- Như vậy phải xem vận số của ngươi thế nào, nếu may mắn, nói không chừng trong vòng 3 ngày ta có thể tìm được bọn chúng.
- Từ trước tới nay, ta rất ít gặp xui xẻo.
Tôn Phi xoay người rời khỏi đại điện, đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm đôi mắt màu lam đậm làm say lòng của trưởng công chúa, khóe miệng lộ ra nụ cười rất thần bí:
- Ta có chuẩn bị một tiết mục nhỏ, chắc hẳn công chúa điện hạ rất muốn xem!
- A?
Trưởng công chúa đứng dậy, dường như đã hiểu cái gì:
- Nói như vậy, bổn công chúa cam tâm tình nguyện đến xem.
...
Đế đô.
Dịch quán.
- Người Zenit truy quét đã càng ngày càng nghiêm mật, ở đây sợ rằng không còn an toàn nữa, chúng ta phải nhanh chóng thay đổi nơi trú ẩn.
Frankie lần thứ hai tìm hiểu tin tức từ bên ngoài trở về, đưa ra kiến nghị với đám Costacurta.
Tam đại cường giả đang vận công chữa thương lập tức ngừng lại, thu hồi đấu khí trên thân.
Trải qua nửa ngày chữa thương, tình trạng ba người đã khá hơn nhiều.
Vô số vết thương lớn nhỏ trên người Huntelaar gần như tiêu biến, đấu khí màu xanh trong cơ thể bị hắn trục xuất khoảng bảy tám phần. Vết thương nhìn thấy mà giận mình từ vai xuống bụng Amauri từ từ khép lại, biến thành một vết sẹo đỏ thẫm. Máu trên chiến giáp vẫn còn, thế nhưng vết chém trên đùi Costacurta đã sắp khỏi hẳn.
Cường giả Nguyệt giai có sức sống vô cùng mạnh mẽ, năng lượng trong thân thể vượt xa Vũ Giả tầm thường, cơ năng thân thể thay đổi về chất. Bởi vậy năng lực khôi phục đương nhiên là rất mạnh, dù vết thương nghiêm trọng cách mấy, nhưng chỉ cần không mất tứ chi hay bị thương nội tạng, vậy muốn khôi phục chỉ cần mấy tiếng ngắn ngủi mà thôi. Trong vết thương của ba người bị đấu khí màu xanh của Krasic xâm nhập, không ngừng phá hư trong cơ thể, khiến ba người chịu đủ đau xót dằn vặt, cho nên thương thế mới chậm chạp không thể khỏi hẳn.
- Đúng vậy, người Zenit vẫn có kẻ thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ tới chúng ta trốn ở chỗ này, cần đổi chỗ trú ẩn ngay.
Costacurta gật đầu đồng ý.
- Đổi qua nơi nào?
Huntelaar nhìn mấy người còn lại, lạnh lùng hỏi:
- Trong các ngươi có ai quen thuộc với đế đô Zenit sao? Ta cho rằng, chúng ta bây giờ nên triệu tập một ít thuộc hạ đang trà trộn ở Saint Petersburg, để họ nhanh chóng an bài chúng ta rời đi!
- Không nên, bây giờ là thời kì phi thường, chúng ta không thể xác nhận những người tiềm tàng ở Saint Petersburg vẫn giữ còn giữ kín được thân phận hay là hiện tại đã biến thành mồi nhử. Rất có khả năng người Zenit đang chờ chúng ta chủ động đi liên hệ bọn họ!
Frankie nhắc nhở đệ nhất kiếm thánh Ajax.
- Hừ! Nữ nhân ti tiện, thực lực thấp như con kiến, nếu không phải là ngươi còn có chút tác dụng thì có tư cách gì nói chuyện ở trước mặt bản tọa? Cút ngay!
- Ngươi...
Trải qua tiếp xúc một thời gian, Frankie biết vị kiếm thánh của đế quốc Ajax này là một tên mang cá nhân chủ nghĩa đến mức cực đoan, kiêu ngạo tự phụ vô cùng, hơn nữa lại thích giận cá chém thớt, trút cảm giác thất bại dưới tay Krasic lên đầu người khác, thế nhưng không ngờ tên cốt đột Hunterlaar lại dám xúc phạm mình đến cỡ này.
Trong lòng tràn đầy phẫn nộ, muốn trả lời lại một cách mỉa mai, trong khoảnh khắc này, Frankie lại giữ được sự bình tĩnh khác hẳn bạn đồng lứa, cố gắng nhẫn nhịn câu mỉa mai đã chuẩn bị thốt ra. Nàng không hề để ý tới Huntelaar, quay đầu nhìn Costacurta, từ tốn nói:
- Phụ thân, khi nãy đi ra ngoài, con gái đã lựa chọn vài chỗ ẩn thân lâm thời, những chỗ này từng bị người Zenit lục soát nhiều lần, trong thời gian ngắn tuyệt đối an toàn, hơn nữa khoảng cách tới cửa thành rất gần, nếu có cơ hội thì sẽ dễ dàng rời khỏi đế đô Zenit!
Costacurta gật đầu.
