Hơn một tuần trôi qua, Bảo Bảo và Kỷ Minh Hàn vừa ra viện. Mạc Khải Nghiên vừa xuống máy bay liền bị Mạc lão gia réo chuyện lấy vợ. Anh ngán ngẩm lắc đầu, nếu ông ấy biết người đã giết mẹ anh là lão già họ Ương kia thì chắc chắn ông rất sốc.  

Từ phía xa, Bảo Hân đang đứng ngó qua ngó lại. Nhìn thấy Mạc Khải Nghiên cô liền lên tiếng gọi:

"Mạc Khải Nghiên."

Anh kéo vali tiến lại gần cô, nói:

"Cô đến đón tôi sao?"

"Đâu có, là do bác Mạc bắt tôi đến đây. Ông ấy đã hẹn nơi mua áo cưới, 2h chiều nay tôi gửi địa chỉ cho anh."

Anh đi ra ngoài cổng sân bay, cô đi theo sau, im lặng. Anh đứng trước cửa xe chờ cô, đến lúc cô đứng lại trước cửa xe thì anh lịch lãm mở cửa. Cô ngạc nhiên bước vào xe, anh cũng ngồi vào. Cô vừa định mở miệng hỏi thì anh đã nói ngay:

"Ở đây là sân bay, nếu có người nhận ra chúng ta thì sao, vừa rồi là giả."

Cô cứ nghĩ anh quan tâm gì đó gì với cô. Thì ra anh làm vậy là để che mắt người đời, anh đâu có tình cảm gì với cô, là do cô đã nghĩ quá nhiều, cô đã quá đa tình rồi. Tuy trong lòng cô thấy có chút gì đó hụt hẫng nhưng không biểu hiện ra ngoài, tỏ ra thật thoải mái mà ngồi lên xe.

Tài xế dậm chân ga, nổ máy xe, xe băng băng trên đường. Hết cả buổi đi xe hai người không nói gì với nhau. Cô từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra cửa kính xe, anh bận rộn cắm vào công việc. Tiếng điện thoại của đập tan bầu không khí tĩnh lặng.

"Cha đang ở nhà Ương lão tiên sinh."

"Cha về thành phố X khi nào thế?"

"Vừa về, con tới đón tiểu Hân đến ra mắt cha. Ở nhà bác Ương, liệu đừng làm ta mất mặt đấy."

"Cha à, tại sao lại khẩn trương thế chứ, đàn ông đâu sợ không lấy được vợ, sự nghiệp là trên hết."

"Thằng bé ngang bướng này, đàn ông ngày nay đang độc thân đầy ra đấy thôi. Hôn ước giữa hai nhà Mạc - Ương trước sau cũng phải tiến hành."

Đúng là không thể hẹn nay hẹn mai  với Mạc lão gia, chuyện gì cũng phải thực hiện 3 quy chế: Nhanh – Đúng - Gọn. Chả trách hai phụ tử nhà họ Mạc tính cách kì quái, sở thích kì quái.

Anh lắc đầu ngán ngẩm, rốt cuộc cũng không thể cãi bướng được nữa, anh rút ra phương án cuối cùng:

"Con không thích Hân Hân."

Tất cả những gì anh nói cô đều nghe. Cô lờ đi, phóng tầm mắt về hướng toà cao ốc lớn, tâm trạng thoáng chốc trở nên phiền muộn.

Mạc lão gia phì cười, nuôi anh gần 30 năm đâu phải để phí, từng chút sở thích, yêu ghét của anh ông đều nắm như lòng bàn tay, đâu dễ gì khuất phục:

"Có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, biết đâu sau này sẽ khác."

"Cha..." - Anh bất lực hét lên một tiếng.

"Vậy cứ quyết định thế đi, nhớ tới đấy!"

Anh cúp máy ngay, vừa từ Marốc về chưa kịp nghỉ ngơi thì phải đi ra mắt, chuẩn bị đám cưới. Có phải đến hạn của anh?

Hân Hân nhìn thấy anh tắt máy mới cất giọng:

"Bác Mạc, bác ấy nói gì?"

"Đến nhà cô ra mắt ba mẹ cô, 2h đi thử váy cưới, 4h chụp hình cưới. Được không?"

Trong tâm cô không còn chỗ để suy nghĩ nhiều việc, cứ thế gật đầu. Nhìn thấy cô có vẻ lạ nên thay đổi vẻ mặt, mở ngăn bên trái cửa lấy ra hai viên socola Pháp ném cho cô, giọng lạng nhạt nói:

"Cô ăn đi, nghe nói ăn socola sẽ làm tâm trạng tốt hơn."

"Cảm ơn."

Cô bóc vỏ viên kẹo, cho viên socola vào miệng. Mùi thơm của socola lan toả trong miệng, có phải đúng như lời anh  nói hay là do đó là thứ đầu tiên anh đưa cho cô xuất phát từ chân thật trái tim. 

Cô cũng không biết nữa. Socola Pháp thật sự rất ngon, vị đắng tự nhiên, không bị pha trộn như kẹo trong nước. Tất cả không thể hòa lẫn vào đâu, chẳng trách loại socola này đâu phải mau được trong nước.

