Sa mạc dưới trời đêm, thủ lĩnh man tộc cao to, đồ đằng màu xanh trên mặt, ánh mắt kiên nghị, âm thanh vang vọng.

“Bộ tộc Canyon, vĩnh viễn trung thành với ngài!”

Năm tháng lưu chuyển, thủ đô đế quốc Aram, trước thần điện, thủ lĩnh man tộc cường tráng tại khánh điển giành được vinh dự cao nhất, nhận lấy trường mâu màu đen có khắc vu văn, quỳ một gối, thề hứa giống vậy với người tóc đen bào đen.

Trung thành! Trung thành bất biến!

Gió trước thần điện, lướt qua mái tóc đen của đại vu, giống như mang theo mùi hương cỏ xanh. Thủ lĩnh trẻ tuổi ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách, trong thất thần biến thành trong suốt.

Chiến sĩ làn da màu nâu, nam nhân kiên định ý chí như đá tảng.

Lời thề, vĩnh hằng bất biến!

Đại vu mất mạng trong mưu mô, đế vương trở nên tàn bạo hiếu sát, thủ lĩnh tộc trưởng quỳ ngồi trên chiến thú, trở thành đao trong tay đế vương, thành mâu báo thù cho đại vu.

Chiến đấu, giết chóc, máu tươi nhiễm đỏ đại lục Aram.

Đế vương không chút dấu hiệu ngã xuống, vu nữ Ortiramhs đứng trước bệ, tuyên bố có thể lắng nghe âm thanh thần linh, dùng nhân từ giả tạo và thủ đoạn vô sỉ giành được tế bái, dùng ngôn ngữ giành lấy vinh quang và địa vị.

Man tộc lùi về đại lục phía tây.

Bọn họ là chiến sĩ của đại vu, là đao trong tay đế vương. Vu nữ của Ortiramhs không có tư cách đứng trước mặt chiến sĩ anh dũng chỉ tay múa chân!

Một khi vượt giới hạn, chờ đợi bọn họ chỉ có một con đường chết!

Dũng sĩ trưởng thành trong hoang dã, kính sợ thần linh, sùng bái đại vu, vu nữ trước giờ không tồn tại trong mắt họ. Vu nữ của Ortiramhs, một đám phản bội thủ đoạn bỉ ổi!

Hà Ninh lặng lẽ nhìn Kony, cho tới khi Kony cầm tay y, muốn hôn lên mu bàn tay, y lập tức bị dọa nhảy dựng.

Theo như ký ức, đây là khẩn cầu đại vu ban phúc, nhưng dù sao cùng là đàn ông, làm vậy thật không quen.

Cứng đờ nhếch môi, muốn rút tay lại.

Không động được một chút.

Chân mày nhíu lại, dường như, nam nhân quỳ một gối trước mặt, vẻ ngoài và bên trong không đồng nhất.

“Đại vu!”

Tế tự tóc xám mắt xám được dìu lên, trượng gỗ đỏ máu đã gãy, ông muốn được hôn góc bào của đại vu, không đạt được mục đích thì thề không nghỉ. Hà Ninh chỉ đành kéo miếng vải đen trên đầu giao cho ông, nếu không ông đã sắp kéo quần y rồi.

Không có vải đen, tóc dài như tơ lụa xõa tới eo, trong đôi mắt màu hổ phách, ánh lên đường nét nhu hòa khác với dân tộc sa mạc.

Kony cuối cùng cũng buông tay Hà Ninh ra, xúc cảm trên ngón tay và nhiệt độ trong một thoáng đó khiến Hà Ninh có chút không tự nhiên, đúng lúc bỏ qua một đoạn ký ức chợt lướt qua đầu.

“Đại vu, Canyon vĩnh viễn trung thành với ngài!”

Tế tự phủ phục xuống đất, ngay sau đó là các chiến sĩ của man tộc, quỳ một gối sau lưng thủ lĩnh và tế tự, tiếng voi gầm kéo dài và tiếng gầm của địa hành thú giao vào nhau, trong sa mạc, dưới bầu trời xanh, hiến cho đại vu sự trung thành trên trăm ngàn năm.

Nên nói gì đây?

Hà Ninh có chút lúng túng, trời sinh không có tố chất lãnh đạo, khi nói chuyện với thằn lằn xanh, miệng mồm y còn có thể lanh lợi một chút. Đối mặt với tình huống này, cũng chỉ có thể gắng gượng nói một tiếng, “Đứng lên đi, đứng lên trước đã!”

Kony nhanh chóng đứng lên, tế tự lại vẫn kích động tới không thể khống chế.

Đại vu bốn trăm năm trước làm thế nào, y miễn cưỡng có chút ấn tượng, tóm lại, là một thần côn hợp cách cũng tương đối khó khăn. Nhìn vu nữ và lạc đà ngã dưới đất một cái, máu trên mặt cát đã dần khô cạn. Kony để trường mâu sau lưng, biểu thị đưa hai con địa hành thú qua.

Rất tốt, cái gì cũng giải quyết hết rồi.

“Tôi ở ngay đằng trước.”

Đối với bộ tộc Canyon đột nhiên xuất hiện, Hà Ninh có sự tin tưởng theo bản năng, từ khi xuyên tới nay, so với phân tích lý trí, bản năng và trực giác mới là căn bản bảo mệnh của y.

“Vu thành!”

Bước vào biển hoa, tế tự lại lần nữa kích động toàn thân run rẩy.

Ma mút và địa hành thú được dẫn tới bên bờ hồ bán nguyệt, nơi đó có đầy đủ nước và thức ăn.

Một đường đi tới, dưới sự chỉ dẫn của tế tự, tìm được đầm nước và ốc đảo Hà Ninh để lại trong hoang mạc, cũng tránh cho địa hành thú đói bụng lấy luôn chiến sĩ trên lưng làm đồ lấp bụng.

Đối với bộ tộc Canyon xuất hiện sau lưng Hà Ninh, thằn lằn xanh bất cứ lúc nào cũng giữ cảnh giác, khi Kony đi lại gần Hà Ninh, luôn sẽ nhe răng khè miệng, phát ra tiếng gầm uy hiếp.

Ma mút và địa hành thú bầu bạn với Hà Ninh trong hoang thành, toàn bộ tới từ bộ tộc Canyon, không hề xa lạ gì với đồ đằng màu xanh trên làn da nâu của các chiến sĩ.

Chẳng qua, hai con ma mút lần đầu gặp lại không tính là hữu hảo, thân hình to lớn, vòi dài mạnh mẽ, ngà voi đáng sợ, tiếng gầm chọi nhau, giống như hai tảng đá bự va chạm, kiến trúc bị tác động thoáng chốc vỡ nát, cát bụi tung bay.

Năm con địa hành thú nằm ở thế yếu về số lượng, nhưng khí thế thì không chút yếu ớt, đối diện với kẻ đến sau gấp đôi ba lần mình, vẫn biểu hiện vẻ dữ tợn và đe dọa, khiến các chiến sĩ bộ tộc Canyon cũng phải chậc chậc tán thưởng.

Tình thế càng lúc càng nóng, mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Hà Ninh tức giận.

Bất luận là ở lại hay ra đi, trong kế hoạch đều không bao gồm khoản ‘phá dỡ’. Nếu thật đánh nhau, hoang thành sẽ biến thành cát thành.

Đôi mắt đen híp lại, âm thanh thuộc về đại vu vang lên trong hoang thành, như ngâm nga, lại như nhẹ hát không âm điệu, cổ xưa, thần bí, dịu hòa.

Các dã thú nóng nảy được an ủi, ma mút đụng vào nhau cũng dần hòa hoãn cảm xúc.

Thằn lằn xanh cách Hà Ninh gần nhất, đang lấy lòng dùng đầu húc lưng Hà Ninh, cái đuôi lại không tự chủ vẫy vẫy hai cái.

Hà Ninh xoay tay vỗ vỗ đầu nó, anh bạn, có người ngoài ở đây, chúng ta có thể đừng như ở nhà vậy không? Ít nhất phải ngang tàng hống hách một chút, ít nhất có thể giành về chút mặt mũi.

Đại lục Aram mấy trăm năm không có đại vu chân chính, vu nữ của Ortiramhs, chỉ có năng lực của đời đầu tiên mới có thể đắc thủ, khi dòng máu Vu khô cạn loãng dần, vu lực yếu đi từng đời.

Đại lục gặp hạn hán, một cơn mưa đã là xa xỉ. Việc duy nhất Ortiramhs có thể làm, chính là không ngừng ca bài ca công đức dành cho bản thân.

Ngự thú, cầu mưa? Có lẽ trong mộng có thể trở thành hiện thực.

An ủi xong ma mút và địa hành thú, Hà Ninh nhớ tới mục dân trong lều.

Trải qua kiểm tra, không một người sống sót.

Dê ba sừng và bò sừng ngắn bị bỏ lại được dồn chung lại, địa hành thú mà bộ tộc Canyon mang tới đang không ngừng chảy nước miếng với chúng.

“Những cái này các người xử lý đi.”

Hà Ninh chỉ những gia súc đó, những con này chắc là đủ rồi. Người trong lều, còn phải tìm một nơi chôn nữa.

Kony gật đầu, gọi tới một chiến sĩ trên tay phải đầy đồ án màu đỏ, chỉ đám gia súc nói vài câu.

Tế tự nhắm mắt theo đuôi Hà Ninh, khiến thằn lằn xanh khá bất mãn.

“Được rồi.” Hà Ninh vỗ thằn lằn xanh một cái, nhìn hai tay trống không của tế tự, nhớ tới gì đó, mang theo hắn tới bên bờ hồ bán nguyệt, kéo xuống vài sợi dây mây chắc bền, dùng ba sợi bện lại với nhau, làm theo những gì đã thấy trên cuộn da dê, khắc vu văn lên dây mây.

Móng tay sắc bén nhẹ nhàng rạch vỏ ngoài của dây mây, vu văn lưu loát uyển chuyển uốn khúc trên trượng mây. Khắc xong nét cuối cùng, vu văn tỏa ra một tia sáng vàng nhỏ không thể thấy, dây mây hoàn toàn dung hợp vào nhau.

Sờ sờ trượng mây Hà Ninh nhét vào tay, tế tự ngây người trong một thoáng.

Hà Ninh thì lại không thể hiện gì, sờ cằm dưới, lần đầu tiên phát hiện, kỹ thuật thủ công của mình cũng không tồi.

“Đại vu, đây là cho tôi sao?”

“Ừ.” Hà Ninh gật đầu, nhớ ra tế tự không nhìn thấy, bổ sung một câu. “Làm không được tốt.”

Tế tự lại lần nữa run rẩy, Hà Ninh lại một lần nữa nhìn trời.

Bỏ đi, run run run riết thành quen luôn rồi.

Người Canyon nhóm lửa bên bờ hồ bán nguyệt, mùi vị thịt nướng bắt đầu tỏa ra. Không có sự cho phép của Hà Ninh, bọn họ sẽ không bước vào hoang thành một bước, nhưng điều này không bao gồm thủ lĩnh bộ lạc.

“Có thể đừng đi theo tôi không?” Hà Ninh không biết làm sao. “Bọn họ đang nướng thịt, bụng anh không đói sao?”

Trầm mặc.

“Thật không đói?”

Tiếp tục trầm mặc.

Hà Ninh có một lỗi giác, hình như bên cạnh mình lại có thêm một con thằn lằn xanh.

Cuối cùng, Kony vẫn theo Hà Ninh đi tới cửa thần điện, nhưng không tiếp tục đi theo y vào trong.

Nhìn Kony dưới ánh trăng, Hà Ninh luôn cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì, trực giác cho y biết người này vô hại với y, những cái khác… nói sau đi.

Kony không theo vào, lại tiện cho Hà Ninh.

Thằn lằn xanh ở lại trong thần điện canh giữ lối xuống đất, Hà Ninh muốn đi lấy vài cuộn da dê quan trọng nhất trong mật thất ra.

Bản đồng quá nặng nề, không thích hợp mang đi, cuộn da dê thì khác, nhưng cũng không thể mang đi quá nhiều.

Nếu quyết định phải đi, tất cả phải an bài cho tốt. Bộ tộc Canyon tới đã giúp đỡ y rất lớn.

Vô hại thì vô hại, nhưng tâm phòng bị nên có, Hà Ninh vẫn chưa toàn bộ buông xuống. Kinh nghiệm của máu cho y biết, thả lỏng quá mức sẽ mất mạng.

Cuộn da dê lấy được trên bệ đá và lời nguyền các vu nữ dùng máu để lưu lại, nhất định phải mang đi. Không nói được lý do, chỉ là trong tiềm thức cho rằng, hai cuộn da dê này đối với y rất quan trọng.

Bộ hài cốt thật lớn kia chung quy lặng lẽ nằm trước cửa mật thất, lấy cuộn da dê xong, Hà Ninh đi tới trước bộ hài cốt, trán nhẹ cúi thấp, nhắm mắt lại, Ani, ta phải đi rồi.

Không có hồi ứng, mở mắt ra, ánh mắt đặt lên trường mâu bị bẻ gãy.

Mũi mâu sắc bén, vu văn gãy lìa, nhớ tới trường mâu màu đen trong tay Kony, Hà Ninh cười nhẹ.

Trung thành của Canyon, không đại biểu tất cả man tộc đều sẽ không phản bội.

Lịch sử phủ bụi bốn trăm năm, vẫn có bộ phận thiếu hụt.

Cái chết của đại vu không còn là câu đố, nhưng, cái chết của vị đại đế Aram cuối cùng, lại không có ghi chép rõ ràng.

Có lẽ khi các vu nữ trốn xuống dưới đất hắn còn sống, cũng có thể là âm mưu còn lớn hơn. Bất luận thế nào, vu nữ của Ortiramhs có thể dùng trăm phương ngàn kế xóa bỏ dấu tích của đại vu, nhưng không thể khiến đế quốc đã tồn tại mấy ngàn năm vô cớ biến mất trong dòng chảy lịch sử.

“Ani.” Hà Ninh thầm thì, hai mắt sâu thẳm, như hai viên bảo thạch màu đen, vẻ mặt dịu dàng, vượt qua bốn trăm năm, diện mạo hoàn toàn trùng khít với trong thần điện đế quốc, “Ta sẽ còn trở lại.”

Lúc tất cả chân tướng được mở ra, chính là bắt đầu của tất cả kết thúc.

Rời khỏi mật thất, trở về thần điện, Hà Ninh nhắm mắt lại, khuyên tai màu bạc hóa thành quyền trượng, nổi giữa không trung, vu văn hữu hình giống như từng sợi xiềng xích trong suốt, giao nhau trong thần điện, luẩn quẩn, quấn quít.

Dưới mặt đất đã sụp xuống nổi lên từng khối đá vụn, trong kim quang quyền trượng phát ra, vu văn hóa thành phấn bụi lóng lánh, mặt đất hồi phục như ban đầu, lối vào thông xuống mặt đất cứ như chưa từng tồn tại.

Ánh trăng rọi xuống mái vòm, đồ án trên bức họa lại lần nữa trở nên mới mẻ.

Hà Ninh đọc hiểu hàm nghĩa trong đồ án, sau khi kim quang biến mất, sờ sờ khuyên tai trên tai trái, nghiêng đầu nhìn thằn lằn xanh một cái, bất kể cuối cùng biến thành màu sắc gì, anh bạn, vẫn là anh em!

Ngoài thần điện, Kony đứng thẳng như bức tượng. Trên gương mặt cương nghị, đôi mắt màu hổ phách nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play