Liệt Diễm thú cất vó hí dài, gió thu làm tung bay mái tóc vàng cùng chiếc áo khoác màu đỏ sậm tung bay của kỵ sĩ, dưới trời chiều trường cung cùng lợi tiễn phản chiếu ánh kim quang khiến người ta kinh sợ.

Ở một khắc này, Rice quốc từ trên xuống dưới tất cả đều cực kỳ hoảng sợ, thế nhưng không có bất cứ người nào dám vì tên quý tộc bị mũi tên làm mất mạng kia mà đứng ra chặn kỵ sĩ kia kêu oan, dù cho tên quý tộc trẻ tuổi này lúc còn sống ở Rice quốc có chút quyền thế, người người đến kết giao, nhưng giờ ngay cả đến quốc vương Rice quốc cũng ở bên cạnh cầu nguyện, hi vọng tên sát thần kị sĩ ở xa xa kia có thể tắt lửa giận trong lòng nhanh chóng rời đi, ngàn vạn lần đừng truy cứu nữa.

Trong khoảng thời gian gần đây, Hương Ba Thành đột nhiên quật khởi khiến toàn Rice quốc một mảng kinh hoảng, cửu quốc liên quân trước khi tới Hương Ba Thành đã từng đi qua Rice quốc, bọn hắn đương nhiên cũng biết cửu quốc liên quân lúc đó thực lực ra sao, ít nhất nếu đối phó với Rice quốc, tuyệt đối có thể trong nháy mắt làm cho Rice quốc biến thành mảnh đất khô cằn, nhưng một lực lượng mạnh đến như vậy, cuối cùng toàn quân lại bị Hương Ba Thành giết sạch, so sánh hai bên, Hương Ba Thành nếu như muốn làm khó dễ Rice quốc thì tuyệt đối không có bất kì khó khăn gì, dưới gót sắt Hương Ba, Rice quốc tuyệt không yên ổn, họa diệt quốc ở ngay trước mắt. Cho nên từ quốc vương quý tộc đến bách tính dân thường, đều ở trong khủng hoảng. Lần này nghe nói Hương Ba vương sẽ đi qua để tới Zenit đế đô St. Petersburg tham gia lễ hội diễn võ tác chiến, Rice quốc vương linh cơ vừa động, vội vàng bỏ qua thân phận sớm suất lĩnh quần thần ở chỗ này chờ đợi, chính là muốn hóa giải chút ân oán trước kia, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể hóa giải lửa giận cuả Hương Ba vương, giữ vững được vị trí của Rice quốc, cho dù có quỳ xuống giả bộ làm đứa cháu trai cũng có sao.

Hiển nhiên, lời nói bất kính của tên tiểu quý tộc không may vừa nãy, bị thám báo kị sĩ Hương Ba Thành từ xa nghe thấy được, mới bị một tên bắn chết. Tuy nhiên lúc này Rice quốc trên dưới không ai có chút dũng khí đi mắng tên kĩ sĩ đã dám bắn chết quý tộc nước mình, bọn hắn chỉ hi vọng vị kị sĩ đại gia này nhanh chóng tắt lửa giận trong lòng, ngàn vạn lần đừng đem lời nói vừa rồi hồi báo lại với Hương Ba vương… Nếu không, Rice quốc coi như xong đời.

Lúc này, Rice quốc vương trắng trắng mập mập còn tiến lên phía trước đạp cho tên quý tộc đã chết mấy đạp, thời khắc mấu chốt ngươi sủa cái chết tiệt gì thế, bản thân chết rồi thì thôi, nhưng đừng liên lụy đến Rice quốc a.

Hiiiiiiiiiiiiiii!!

Liệt Diễm thú ở trong gió kêu hí một trận, kị sĩ Hương Ba Thành rốt cục cũng thu hồi ánh mắt sâm lãnh, xoay người trong chớp mắt rời đi.

Rice quốc trên dưới lúc này mới thở phào một hơi

Rice quốc vương vẫn chưa hoàn hồn vội hạ lệnh nói:

- Tuyền lệnh bổn vương, từ nay về sau, bất kì kẻ nào đối với Hương Ba Thành cũng phải nhường ba phần, nói cho những tên tiểu quý tộc thích chạy đến Hương Ba Thành săn bắn cướp giật thành thành thật thật một chút, nếu chọc Hương Ba Vương tức giận, không ai cứu nổi bọn hắn đâu!

...

...

Tôn Phi đương nhiên cũng biết hết thảy sự việc phát sinh phía sau.

Một mũi tên bắn chết cái tên tiểu quý tộc ăn nói vô lễ kia, thiếp thân thị vệ quan Fernando Torres thúc ngựa trở về, việc đầu tiên làm là đem toàn bộ sự việc phát sinh từ đầu đến cuối bẩm báo cho quốc vương bệ hạ. Tôn Phi chỉ mỉm cười, nhưng không hề tức giận, bởi vì trong lòng hắn, thu thập Rice quốc chỉ là việc sớm hay muộn, tuy nhiên bây giờ đối với Hương Ba Thành mà nói, tranh thủ lợi ích cùng quyền lực tại đại lễ diễn võ tác chiến mới là trọng yếu nhất, không cần nóng lòng nhất thời đi thu thập vài con chó mèo nhỏ, cho nên, Tôn Phi không có thay đổi trở về giết hồi mã thương.