Xe dừng lại trước cổng nhà họ Ương, bảo vệ kéo cửa ra để xe hơi đi vào. Anh bước xuống xe, cô cũng vừa bước xuống, anh đi ra sau cốp xe lấy ra một hộp đựng 2 chai rượu vang đỏ. Cô ngỡ ngàng nhìn anh nói:

"Rượu này tôi mua định đem biếu cho bác Ương, hôm qua ở Marốc tôi đã mua."

Anh đưa cô a xách hộp rượu, đưa tay ra nói:

"Khoác tay."

Cô ngoan ngoãn nghe theo, cùng anh đi vào. Cảm giác được trở về nhà khiến cô thoải mái hơn. Vừa đi vào phòng khách anh đã bắt gặp Ương Khải Uy đang tiếp chuyện với cha, trong lòng lóe lên một tia căm phẫn, ông ta không hề có chút hối hận nào sao?

Mạc Khải Nghiên cuối chào Ương Khải Uy, lễ nghi nói:

"Chào bác."

Ông cười hiền, nhìn Mạc lão gia nói:

"Thằng bé này vừa thông minh vừa lanh lợi lại rất tài giỏi, tôi rất xem trọng."

Hân Hân lễ phép nói:

"Chào bác Mạc, chào cha."

"Được rồi, con mới về đi rửa tay xuống giúp mẹ làm cơm đi." - Ương Khải Uy phẩy phẩy tay nói.

Anh đưa hộp rượu cho ông Ương, nói:

"Cháu vừa từ Marốc trở về chỉ có hai chai rượu này biếu bác."

Ông cười nhận lấy chai rượu nói:

"Cháu khách sáo rồi."

Mạc lão gia gật đầu hai lòng, lấy bàn cờ tướng từ dưới chân bàn lên, nói:

"Ta chơi một ván." Ương Khải Uy vui vẻ chơi cờ trong khi anh liên tục dán mắt vào màn hình máy tính.

Hân Hân loay hoay trong bếp cùng mẹ. Thật là xui xẻo khi hôm nay cô giúp việc nghỉ làm, mọi thứ trong bếp cứ rối tung rối mù. Xuýt nữa cô quên mất nhắc cho Bảo Bảo vào 2h thì đến salong đồ cưới. Cùng lúc ấy bỗng nhiên điện thoại cô rung lên, màn hình hiện lên tên Bảo Bảo, cô nhấn nút nghe rồi bật loa ngoài lớn, vừa xào thịt vừa nói:

"Hân Hân nghe."

"Cậu có nghe việc gì về Tiêu Mặc không, mình không gọi được cho cậu ấy!"

"Chắc là không sao! Cậu ấy thường hay bận nhiều công việc. Mình có việc muốn nói đây!"

"Chuyện gì thế?" - Bảo Bảo dùng máy hút sạch bụi trong phòng khách vừa nói.

"Chiều nay 2h cậu rỗi không?"

"Để làm gì?"

"Đi thử váy cưới cùng mình."

Bảo Bảo ngạc nhiên dừng lại công việc:

"Mạc Khải Nghiên không đi cùng cậu sao?"

Cô đảo đảo thịt trong chảo, nhẹ nhàng nói:

"Không, mình đoán vậy."

Bảo Bảo thở dài một cái:

"Được rồi, mình đến nhà cậu khoảng 2h15"."

Cô "ừm" một tiếng rồi cúp máy. Cô chưa từng nghĩ hạnh phúc của mình lại phải giao phó cho bản hợp đồng thời hạn 1 năm kia. Không hiểu sao bản thân cô lại chấp nhận. Không lẽ là hy vọng hay cô đang mạo hiểm. Cô từng tưởng tượng ra thiên đường tương lai của bản thân vô cùng tươi đẹp, nhưng giờ đây trước mắt cô đều là một màn mưa mờ mịt, cô hoàn toàn không nghĩ được gì. Liệu qua 1 năm sau khi anh và cô ly hôn, cô sẽ làm gì để đối mặt với cuộc sống tàn khốc này đây? Cô biết bản thân mình đang làm gì nhưng vẫn mạo hiểm thử xem hôn nhân của cô và anh sẽ đi đến đâu. Cô biết mình có tình cảm với anh, chắc chắn  là như vậy. Con người anh, cô không hiểu, anh như thế nào với cô, cô không biết, tất cả quá khó đoán. Nếu như anh không thể yêu cô, anh vẫn sẽ ly hôn…cô không dám tưởng tượng ra mình khi ấy.

"Hân Hân, con sao thế?" - Tiếng mẹ gọi làm cô giật mình, lắc lắc đầu nói:

"Không sao ạ."

Nhị tiểu thư Ương Lệ chạy từ trên lầu đi xuống, trên tay nắm theo búp bê baby lại cạnh Hân Hân nũng nịu đòi bế. Gặp cô chị lạnh lùng như Hân Hân khiến cô bé chán nản lẻn ra phòng khách. Vừa nhìn thấy anh cô bé liền nhào vào lòng anh, nũng nịu nói:

"Anh bác sĩ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play