Có thể được phái tới xử lý vấn đề hình tượng của Vương, cho dù không phải cao tầng hạch tâm cũng là người đối với chuyện năm đó tương đối hiểu rõ. Nếu như người được phái tới lại là phần tử sùng bái mù quáng ngược lại càng dễ khiến kế hoạch thất bại.

Mà một đoạn cốt truyện vừa rồi được Peter nói ra trong cơn kích động lập tức khiến trên trán hai vị này thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh. Cái loại bị sức tưởng tượng phong phú của trẻ con điểm đúng chân tướng kia, thật sự không có chỗ nào tốt cả.

Mà Peter cũng là sửng sờ một lúc mới kịp phản ứng, chuyện ám muội giữa Dumbledore và Gellert sau khi được JKR đích thân thừa nhận thì mọi người cũng chỉ xôn xao một hồi liền mặc định chấp nhận, cho dù không có tiểu thuyết đồng nhân thì đó cũng là cp đồng tính thật sự duy nhất của Harry Potter.

Y chỉ là theo thói quen đề cập đến, sau khi kích động qua đi mới nhớ ra, chuyện này bây giờ tựa hồ vẫn là bí mật chỉ có người trong nhà mới biết, nói không chừng ngay cả Voldemort cũng chưa có manh mối đâu.

Peter lập tức giả ngây thơ hỏi hai người đối diện xem có vấn đề ở đâu, hai Thánh Đồ bị một đứa bé vừa hỏi như vậy nhưng lại bắt đầu trở nên ấp úng nhát gừng, sau đó còn uyển chuyển biểu thị, các chi tiết khác đều rất tốt, bất quá định hướng tình nhân có chút không thích hợp…

Peter liền rất tâm lý biểu thị mình có thể hiểu được, nhân vật lớn mà, có tin đồn xấu vẫn luôn không tốt. Nếu như tất cả mọi người đều tò mò quý ngài Grindelwald rốt cục có một người yêu hoa hồng gai hay không, như vậy sẽ không ai chú ý đến chủ đề ‘tẩy trắng’ mà Thánh Đồ muốn hướng đến

Hai vị Thánh Đồ đối với sự ‘lý giải và sửa chữa’ của Peter rất là thỏa mãn, sau khi hai bên thảo luận nửa ngày thì căn bản đã quyết định xong đại cương và phương hướng, còn có một ít sự kiện then chốt. Tuy rằng khoảng cách so với bản thảo vẫn còn rất xa, bất quá chuyện này cũng coi như làm xong.

Kế tiếp chính là thời gian chiêu đãi khách quý, Peter cười cười biểu thị, nếu như hai vị không vội quay về có thể thưởng thức một chút điện ảnh của Muggle. Nếu như máy móc của bọn họ có thể hoàn thành đúng hạn, sản phẩm lần này sẽ cho hiệu ứng rất giống phim điện ảnh.

Điểm này hoàn toàn có thể giao cho Fowler đi an bày. Hai Thánh Đồ vốn cũng đang lo lắng về việc tiểu thuyết trong kế hoạch biến thành ‘điện ảnh’, thứ này bọn họ lại không hiểu rõ, vì vậy liền gật đầu đáp ứng. Cứ đi xem một chút, nếu như sau này đứa trẻ kia có gặp khó khăn gì trên phương diện kỹ thuật, biết đâu bọn họ có thể hỗ trợ một chút.

Bên này bọn họ thảo luận trong hòa hợp, bên kia Voldemort lại có cảm giác cảm khái vô cùng. Trong lúc vô ý hắn lại biết được một bí mật lớn như vậy, thế nhưng lại khiến trong lòng có chút ngột ngạt, đúng là nuốt không trôi phun không ra.

Mấy năm nay Dumbledore ở khắp nơi không ngừng bắt chẹt hắn, thế nhưng hắn lại không bắt được nhược điểm gì của lão. Làm một học sinh ưu tú, sau đó trở thành học giả ưu tú, bây giờ lại là hiệu trưởng đạo mạo kiêm phù thủy trắng vĩ đại nhất thế kỷ, cuộc đời của Dumbledore có thể nói là xuôi gió xuôi nước sáng rọi không gì sánh được, lão không hề có, cũng không cần phải đi làm một chút chuyện khiến cho người ta nắm được nhược điểm.