Vị danh tướng Eindhoven phi thường hài lòng đối với biểu hiện của con gái, thân là đệ nhất danh tướng, Costacurta tiếc nuối nhất chính là chuyện vẫn luôn không có được một đứa con trai kế thừa tước vị và địa vị của mình. Tuy nhiên hắn rất vui mừng vì Frankie từ nhỏ đã cảm thấy rất hứng thú với chiến tranh, thiên phú quân sự của Frankie có thể sáng ngang với tướng lĩnh, lại chịu được khổ cực, chấp nhận tôi luyện, thêm phần tâm cơ không thể hiện ra vui buồn ra mặt, đích thật là một mầm non tốt.
Bởi vậy, những năm gần đây, Costacurta đã bồi dưỡng nàng như người kế vị, truyền hết một thân sở học và bản lĩnh hành quân của mình cho cô con gái duy nhất. Lần này mang theo Frankie tới Saint Petersburg, tham gia kế hoạch vây giết Krasic chính là mượn cơ hội để rèn luyện con ưng non này. Ai ngờ hành động xảy ra biến cố, đoàn người gặp phải vô vàn nguy hiểm, tuy nhiên trong hoàn cảnh nguy hiểm, Frankie đã thể hiện được sự tỉnh táo và cẩn mật làm Costacurta rất vui mừng.
Vị lão tướng đã quyết tâm, chỉ cần thoát khỏi nguy hiểm, quay về Eindhoven, nhất định phải để cho con gái kế thừa tước vị tộc trưởng và thế lực trong quân đội của mình.
Đột nhiên, lão tướng biến sắc, có vẻ như cảm thấy cái gì.
Khóe miệng của Costacurta lộ ra nụ cười khổ rất kín đáo, nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, ngẩng đầu cẩn thận quan sát con gái, bất ngờ bảo:
- Ta đột nhiên muốn ăn mật và cá trấp tuyết do ngươi làm, ngươi hãy đi chuẩn bị nguyên liệu đi, đợi chúng ta thay đổi chỗ ẩn thân rồi ngươi làm cho chúng ta ăn!
Mật. Cá trấp tuyết?
Frankie ngẩn người.
Tuy phụ thân thường ngày rất thích những món ăn này, mỗi lần đánh thắng trận thường sẽ bảo mình nấu cho ông ấy ăn, thế nhưng hiện tại trong hoàn cảnh này...
Thiếu nữ nhìn nét mặt của phụ thân, cảm thấy ngoài vẻ uy nghiêm còn có vài phần từ ái, tuy rằng trong lòng nàng hơi nghi hoặc, thế nhưng Frankie vẫn rất nghe lời. Sau khi thay đổi trang phục để tránh làm binh lính Zenit chú ý, nàng liền ra ngoài mua một ít cá trấp tuyết, mật và các loại nguyên liệu nấu ăn khác, một đường không hề gặp trắc trở.
Chỉ có điều ở thời khắc nguy hiểm như vậy, phụ thân từ trước đến nay không thích hưởng thụ vì sao đột nhiên lại hổi hứng muốn ăn?
- Hình như có chỗ nào không đúng!
Frankie cẩn thận từng li từng tí, trên đường đi còn tranh thủ lách vào hẻm nhỏ vài lần, càng nghĩ càng cảm giác lạ kì, đột nhiên ngộ ra, đang muốn xoay người trở về...
Đúng lúc này ——
- Ngươi sao lại tìm được nơi này? Ngươi...
Tiếng rống giận đột nhiên vang như sấm, dẫn tới sự chú ý của vô số người.
Frankie giương mắt nhìn lại, thân thể cứng đờ.
Trong con ngươi thiếu nữ tuyệt sắc lộ ra nét tuyệt vọng.
Nàng nhìn thấy vô số binh sĩ Zenit võ trang đầy đủ chỉ trong chớp mắt đã bao vây nơi ẩn thân của ba người phụ thân, tạo thành vòng vây chặt như nêm cối. Hai mươi cao thủ mặc trường bào màu xanh, lưng đeo kiếm, thần sắc hơi kích động đang đứng ở cửa ra vào, phong tỏa tất cả góc độ mà người bên trong có thể chạy ra. Hai mươi kiếm sĩ này chính là đệ tử Vũ Thánh sơn, thực lực không hề tầm thường, Frankie biết mình không thể thắng dù chỉ một người trong số đó.
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân thực sự khiến nàng tuyệt vọng.
Chính thân thể thẳng tắp của nam nhân kia mới làm cho nàng từ bỏ hoàn toàn hy vọng may mắn.
Trên đỉnh Vũ Thánh đêm qua, nam nhân Zenit trông cứ như trẻ con nhà hàng xóm này đã một thân một mình đối kháng phụ thân trong trạng thái đỉnh phong mà vẫn chưa hề tỏ ra thua kém. Ngay cả chính cô ta cũng xém chút nữa đã bị thanh niên trẻ tuổi này chém làm hai mảnh. Trong khoảnh khắc đối mặt với lưỡi kiếm của hắn, lần đầu tiên trong đời Frankie cảm nhận được sự bất lực. Nếu không phải phụ thân kéo nàng ra, đệ nhất nữ tướng Eindhoven tương lai chỉ sợ đã hóa thành vong hồn trên đỉnh Vũ Thánh sơn rồi.
Một kẻ đáng sợ như vậy tìm được ba người phụ thân đang trọng thương, kết quả sẽ là gì?
Frankie cảm thấy tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT