Vô luận là lúc nào, tình bạn thật lòng vẫn là khó thể có được, điểm này cũng không cần nhìn theo học viện, cho dù phía Gryffindor bình thường có tỏ ra kề vai sát cánh đến thế nào, chỉ cần vừa có chút việc liền trở thành lá mặt lá trái. Mà bên phía Slytherin cũng có không ít trường hợp bình thường nhìn thân thiết như người một nhà, đến khi gặp chuyện liền chỉ thiếu đâm thêm một dao.

Voldemort thật sự cảm thấy đoạn tình bạn này của mình và Abra đích thực là ân huệ của Merlin. Abra có thể vì cảm thấy bất an trước thực nghiệm của hắn mà đi mở ra đám điển tịch bình thường y tuyệt đối sẽ không chạm đến, mà hắn cũng sẽ bởi vì sự lo lắng của đối phương mà trì hoãn lại kế hoạch của mình.

Nếu hắn đã đáp ứng Abra lần nữa nghiêm túc cân nhắc thực nghiệm huyết thống, như vậy tiến trình đối phó với Dumbledore trước hết cũng cứ hoãn lại đã. Ừ…âm thầm tích súc lực lượng cũng không sai.

Voldemort gọi gia tinh tới phân phó lệnh đóng cửa không tiếp khách, sau đó lại xoay người dùng đũa phép mở ra một cơ quan nhỏ trên vách tường, từ bên trong lấy ra hai chiếc hộp.

Chiếc hộp thứ nhất cất giữ Trường sinh linh giá đầu tiên của hắn, quyển nhật ký.

Chiếc hộp còn lại cất giữ một bình thủy tinh, bên trong có chứa một loại dịch thể óng ánh xanh biếc, mà thứ được ngâm trong cái bình này là một chiếc nhẫn cẩn đá đen[1], nếu như quý tộc như Abra nhìn thấy cái nhẫn này có thể còn phải kinh hô một chút. Dù sao chiếc nhẫn được gia tộc ngu xuẩn kia bảo vệ đến giờ phút sau cùng nhất định rất có lai lịch, không thể chỉ là vật tầm thường.

Đáng tiếc, mặt trên ngoại trừ hai chữ CP viết tắt ra thì không còn manh mối gì khác.

Tuy rằng không rõ lai lịch, bất quá thứ này cũng đã đủ vinh dự làm Trường sinh linh giá kế tiếp của hắn.

Con số bảy chính là con số mang ma lực lớn nhất, theo kế hoạch ban đầu Trường sinh linh giá của hắn sẽ gồm di vật của bốn nhà sáng lập, chiếc nhẫn mà gia tộc Gaunt bảo vệ này là năm, quyển nhật ký được hắn xem như vật thí nghiệm này, cuối cùng chính là Nagini

Tuy rằng đem sinh vật sống biến thành Trường sinh linh giá trước giờ cũng chưa có ghi chép, bất quá Voldemort cho rằng, sau khi làm xong sáu Trường sinh linh giá, với kinh nghiệm của hắn, muốn biến Nagini thành kẻ thủ hộ mảnh linh hồn cuối cùng của mình cũng sẽ không thành vấn đề.

Mà di vật của bốn nhà sáng lập hiện tại hắn đã tìm được hai cái, cái thứ ba cũng đã có manh mối.

Vận mệnh thật sự rất thần kỳ. Những thứ báu vật mà người bình thường có phí cả đời cũng không tìm được, lại giống như được một lực lượng nào đó an bày sẵn, lần lượt xuất hiện trước mặt hắn.

Bà xám của Ravenclaw đã trôi nổi trong Hogwarts mấy nghìn năm, cư nhiên lại không ai biết bà là con gái của Ravenclaw.

Hộp dây chuyền của Slytherin lại bị người mẹ ngu xuẩn của hắn bán ra, dạo hết một vòng trong Borgin & Burkes không bao lâu sau cũng lại quay về trước mặt hắn.

Chiếc cúp Hufflepuff đã tìm được tin tức xác thực, chỉ cần hắn muốn lúc nào cũng có thể lấy.

Chuyện tiếc nuối duy nhất chính là di vật của Gryffindor vẫn không tìm được manh mối. Từ tất cả tư liệu tra xét, di vật duy nhất Gryffindor lưu lại chính là chiếc nón phân viện rách nát kia, mà thứ này hiển nhiên không thể dùng làm Trường sinh linh giá. Cho dù là có thể hắn cũng sẽ không làm như vậy, nón phân viện chính là một bộ phận của Hogwarts, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không phá hỏng cái nơi đầu tiên hắn cảm thấy giống như nhà kia.

Di vật của bốn nhà sáng lập đã tìm được ba, hết thảy đều là sự chỉ dẫn của Merlin, không phải sao?

Voldemort vừa nghĩ đến đây tâm tình liền trở nên rất tốt. Tuy rằng hắn đã đáp ứng Abra tạm thời ngừng thực nghiệm tinh lọc huyết thống, thế nhưng thực nghiệm Trường sinh linh giá thì lại không đề cập đến.

Trường sinh chính là con đường hắn nhất định phải đi lên.

Voldemort tâm tình phức tạp đem quyển nhật ký kia khóa lại lần nữa. So với lai lịch của các Trường sinh linh giá khác, quyển nhật ký này thực sự không tính có bao nhiêu quý giá, thế nhưng ý nghĩa của nó đối với hắn lại không giống bình thường. Đây là phần quà giáng sinh đầu tiên mà hắn nhận được.

Đây là quà tặng của Slughorn, mỗi học sinh của Slytherin đều có một quyển, tuy rằng chế tác tinh xảo thế nhưng cũng chỉ là một quyển nhật ký, trên trang đầu còn viết không ít lời gởi gắm kỳ vọng.

Mấy lão già này, thật sự luôn rất biết cách lấy lòng người khác.

Cái gì? Ngươi nói Abra? Quà tặng của y luôn là galleon, từ sớm đã bị tiêu hết rồi, đó thật sự là sự giúp đỡ trong lúc khó khăn, thế nhưng tuyệt đối không có ý nghĩa kỷ niệm.

Dùng món quà của Slughorn làm Trường sinh linh giá, đây không phải là chuyện rất thú vị sao? Mà tế phẩm để thực hiện quá trình này chính là người cha thân yêu của hắn.[2]

Hắn mãi mãi không quên được tình cảnh mình đã thấy trong nhà Riddle, ông bà hiền hòa, vợ chồng yêu thương, con cái hoạt bác vui vẻ. Còn có, tất cả sự khủng hoảng và tiếng la hét trong khoảnh khắc đầu tiên bọn họ nhìn thấy hắn.

Người đàn ông kia đã mắng cái gì? Hắn quên mất rồi… cũng chỉ là mấy câu đơn giản lặp lại đó thôi ‘Tạp chủng, ma quỷ…’

Rất xin lỗi, ngươi cũng chỉ là nỗi sỉ nhục của ta, nỗi sỉ nhục của một Slytherin.

Dùng nổi sỉ nhục này để làm tế phẩm, triệt để đem ‘mười sáu tuổi’ của mình niêm phong cất vào nhật ký, vĩnh viễn không để ai biết được sự thật. Chuyện này cũng thuận tiện xem như giải quyết tiếc nuối của hắn… tiếc nuối không thể mở được mật thất nhà Slytherin.

Mà Trường sinh linh giá thứ hai này, hắn liền dùng chiếc nhẫn nhà Gaunt đã thủ hộ, tế phẩm định trước chính là cậu ruột của hắn.

“Không tốt rồi, nhớ lại tiếng gào thét của đám kẻ điên vô dụng kia, thật sự không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Rõ ràng là nghèo túng đến như vậy, thậm chí ngay cả tiền mua sắm sách giáo khoa của Hogwarts cũng không kham nổi, một kẻ bần cùng như vậy lại dám ở trước mặt hắn cao ngạo, tự hào, cuồng vọng. Cậu, lúc người còn sống ta không thể nói cho ngươi biết, cái bộ dạng kia của ngươi mới làm hổ thẹn danh tiếng của hậu duệ Slytherin.”

Voldemort nhẹ giọng thì thầm với chiếc nhẫn, dường như chỉ có như vậy mới khiến tâm tình của hắn tốt hơn được một chút.

Hồi ức kết thúc, cũng nên bắt đầu chuyện chính rồi. Voldemort xoay người về phía lò sưởi, dùng xà ngữ đọc mật khẩu với một bức tường bên cạnh, rõ ràng là đang mở một đường hầm nào đó. Chỉ là mật khẩu này cũng không giống bình thường, lần này hắn chính là dùng xà ngữ nói hơn mười phút.