Ngay cả Voldemort cũng chỉ tra được Dumbledore có một người em trai quan hệ không hòa thuận, còn thêm đoạn quan hệ ‘hữu nghị’ trước đó cùng Gellert Grindelwald. Trước không nói người em trai kia còn sống hay không, mà việc quan hệ với em trai không tốt cũng không xem như nhược điểm gì, mà mối quan hệ với vị Hắc Ma Vương người Đức kia lại càng tô điểm thêm cho tiểu sử huy hoàng của lão.

Ai bảo kết cục của truyện này lại đi theo hướng trái ngược, Dumbledore cuối cùng chọn nghĩa lớn mà đánh bại bạn cũ đâu.

Thế nhưng… nếu như tình bạn thăng cấp thành tình yêu, như vậy liền có chuyện hay ho.

“Ta liền biết là như thế.” Lúc Peter mở cửa phòng của Voldemort chỉ thấy đối phương đang cười đến vô cùng sảng khoái.

Nụ cười đắc ý trên môi Voldemort ngớt đi, vẫy vẫy tay về phía Peter, chờ đến khi đối phương ngồi vào bên cạnh mình liền xoay người kéo y vào trong ngực, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế thân mật này bắt đầu phổ cập kiến thức về thủ đoạn đấu tranh chính trị cho Peter.

Liền như quan hệ của Dumbledore và vị ở nước Đức kia, bất luận bọn họ là tình bạn hay tình yêu, nếu như dùng đó để trắng trợn tuyên dương cũng sẽ không đưa đến hậu quả tốt.

Dù sao thì những chuyện này đối với người ngoài, tuyệt giao cùng người bạn thân nhất hay chia tay với người yêu cũng không có bao nhiêu khác biệt. Mà vấn đề khiến Voldemort hứng thú chính là, người yêu hiển nhiên sẽ càng khiến vết thương trong lòng Dumbledore khó lành hơn bạn bè.

Cùng là một đoạn thời gian như nhau… ví dụ như một năm. Một năm bạn bè quan hệ, trừ phi có các loại chuyện sống chết sát cánh, bằng không chỉ cần không gặp vài năm, người kia trong lòng ngươi cũng chỉ còn là một cái bóng và hồi ức nhàn nhạt. Thế nhưng tình yêu một năm lại có thể khiến người ta ghi nhớ vào xương, trọn đời không quên.

Tuy rằng Voldemort chưa từng nói chuyện yêu đương, thế nhưng đạo lý này vẫn nghe được không ít. Ai bảo bạn thân từ thời học sinh của y lại là một tay chơi hào hoa nổi tiếng của giới phù thủy đâu.

Ngoại trừ có thể đâm vào vết thương của đối phương cho hả giận, chỗ tốt nhất mà Voldemort nhận được chính là. Ngươi càng biết rõ kẻ địch của mình, ở thời khắc mấu chốt càng có thể đoán được hành động của đối phương, hoặc là… khi ngươi muốn đào hầm hãm hại kẻ địch có lẽ sẽ càng nắm được nhiều tình báo mang tính quyết định và chọn đúng thời cơ chính xác nhất.

Voldemort nói đến hăng say, đợi Peter nghe rõ xong ánh mắt cũng càng lúc càng kỳ quái, tựa hồ đang chói lọi phát ra một dòng chữ ‘Ngươi là Trần Thế Mỹ ruồng bỏ vợ con. Cẩu đầu trảm ở nơi nào? Mau mang ra xử lý!”[1]

“Làm sao vậy?”

“Thầy đối với chuyện của hiệu trưởng Dumbledore… thật sự rất để bụng.”

“Có cái gì không đúng sao?”