Làm nước phụ thuộc cấp năm, lãnh thổ Rice quốc tuy rằng lớn hơn Hương Ba quốc một chút, nhưng khi trời tối, đội viễn chinh đã ra khỏi Rice quốc, đi vào cảnh nội một nước phụ thuộc khác - Hắc Nham Thành

Nếu coi Rice quốc chỉ là một hàng xóm ác nhân, thì Hắc Nham Thành chính là tử địch không chết không thôi của Hương Ba Thành.

Trong đại hội diễn võ tác chiến ba năm trước đây, chính là Hắc Nham Thành cùng với một thế lực phía sau ngấm ngầm cấu kết, sử dụng thủ đoạn hèn hạ, giẫm lên thi thể của người dân Hương Ba Thành mà thăng lên nước phụ thuộc cấp bốn, xung đột và đấu tranh giữa Rice quốc và Hương Ba Thành, cũng phần lớn đều do Hắc Nham Thành ở trong bóng tối phía sau âm thầm châm ngòi, ngoại trừ Rice quốc ở bên ngoài, Hương Ba Thành còn có bốn nước láng giềng thực lực kém không nhiều, đều bị Hắc Nham Thành giựt dây hoặc là uy hiếp vũ lực ép trở thành kẻ địch của Hương Ba Thành, thông qua những xung đột này, Hắc Nham Thành có thể thoái mái mà đoạt lấy dân cư tăng thực lực chính mình.

Trạng thái đối địch giữa hai nước đã kéo dài nhiều năm, sớm không phân rõ ai đúng ai sai, trước kia không lâu, quốc vương Hắc Nham Thành đã đánh tiếng, muốn trong diễn võ tác chiên lần này làm cho Hương Ba Thành gục hẳn. Hơn nữa, trong buổi đại lễ đăng cơ của Tôn Phi, Hắc Nham Thành cũng từng phái sứ giả Neto cùng đám người hoàng tử Thrace đến Hương Ba Thành khiêu khích thị uy, thậm chí cũng tham gia vào âm mưu ám sát trưởng công chúa, bất quá vận khí không tốt, lại chết trong trận hỗn chiến ở Đông Sơn, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy…

Đêm đó, đội viễn chinh Hương Ba Thành tạm nghỉ chân tại một cái hồ ven rừng bên trong Hắc Nham Thành.

Tuy rằng chỉ vừa mới tiến vào trong Hắc Nham Thành, nhưng kị binh thám báo của Hắc Nham Thành rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của đội viễn chinh, quốc vương Hắc Nham Thành tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại phi thường có dã tâm, bốn chữ "cực kì hiếu chiến" đặt trên người hắn vô cùng thích hợp, đặc biệt sau khi thăng cấp nước phụ thuộc cấp bốn ba năm trước, được đế quốc ban thưởng đại lượng bí tịch, thêm nữa giới hạn số lượng binh lính cùng dân cư tăng thêm đáng kể, ba năm nay thực lực thật sự đã phát triển rất lớn, cho nên có thể ở biên cảnh nhìn thấy kỵ binh Hắc Nham Thành, Tôn Phi không kì quái chút nào.

- Không cần để ý bọn chúng, dâng đại kì Hương Ba Thành lên, bắn tên lệnh, trong phạm vi đóng quân năm trăm thước, nếu bọn họ dám xông vào, lập tức giết không tha!

Tôn Phi nhìn tên kị binh Hắc Nham Thành phía xa xa cố ý thúc ngựa đi tới đi lui xuất hiện trong mắt mình, cười lạnh ra lệnh.

Rất nhanh, song đầu khuyển cự phủ lợi kiếm đại kỳ ngay giữa doanh trại được dựng vút lên trời cao, phấp phới tung bay.

Sưu sưu sưu sưu!

Bốn mũi tên sắc nhọn bắn ra, gào thét như muốn xé rách không gian.

Trong nháy mắt, bốn mũi tên phần đuôi đính lông trắng, phá không hung hăng bắn tới bốn góc của doanh trại cách khoảng năm trăm mét, hành động này trong truyền thống Azeroth đại diện một ý nghĩa —— bước qua một bước, giết không tha!

Làm xong tất cả chuyện này, quân viễn chinh Hương Ba Thành bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Thời gian nhanh chóng về đêm, trên bầu trời mặt trăng tròng vằng vặc, như phủ thêm cho mặt đất một lớp áo vàng sóng sánh như thủy ngân, bên cạnh đó không xa mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong doanh trại truyền đến tiếng cười sang sảng, xa xa còn có thể thấy trên đống lửa hừng hực, có những tráng hán nửa người trần trụi đang lên cơ đấu vật…

- Nguyên soái, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Cách quân viễn chinh Hương Ba hơn ngàn mét, một đội quân hơn hai mươi người toàn bộ đều là kỵ binh vũ trang giáo dài đạt tiêu chuẩn, không biết khi nào xuất hiện trên gò núi trong đêm tối mờ mịt, một người hơn năm mươi tuổi, tay trái nâng mũ giáp, mái tóc vàng rậm rạp cùng với khuôn mặt góc cạnh, hai mắt tinh quang mười phần như chim ưng, trọng giáp cũng không che giấu được vẻ bạo liệt và sát khí trên người lão giả này, phảng phất như một đầu ác thú tùy thời đều có thể nhắm người mà cắn nuốt.

Nghe thấy trợ thủ xin chỉ thị, lão giả đội mũ giáp lên, chỉ lộ ra ánh mắt lóe lên hàn quang nhìn ra ngoài, nhìn Bạch Vũ đại tiễn (mũi tên phần đuôi lông trắng) cách đó không xa, mấy ý tưởng trong lòng nháy mắt liền biến mất, do dự một hồi, hắn quay đầu ngựa lại nói:

- Theo kế hoạch hành sự, thông báo cho binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng, sau đó phái người do thám, tùy thời giám sát hướng đi của bọn họ, còn có, phái người đem tin tức quân viễn chinh Hương Ba Thành đến, truyền cho mấy vị kia đi!

"Uông!"

"Giá!!"

Lão giả làm gương tiên phong, thúc ngựa biến mất trong bóng đêm mờ mịt, phía sau hơn hai mươi tên kị sĩ theo sát mà lên.

Bất quá bọn kỵ sĩ không ngờ rằng, bọn họ vừa rời đi chưa đến vài giây đồng hồ, một thân ảnh cao ngất hiện lên ngay vị trí đó, mái tóc dài đen nhánh tùy ý tán loạn dưới ánh trăng, hắc y khinh giáp, ám hồng sắc phi phong (áo khoác đỏ sậm) tung bay trong gió giống như ma thần, nhất là đôi mắt sáng rực có thể tranh phong với những ngôi sao chói lọi trên bầu trời. Nhìn thấy thân ảnh kỵ sĩ kia rốt cuộc biến mất trong bóng đêm, trên mặt người này lộ ra nụ cười:

- Ha ha ha, thật sự là đánh giá cao các ngươi rồi, mới có hơn nửa ngày; Ngưu, Quỷ, Xà,Thần* đều nhịn không được muốn ra tay, đến đi, đến đi, tất cả đến đi, thử xem song kiếm trong tay lão tử sắc bén không? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

(* - ý chỉ một đám hỗn tạp)

Sưu!

Hai quang hoa một xanh một tím hiện lên, bóng đen hư không biến mất. Cùng lúc đó, trên đồi hai cây cổ thụ đường kính ước chừng ba bốn thước bị chặt ngang, vết cắt bóng nhẵn như gương, một nửa tràn đầy hắc khí, nửa kia lại bao phủ một tầng băng mỏng.

Xa xa bên hồ, lửa trại hừng hực như trước, là lúc không khí sôi nổi nhất, các hán tử Hương Ba Thành trong gió thu xào xạc tay trần ngồm ngoàm ăn thịt, mùi rượu say lòng người bay rất xa rất xa.

Nửa đêm, từng đám mây đen đột nhiên xuất hiện, che đi bầu trời trăng sao huyền ảo/

Bóng đêm bao phủ, tối đến mức giơ tay không thấy ngón.

Sau đó, ngoại trừ lính gác trực ban tuần tra bên ngoài, đại đa số mọi người trong quân đoàn viễn chinh đều tiến vào mộng đẹp.

Trong trướng bồng Hương Ba vương Tôn Phi, trên chiếc giường lớn trải da ma thú ấm áp mềm mại, Angela cùng Ji Ma trên người đang đắp chiếc chăn thật dày, để nguyên y phục mà đi ngủ, trên hai khuôn mặt xinh đẹp đều lộ ra nụ cười ngọt ngào. Đối với hai nữ hài tử từ trước đến giờ chưa bao giờ ra khỏi Hương Ba Thành mà nói, ngày hôm nay đã gặp nhiều phong cảnh mới mẻ trước nay chưa từng thấy, đúng là một ngày tốt đẹp

Mà Tôn Phi thì ngồi trên một chiếc ghế trong trướng, trong tay cầm một miếng da thú trắng tinh, thong thả cẩn thận lau chùi Tử Thanh song kiếm, mũi kiếm sắc bén ở dưới ánh lửa bập bùng của chậu than lóe ra một loại hàn quang làm lòng người khiếp sợ, Tôn Phi mỉm cười bình thản, trong nụ cười ẩn chứa một tia dữ tợn…

Đúng lúc này…

- Giết a...

- Xông lên a, giết sạch bọn chúng...

Vô số tiếng vó ngựa giẫm đạp lê trên mặt đất, tiếng la ó hò hét vang động không gian từ xa truyền đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play