Nếu như có người có thể nghe được xà ngữ ở đây sẽ phát hiện, mật khẩu Voldemort đang dùng xà ngữ đọc lên chính là một bài thơ cực kỳ khó thuộc, mà hắn đặt một mật khẩu như vậy cũng là đề phòng Nagini tùy tiện ra vào.

Nếu như mật khẩu chỉ đơn giản là mấy câu “Mở ra” “Mở cửa” gì đó, phòng thí nghiệm của hắn khẳng định từ sớm đã không giữ được.

Mật khẩu vừa dứt, bức tường trắng bóng vốn cố định lại bắt đầu hoạt động, từng viên gạch vội vàng nhảy nhót dời về hai bên rồi biến mất, toàn bộ phù thủy đều sẽ cảm thấy rất quen thuộc với phương thức mở cửa này, bởi vì nó là cùng một loại với phương thức mở cửa của Hẻm Xéo.

Chỉ bất quá, một chỗ sau khi mở ra là con đường phồn hoa náo nhiệt, một nơi sau khi mở ra là lối đi dài âm u kinh dị.

Voldemort búng tay một cái, phía trước lập tức hiện ra một quả cầu ánh sáng màu ngân bạch, giúp hắn soi đường.

Lối nhỏ âm u chật hẹp, cầu thang thật dài chậm rãi hướng xuống, tất cả đều đang chỉ ra cái mật thất này không phải chỉ có tác dụng thông thường, trên thực tế, trang viên Voldemort hiện giờ được cải tạo lại từ trang viên của một quý tộc nghèo túng, mà cái mật thất này là do đích thân Voldemort tạo ra trong quá trình cải tạo nơi này, hơn nữa mật khẩu mở cửa còn dùng xà ngữ. Có thể nói, trừ phi ngươi trực tiếp đập cả cái trang viên này thành từng mảnh gạch vụn, nếu không tuyệt đối không người nào có thể tìm ra gian mật thất này.

Trái ngược với lối đi âm u kia, phía cuối mật thất cư nhiên là một nơi ngăn nắp sáng sủa. Ngay một khắc Voldemort bước vào, cả gian phòng đột nhiên bùng lên ánh lửa, mà quả cầu ánh sáng vốn vẫn soi đường cho Voldemort lại tự động  biến mất.

Trong mật thất này cũng không có bao nhiêu thứ, chỉ có vài cái giá sách đặt trong góc, còn có một tủ đựng mà dược và bàn chế tác, trên sàn nhà trống không còn khắc không ít chú ngữ ý tứ mờ mịt, tạo thành một ma pháp trận to lớn lấp lánh.

Voldemort dùng ngón tay thon dài từ từ cởi áo choàng của mình ra, sau đó lại dùng một thần chú khiến đống quần áo của mình ngoan ngoãn gấp gọn lại bay qua một bên, cả người trần trụi bước vào giữa ma pháp trận, mà chiếc nhẫn của gia tộc Gaunt lại nhẹ nhàng trôi nổi đến giữa một khu vực tạo hình rất kỳ lạ ở trong pháp trận.

Thân thể dưới áo chùng của Voldemort hoàn mỹ thon dài, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể khiến cho người ta bất giác ảo tưởng, chỉ với cổ thân thể này, hắn đã có đầy đủ vốn liếng khiến cho nhịp tim của tất cả mọi người rối loạn bất an.

Tự nhiên, khung cảnh hiện tại cũng không phải trong phòng ngủ lãng mạn, lại càng không có ai thưởng thức vẻ đẹp tuyệt mỹ này, xung quanh Voldemort chỉ có những vật vô tri không có chút tình cảm nào, còn có ma pháp trận đang không ngừng lưu chuyển chờ đợi hiệu lệnh phát động.

Ngón tay thon dài hướng về phía tủ ma dược ngoắc một cái, lập tức có một lọ ma dược lấp lánh ánh sáng bay đến trước bàn tay Voldemort. Sau khi ma dược đã được uống đến giọt cuối cùng, Voldemort lại phất tay một cái, chiếc lọ rỗng kia lại ngoan ngoãn tự bay vào góc, đứng ngay ngắn đúng vị trí của mình.

Một loạn ma pháp vô thanh vô trượng cực kỳ phức tạp lại được Voldemort sử dụng đến tự nhiên thoải mái, chỉ bằng điểm này, ai cũng không kinh ngạc vì sao Voldemort lại có đủ thực lực chống lại Dumbledore nhiều năm như vậy.

Ma dược, ma pháp trận cũng không phải thứ tất yếu cần có khi xé rách linh hồn, bất quá những thứ này có thể khiến cho quá trình càng thêm thuận lợi mà thôi.

Thần chú dài dòng phức tạp, không chỉ có tiếng Anh cổ, còn có tiếng Pháp và tiêng Đức cổ lẫn lộn, thậm chí có vài đoạn nhỏ được viết bằng ngôn ngữ tinh linh.

Chiếc nhẫn cẩn đá đen kia từ từ lơ lửng đến giữa không trung, một quầng sáng kỳ diệu kết nói Voldemort và chiếc nhẫn, sau đó lại chiếu thằng lên không trung vẽ ra một bộ đồ hình.

Mà giờ khắc này, Voldemort lập tức có một loại cảm giác hắn chính là nhẫn, nhẫn chính là hắn, tựa như linh hồn giao hòa, cũng giống như cảm giác năm đó khi hắn chế tạo quyển nhật ký thành Trường sinh linh giá.

Cuối cùng, từ đầu đũa phép của Voldemort toát ra một làn khói đen, miễn cưỡng hợpt hành hình dạng của một người, mà Voldemort không cần nhìn cũng có thể đoán ra là ai.

Người đã chết dưới cây đũa phép này, cũng là tế phẩm mà hắn đã định trước. Morfin Gaunt

Phù thủy và người bị hắn giết sẽ có liên hệ đặc biệt, nếu không phải làm thực nghiệm Trường sinh linh giá, Voldemort cũng hoàn thành không xác định được điểm này.

( Ngươi… Giết…)

“Phép thuật thực sự rất thần kỳ.” Thanh âm này giống như trực tiếp vang lên trong đầu y vậy, có lẽ là một đoạn ý thức của đối phương lưu lại trên đầu đũa phép.

Một u linh không tính là trọn vẹn vẫn có thể lên tiếng, còn có thể biểu đạt suy nghĩ của mình.

( Ngươi sẽ… trả giá rất lớn…)

“Trả giá rất lớn sao? Trước đó không lâu tựa hồ cũng có người nói qua những lời này…” Nửa đoạn sau thần chú tiếp tục vang lên…

“Thực nghiệm thật kỳ quái, thảo nào quý ngài Malfoy sẽ lo lắng..”

“Cháu biết thế nào là trao đổi đồng giá.”

Thanh âm của một đứa trẻ nào đó đột nhiên vang lên, sau đó Voldemort không khỏi nhớ đến một hồi khóc lóc không rõ nguyên nhân khiến ngay cả hắn cũng phải lui bước.

Thần chú gián đoạn, nghi thức thất bại.

Thất bại thì thất bại thôi, mấy hôm nữa thực hiện thêm một lần là được. Trong suy nghĩ của Voldemort, chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc pháp trận dừng lại, sắc mặt của Voldemort nhất thời trắng bệch, cả người ướt đẩm mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên. Ngay cả Hắc Ma Vương ý chí cường ngạnh cũng chỉ có thể kiên trì vài giây liền ngất xỉu trên mặt đất.



“Đạo diễn, chỗ này thích hợp sao? Đây chính là hợp đồng đầu tiên chúng ta ký được, anh cũng đừng đập bảng hiệu của chúng ta đó.”

“Có cái gì không thích hợp, thật không ngờ tới, gần khu vực ổ chuột của người nghèo lại có kiến trúc tao nhã như vậy.” Fowler vuốt cằm bình luận khu nhà chỉ cách đường Spinner’s End hai con phố.

“Tôi đang nói cái quảng cái này…”

“Công ty đối tác cũng đã nói không có vấn đề, cậu cứ ở đó léo nhéo cái gì?” Fowler kỳ quái liếc nhìn người quay phim do bản thân mình phát hiện, bình thường cũng không nhìn ra người này lại có thể huyên náo như vậy.

“Nào, nào, nào, đến dây tập hợp, tôi giảng giải chủ để một chút. Các người, các người đẹp, lát lữa lập tức dùng ánh mắt si mê nhìn về chiếc xe bên kia và người xuống khỏi chiếc xe ấy, có bao nhiêu si mê liền dùng bấy nhiêu si mê. Các cô gái dùng sức liếc mắt đưa tình, biểu tình trực tiếp dùng cái loại chỉ hận không thể lập tức lột sạch đối phương, đưa lên giường ăn thịt.”

Một câu nói của Fowler khiến tất cả người mẫu nữ đều nở nụ cười, thậm chí có vài người tính tình cởi mở đã bắt đầu đùa giỡn cùng với người mẫu nam chính.

“Sau đó vai nam chính! Jack, suốt đường đi anh có bao nhiêu đắc ý liền biểu hiện ra hết cho tôi, tuyệt đối không được khiêm tốn, còn phải liên tục bảo trì nụ cười mê người thương hiệu của anh, tuy rằng mang theo phóng đãng thế nhưng phải không chút để ý đến ánh mắt si mê của người đẹp bên kia, sau khi xuống xe liền trực tiếp đi đến cánh cửa đó. Cô gái này, đúng chính là cô đó, lập tức ra mặt nhào vào lòng Jack, còn anh thì chỉ nhẹ đỡ cô ta xong liền đi ngay, không được chần chờ. Lúc này Elisa sẽ đỡ Mrs. White mở cửa bước ra, biểu tình của hai người phải có sự vui mừng của việc gặp gỡ sau khi xa cách, càng nhiều hơn chính là tự hào. Elisa, trong ánh mắt của cô phải có sùng bái và yêu đương cuồng nhiệt, lúc đó cô sẽ được quay đặc tả. Cuối cùng, Jack…”

“Dunhill, lựa chọn chính xác của nam giới.” Người mẫu nam chính trưng ra một nụ cười có chút xấu xa, nói ra câu thoại duy nhất của mẫu quảng cáo, Fowler liền hài lòng đưa ngón tay cái lên.

“Mọi người đều tự đi tìm cảm giác đi, nửa giờ sau chính thức quay chụp, các người đẹp, tiến độ càng nhanh thù lao càng nhiều.” Sauk hi cổ vũ đoàn diễn viên xong, Fowler liền xoay người nói với người quay phim.” Beckham, ống kính lần này tập trung vào ai không cần tôi nhắc lại chứ, chứng sợ hãi của cậu đã trị xong hết chưa.”

Cái kịch bản này là do Vu Nghị viết, Fowler vừa nhìn đã cảm thấy rất tốt.

Thứ thể hiện rõ nhất sự thành công của đàn ông là gì? Biệt thự? Công ty? Trang phục đắc tiền? Không, là phụ nữ

Còn có cái gì có thể khiến một người đàn ông cảm thấy thành công hơn được con cái sùng bái, vợ đẹp yêu thương, cha mẹ tự hào. Huống chi, còn có một đường người đẹp si mê lưu luyến.

“Đạo diễn… tôi đang nói…”

“Nếu như cậu lo lắng khả năng đạo diễn của tôi không tốt… hoàn toàn chính xác, bất quá tôi đến đây cũng chỉ giảng giải nội dung mà thôi, đạo diễn chính cũng không phải tôi. Severus đã đi đón liễu.”

“Tôi cảm thấy Beckham muốn nói chính là chuyện này.” Một nhân viên trang điểm đang dặm phấn cho người mẫu ngẩng đầu nói.”Chuyện này có thể được không? Đạo diễn, Severus mới có bảy tuổi… sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp đó.”

“Lao động trẻ em? Ai nói Severus là lao động trẻ em? Tôi ngay cả nửa bảng cũng không trả cho cậu bé, đó là con của họ hàng nhà tôi, đến đây vừa để giúp đỡ cũng là vừa chơi đùa mà thôi.” Sau đó hắn sẽ mua cho đứa trẻ này thức ăn, quần áo, thuốc bổ linh tinh gì đó.

“Đúng vậy, đây là…con trai của cháu gái của chú họ của em vợ của dì ruột của bác trai của cha anh. Tôi chỉ là không hiểu, nếu như đã nói lén lút giúp đỡ, giả vờ không biết là vì muốn chiếu cố lòng tự trọng của Severus, thế nhưng cái tên say sưa bét nhè kia thì sao? Vì sao không đến cơ quan bảo vệ phụ nữ trẻ em tố cáo gã đó, như vậy liền xong rồi…”

“Ép vợ chồng bọn họ ly hôn? Rosa, có một số chuyện chúng ta không thể nhúng tay. Em gái tôi… có lẽ là em gái đi, yêu gã ta, thậm chí còn quên mất mình có một đứa con trai. Vì vậy chúng ta chỉ có thể giúp đỡ Severus, người nhà đối với cậu bé rất quan trọng.” Nhất là cậu ta còn là một phù thủy nha.”Ồ, cậu ta đến rồi, nhớ kỹ, không cần quá thân thiện với cậu bé, đồng tình và cái gì đó toàn bộ thu lại, cậu bé chỉ là đứ trẻ chúng ta vô tình kéo tới giúp một tay, chuyện trong nhà cậu ta các người một chút cũng không biết. Mục tiêu tương lại của chúng ta là dẫn đầu giới giải trí, tuy rằng không phải làm diễn viên, thế nhưng nếu ngay cả một đứa trẻ cũng không gạt được thì cái giấc mơ gì đó toàn bộ ném vào thùng rác cho tôi.”

“Anh Berverly, hoan nghênh hoan nghênh. Nào, nào,mời qua bên này.” Từ đầu tới đuôi Fowler hoàn toàn ngó lơ Severus đang ở bên cạnh.

Mà Severus vừa mới thở dốc được một hơi đã bị Rosa gọi lại.

“Severus, rót cho chị ly nước.”

Đứa trẻ này thật ngốc, cũng không biết thuận tiện rót cho mình một ly sao?

“Severus, giúp anh xem cái này đã thẳng chưa?”

Ai nói đứ trẻ này ngốc, chỉ cần liếc qua cái là ngay cả chệch một milimet cũng có thể nhìn ra.

“Severus, đây là danh sách đặt cơm trưa, đây là tiền, nếu như cậu có thể thuyết phục lão già keo kiệt kia giảm giá, phần tiền thừa đều cho cậu. Nhất định phải đem cơm về trước mười hai giờ.” Cho một chút tiền thưởng… cũng không tính là lao động trẻ em đi

—————

Tác giả có lời:

Anh quốc từ sớm đã có quy định về tuổi lao động, trẻ em không thể làm việc nhiều hơn số giờ quy định (thời gian rất ít), có người nói đoàn làm phim Harry Potter ban đầu vì thuê thật nhiều diễn viên quần chúng trẻ em mà gặp rắc rối rất lớn, cuối cùng giải quyết như thế nào ta cũng quên mất rồi. Dù sao chỉ cần biết rất phiền phức là được.

Tiểu kịch trường.

Du: Kỳ quái! Ta dường như quên mất cái gì đó

V đại: Ta!

Du: Ta làm sao không nhớ ra ngươi, cả chương này đều là phần diễn của ngươi.

V đại: Ngươi để ta cởi hết, sau đó ngất xỉu liền bỏ qua! Ta vẫn còn đang nằm trên mặt đất nha! Quần áo đâu

Du: Mặt của ngươi hiện tại không đáng nhìn, lộ một chút thân thể để mọi người cảm thấy mị lực của ngươi, sau này tạo cp mới thuận lợi

V đại: Vậy quần áo đâu!!!

Du: Ngươi ngất xỉu còn cần quần áo làm gì?! Ngoan, chương sau mặc lại là được.

—————–

1/ Chiếc nhẫn cẩn đá đen: Đây là bảo vật của nhà Gaunt, và mảnh đá đen trên nhẫn chính là Viên đá phục sinh, một trong ba bảo bối tử thần có vai trò quan trọng trong nguyên tác.

2/ Về Trường sinh linh giá, ở đây Vong Khước Đích Du hình như đã lầm lẫn thứ tự của các Trường sinh linh giá. Theo nguyên tác của JKR, Trường sinh linh giá đầu tiên không phải là nhật ký mà là nhẫn Gaunt, cũng là viên đá phục sinh, được Voldemort thực hiện trong kỳ nghỉ hè năm thứ năm và nghi thức được tế bằng cái chết của cha Voldemort. Nhân vật cậu của Voldemort đã không trở thành vật tế cho bất cứ Trường sinh linh giá nào.

Nhật ký là Trường sinh linh giá thứ hai, được thực hiện vào năm học thứ 6 tại Hogwarts của Voldemort, và vật tế là con ma khóc nhè Myrtle trong nhà vệ sinh nữ của Hogwarts.

Thế nhưng nếu giữ nguyên như nguyên tác, câu chuyện sẽ không hợp logic, vì vậy chúng ta cứ xem như tác giả đã chỉnh sửa thời gian cho phù hợp diễn tiến của tác phẩm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play