“Em biết mình không nên nghĩ như vậy, bất quá có một số việc chính xác dễ khiến người ta hiểu lầm. V, chúng ta quen biết đến nay cũng nhiều năm rồi, qua lại thân thiết cũng gần một năm, có mấy lời tuy rằng không nên nói, cũng không phải là chuyện một đứa trẻ mười hai tuổi như em nên nói…”

“Peter.” Voldemort buồn cười kéo đối phương sang bên cạnh một chút, đáng tiếc bởi vì lý do chiều cao, thứ hắn ôm vào chỉ là vai chứ không làm được chuyện càng có lời hơn như ôm thắt lưng gì đó. “Em đối với ta mà nói còn đặc biệt hơn nhiều so với tưởng tượng của em. Có chuyện gì cứ nói thẳng là được rồi.”

Peter cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời này của Voldemort, Slytherin đối với bạn bè của mình chính là bao dung đến một trình độ khó giải thích được. Tựa như Severus và Lucius trong nguyên tác vậy, chỉ cần đối phương đã quyết định đó là bằng hữu của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng cố gắng làm hết sức để bao che và bảo vệ đối phương.

“Thầy dù thế nào cũng phải cân nhắc đến suy nghĩ của ngài Malfoy.” Người đang yêu sẽ rất nhạy cảm, cho dù chuyện giữa Voldemort và Dumbledore không phải loại yêu nhau lắm cắn nhau đau, thế nhưng không có ai có thể chịu được có một người khác sở hữu vị trí còn quan trọng hơn mình trong lòng người yêu.

“Abra?” Peter chần chừ lâu như vậy cư nhiên là vì Abra? Điều này thực sự làm cho Voldemort có chút không hiểu ra sao, bất quá… cái khuyến cáo thân mật này tựa hồ trước đây hắn cũng đã từng nghe Peter nói qua.

Tuy rằng không nghĩ đến chuyện mình và Dumbledore yêu nhau, thế nhưng lúc này chuyện về Abra hắn vẫn nghe lọt được một chút, từ chỗ sâu trong ký ức tựa hồ cũng có một đoạn Peter rất nghiêm túc biểu thị hai người bọn họ là có ám muội thật sâu…

Sau đó một loạt ký ức xa xôi bị bỏ quên trong óc, rốt cục cũng được Voldemort kéo ra.

“Lúc nãy mơ hồ có nghe quý ngài Malfoy nói qua, hai vị đang so cái gì đó… trên thực tế, giữa người yêu cũng không cần quá hơn thua.”

“Ngài ấy… quý ngài Malfoy… đã giữ tóc của người thật nhiều năm.”

“Xin chào, quý ngài Malfoy.”

“Làm như vậy không tốt lắm đâu, vị đại nhân kia đã đồng ý sao?”

Tựa hồ trước đây thật lâu, lúc Peter giúp hắn chụp ảnh cũng đã bởi vì hành vi của Abra mà nãy sinh hiểu lầm. Sau đó, bởi vì hắn lúc ấy không để Peter vào mắt nên căn bản không thèm giải thích, còn hoài niệm một lần khoảng thời gian năm đó bọn họ còn ở trường học, có không ít học sinh đã dùng chuyện trên dưới của bọn họ lập bàn đánh cược.

Lần thứ hai gặp mặt, Peter cho rằng hắn là Abra dùng thuốc đa dịch, chính mình vẫn không có giải thích.

Về sau khi giao lưu bằng thư và trong trường học bắt đầu lưu truyền tin đồn về bọn họ…

Không xong!

Cho dù là Voldemort cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Hắn đang âm thầm đeo đuổi một học sinh nhỏ hơn chính mình rất nhiều còn chưa tính, hiện tại mới bất ngờ nhận ra, chỉ sợ ở trong lòng đối phương, hắn đã là người có chủ mất rồi.

Tuyệt hơn chính là… bản thân hắn lại còn cam chịu.

“Peter, ta và Abra, không có quan hệ gì?”

“… …”

“Ta và Abra chỉ là bạn bè bình thường.”

Peter nhìn Voldemort, nhất thời cũng không biết nên làm ra biểu tình gì, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, phun ra câu nói mà trẻ con tuyệt đối không nên nói “Hiện tại… cũng không trễ.”

Nhanh chóng nhận rõ tình cảm của bản thân rồi thông báo đi thôi. Lúc hoa nở rộ thì nên hái, đừng để tàn rồi bẻ cành không.[2]

Voldemort cúi đầu nhìn Peter, trong đầu vòng vo vài vòng vẫn là không thể không thừa nhận, có đôi khi ấn tượng đầu tiên chính là rất khó sửa đổi, hơn nữa đây còn là lời đồn cả giới phù thủy đều thừa nhận, sợ rằng chỉ bằng một câu nói của hắn muốn phủ định là không thực tế. Hơn nữa sức tưởng tượng của Peter vốn rất phong phú, sợ rằng hắn nói nhiều thêm vài câu sẽ dẫn đến không ít cảm khái.

Mấy vị bạn bè nước Đức kia chỉ nói đến một chút chuyện vu oan và che phủ công trạng, Peter không phải lập tức cho ra lò một đoạn ‘yêu hận đan xen’ cực kỳ phấn khích đó sao?

Nghĩ đến đây, Voldemort trái lại không nghiêm túc giải thích thêm, chỉ lười biếng ngã người một chút, lơ đãng nhắc đến những năm tháng học sinh của mình. “Năm đó có thể nói chúng ta cùng dùng đối phương làm lá chắn đi. Ta cần thân phận của y, y cần thiên phú và thực lực của ta…”

Không thể không nói, sách lược này của Voldemort thực thành công, loại ngữ điệu có mang theo chút đùa giỡn này thực sự khiến thái độ của Peter buông lỏng hơn không ít. Sợ rằng lần này y thật sự hiểu lầm rồi? Dù sao năm đó cũng chỉ có y một mực khẳng định bọn họ là người yêu, lúc đó y mới 7 tuổi, đối phương xác thực không cần giải thích với y.

Bất quá… (thương hại liếc nhìn Voldemort), cũng có thể là vị này thực sự không phân rõ được tình bạn và tình yêu. Dù sao, không phải Dumbledore đã nói sao, vị này cái gì cũng có, chỉ thiếu tình yêu.

“V…” Đợi đến khi nghe đủ một giờ đồng hồ, Peter lại ngáp dài. “Em đã biết hai người trong sạch rồi, thế nhưng hiện tại em có thể đi ngủ chưa? Ngày mai còn có lịch diễn.”

Biểu tình rõ ràng viết, hai người rốt cục có JQ hay không không quan hệ đến ta.



Hai tháng nghỉ hè qua cực nhanh, đợi đến khi Peter dứt khỏi guồng quay bận rộn, y không chỉ tham gia một đoàn phim 《Điệp viên nhí 》 mà còn phải quay không ít mẫu quảng cáo, họp mặt ký giả, lại phải làm khách mời cho các chương trình lớn khác. Cái khác không nói, chỉ là bộ 《 Friend 》 do công ty bọn họ sản xuất thì đã không thể từ chối rồi. Cuối cùng, chương trình 《Vui vẻ cùng gặp mặt》 mà y đã làm MC kỳ đầu tiên cũng đồng ý đẩy giờ quay đến nửa đêm chỉ vì chờ một khách mời như y.

Lượng công việc dày đặt như vậy ngay cả đời trước của y cũng chưa từng có, nếu không phải được các loại ma dược mạnh mẽ chống đỡ, sợ rằng y thực sự đợi không nổi nữa. Dù sao hiện tại y cũng chỉ là một đứa trẻ.

Trong thời gian này, giữa lúc công tác Peter còn phải tiếp đãi Voldemort rất nhiều lần, có không ít người đều biết Peter có một vị giáo sư vừa đẹp trai lại còn rất quan tâm mình. Bất quá chỉ cần có ký giả muốn tìm một chút điểm đề tài trên người Voldemort để tạo hiệu ứng liền không hiểu vì sao đều thất bại, tựa như vừa chạy tới đối phương liền đi mất gì gì đó.

Mà hai tháng này, ngay cả Voldemort cũng không hề nhàn rỗi, hắn một mặt phải để ý sự vụ của Tử thần thực tử, một mặt cần phải ứng phó hứng thú ‘họp mặt đồng nghiệp’ thường xuyên của Dumbledore, lại còn phải đem những thứ máy móc ‘cần dùng gấp’ kia chế tạo ra, quan trọng nhất là phải tìm cách giải thích rõ ràng quan hệ của mình và Abra với Peter.

Mấy mục phía trước cũng không quá khó khăn, thế nhưng chuyện cuối cùng lại có phiền phức thật lớn. có một số chuyện không thể cường điệu quá nhiều lần, sau khi thử nghiệm mấy phen, hắn phát hiện dùng con đường để Lucius tiết lộ cho Severus, sau đó Severus lại bật mí với Peter là có hiệu quả tốt nhất.

Bất quá, rốt cục thành quả như thế nào Voldemort tạm thời cũng chưa thể kiểm nghiệm. Ai bảo… đã đến năm học đâu.

Lúc này Peter vừa lên xe đã tiến vào toa riêng của nhà Black, ai bảo năm nay Regulus Black cũng nhập học rồi chứ. Bởi vì cần phải làm tốt mối quan hệ với bạn bè cũ, nhất là đối với Regulus đã một năm không gặp, Peter như thế nào cũng phải xuất hiện trong cái toa riêng này đi.

“Các vị, tớ nghe được một bí mật mà ngay cả các chị cũng không biết đâu!” Regulus hếch cằm lên, bộ dạng kiêu căng đúng kiểu của quý tộc, đáng tiếc là gương mặt của nhóc vẫn còn vương sự tròn trịa của trẻ con, động tác này làm ra vẫn mang vẻ đáng yêu nhiều hơn.

Đề tài mọi người thảo luận trên xe lửa nhiều nhất vẫn chính là chuyện vở kịch của một năm trước, đứa nhỏ ghen tỵ đến đỏ mắt lập tức mang ra cái bí mật chỉ có người không đi học mới biết.

“Được rồi được rồi, quý ngài Black tôn kính, chúng ta xin chăm chú lắng nghe.” Narcissa đã là nữ huynh trưởng, phải đi tuần tra, người có thể lên tiếng trêu đùa như vậy tự nhiên là Andromeda.

“Năm nay trường của chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, là máu trong đến từ nước Đức, gia tộc có quan hệ hôn nhân cùng Anh quốc. Có người nói thân phận học sinh mới này rất cao, còn là một người đẹp nữa.”

“Vậy sao?” Peter có chút kỳ quái, chuyển trường và gì đó không thể chỉ giải quyết nhanh chóng trong hai tháng như vậy được, huống chi người kia còn là chuyển từ Đức đến.

Hơn nữa… nếu chuyện này có liên quan đến vấn đề y đang lo liệu, Voldemort không có khả năng không đề cập đến. Như vậy, đây thật sự chỉ là một học sinh chuyển trường bình thường?

Cũng đúng, nếu như đối phương thật sự có quan hệ gì đó với Gellert Grindelwald, Dumbledore làm sao đồng ý chuyện chuyển trường dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến hiệu ứng bươm bướm bản thân mang đến hẳn là không lớn được như vậy, vị người đẹp nước Đức này rất có thể là một nhân vật vốn đã tồn tại.

‘Không biết có phải là phụ huynh của nhân vật nào đó trong Harry Potter không?’ Peter là người xuyên việt hiển nhiên không tránh khỏi vài ham thích đặc biệt. Tựa như nhìn xem bạn học bên cạnh mình có nhìn nhận đúng nhân duyên của bản thân trong tương aại hay không, thậm chí có thể dò xét đến việc đứa trẻ kia thật sự có ra đời đúng lúc không nữa.

Dĩ nhiên, có vài việc là không quá dễ dàng, tỷ như Andromeda, cô chắc chắn sẽ lấy Tedd Tonks. Thế nhưng hiện tại Andromeda ngay cả chuyện trong trường có một nam sinh như vậy hay không cũng không biết được, người yêu hiện tại của cô là một nam sinh Ravenclaw, nhìn quan hệ ngọt ngào của hai người thì có vẻ tình cảm còn rất tốt đẹp

Đợi đến lễ khai giảng, sau khi các tân sinh đều đã phân viện xong, giáo sư McGonagall cũng không lập tức thu hồi nón phân viện mà là mời một cô gái mười bốn tuổi xa lạ bước ra.

Cô gái này vừa xuất hiện, cả sảnh đường đều đồng loạt vang lên tiếng hít sâu.

“Thật đẹp.” Simon đang ngồi cạnh Peter không nhịn được cảm thán, lời xì xào của cậu ta cũng không phải quá đột ngột bởi vì toàn trường đều là như vậy.

Làn da của thiếu nữ này là màu lúa mạch khỏe mạnh, tuy rằng không phải trắng mịn trong suốt nhưng lại là sắc độ được các quốc gia phương tây yêu thích nhất. Áo chùng phù thủy rộng thùng thình cũng không che giấu được vóc dáng kiêu ngạo đã bắt đầu phát triển của thiếu nữ, mắt mũi xinh đẹp sắc sảo, phối hợp với mái tóc dài màu rám nắng cuộn sóng xõa tung. Đôi mắt màu xanh da trời như mang theo điện, phóng đến toàn bộ nam sinh Hogwarts đều tê liệt.

Sự xinh đẹp của cô bé này là không thể phủ nhâkn, không phải là cái loại vẻ đẹp như Voldemort cho dù để ở nơi nào cũng mê hoặc ánh mắt người khác, mà là loại vẻ đẹp phù hợp tiêu chuẩn trong mắt mọi người. Đẹp đến khiến người vui vẻ, đẹp đến cực kỳ cá tính, đẹp đến… khiến rất nhiều người cảm nhận được cảm giác khiêu chiến.

“Shiela Cliff.” Thần thái của thiếu nữ mang theo một chút ngạo nghễ lạnh lùng, bất quá điểm này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhiệt tình thưởng thức cái đẹp của mọi người.

Hiển nhiên, cũng có người không hăng hái lắm.

Tỷ như…

“Cô ấy rất đẹp?” Giọng nói âm trầm của một nữ sinh vang lên bên tai bạn trai của cô.

“Coi như… đẹp…” Các nữ sinh lập tức nổi lên ghen tỵ.

“Nga ha hả ha tuổi trẻ thật tốt. Ồ! Tom! Sắc mặt của thầy thật không tốt, không thoải mái sao? “

————

Tác giả có lời:

Cô gái này không phải người xuyên việt hay trọng sinh, cũng không phải người của lão Hắc Ma Vương.

———————

1/ Trần Thế Mỹ và cẩu đầu trảm: Trần Thế Mỹ là một nhân vật nổi tiếng xuất hiện trong seri truyện/phim Bao Thanh Thiên. Nhân vật này được miêu tả là một thanh niên tài tuấn, sau khi đậu thi hương liền được chiêu làm phò mã, chỉ là anh này vốn đã có nguyên phối ở quê nhà tên Tần Hương Liên cùng với hai đứa con nhỏ nhưng lại không chịu nhìn nhận. Sau đó Tần Hương Liên từ quê nhà tìm đến, lại bị xua đuổi phũ phàng, nàng quyết định đánh trống kêu oan và vị quan đã nhận vụ án đó chính là Bao Chuẩn, Bao Thanh Thiên. Cuối cùng, Trần Thế Mỹ phải rơi đầu, thế nhưng hiển nhiên không phải vì tội phụ bạc, mà là tội dối gạt thiên nhan, các bản phim sau này thường thêm thắt nhiều chi tiết khác khiến nhân vật phạm thêm tội giết người diệt khẩu, độc ác tàn bạo… để hợp thức hóa kết cục này trong mắt người xem hiện đại.

2/ Lúc hoa nở rộ thì nên hái, đừng để hoa tàn hái cành không: Trích từ bài thơ ‘Kim lũ y’ của Đổ Thu Nương thời Đường.

Hán Việt

Khuyến quân mạc tích kim lũ y,

Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết,

Mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Dịch nghĩa

Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng,

Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu:

Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay,

Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play