Bàn tay Song Hỉ hơi ngừng lại, đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Từ trước đến nay, ở trong mắt mọi người Tương Văn Đào là một người đàn ông khôn ngoan tài cán, đội trời đạp đất, người như vậy, theo lý mà nói thì những suy nghĩ của cậu ta hẳn phải rất chín chắn, thật không ngờ cậu ấy lại có suy nghĩ kiểu “một túp lều tranh hai trái tim vàng” (*), kiểu suy nghĩ này không phải chỉ có những thiếu nữ mơ mộng mới có hay sao?
(*) Nguyên văn là “hữu tình nước uống ăn no” – “有情饮水饱”. Dịch là “có tình uống nước cũng no”, nhưng mình mạn phép để câu “một túp lều tranh hai trái tim vàng” vì nó thông dụng ở nước mình hơn.:”3
Mà giọng nói của anh dịu dàng như vậy…… Thậm chí Song Hỉ có thể cảm nhận rõ được ánh mắt nhu hòa của anh khi nhìn mình.
Cậu thấy có chút hoang mang, Tương Văn Đào – cái người ngày thường ngang ngạnh thậm chí có phần độc đoán kia, ấy vậy mà giờ đây lại khiến mình không biết nên làm sao với cậu ta, mà Tương Văn Đào nói câu “tình yêu của những người nghèo, dường như cũng không có gì không tốt” xong, lại càng khiến cậu khó lòng chống cự lại được.
Chính cậu cũng cảm nhận được lòng mình đang xao động, vội vàng nhắm mắt để ổn định lại cảm xúc.
Sau khi mở mắt cậu dùng một giọng điệu bình tĩnh và lý trí trả lời: “Cậu ở đây một thời gian… sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.”
Đó là sự thật. Nếu mỗi ngày phải chi li tính toán củi gạo dầu muối, tiền thuốc tiền thang………. có tình yêu nào thay thế được những thứ đó không?
“Thật không?” Tương Văn Đào nhỏ giọng hỏi nhưng tiếng nói dường như phát ra ở phía sau cậu, Song Hỉ giật bắn người, từ lúc nào mà người này đến gần cậu như vậy? Còn chưa kịp tránh đi, Tương Văn Đào đã tựa cằm lên vai cậu, Song Hỉ cứng còng người, chỉ nghe thấy giọng nói rất thân thuộc của người nọ: “Chúng mình đánh cược đi? Tớ dọn tới đây sống với cậu, xem tớ có thể chịu được hay không?”
Song Hỉ ngơ ngẩn cả người, lại bị hơi thở ấm áp của anh khiến cho toàn thân tê dại cả đi, quên cả việc phải tránh khỏi anh, lắp bắp nói: “Cậu, cậu dọn tới làm gì……”
Tương Văn Đào nhếch miệng.
Ngốc ạ, cậu nói xem tớ dọn tới là để làm gì.
Tuy nơi này có hơi tồi tàn, nhưng chỉ cần sửa sang lại, cũng không phải là không ở được. Với tính cách của Song Hỉ, bảo cậu ấy dọn đi nhất định là không chịu đâu, trời không chịu đất thì đất đành phải chịu trời vậy.
Song Hỉ thấy anh cười, lòng dạ càng rối bời, vội đem quần áo cầm trên tay dúi cho anh: “Xong rồi này!” Y như kiểu đang ngầm đuổi khách.
“………….”
Vẫn còn định đuổi mình đi cơ đấy, Tương Văn Đào ấm ức liếc cậu, Song Hỉ quay mặt đi không nhìn anh, biết mình có tỏ vẻ đáng thương cũng không lay chuyển được người này, anh đành lẳng lặng đi thay quần áo.
Quần áo vẫn chưa khô hẳn, còn hơi chút ẩm ướt, Tương Văn Đào vừa thay vừa lén nhìn Song Hỉ, Song Hỉ sợ anh lại giở trò gì, cho nên cũng thỉnh thoảng đảo mắt qua nhìn anh, nhìn đến khi anh thay xong áo bắt đầu thay quần ——
Cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám nhìn bên dưới của Tương Văn Đào, cậu vội vàng quay mặt đi —— cũng không biết cậu tưởng tượng cái gì, chỉ thấy bên tai dần đỏ hồng lên, về sau, còn nóng đến độ như đang tỏa nhiệt.
Cuối cùng nghe thấy Tương Văn Đào nói một câu: “Vậy, tớ đi đây.”
Song Hỉ nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh: “Ừ…….”
Hai người một trước một sau đi ra tới cửa, Song Hỉ định chờ Tương Văn Đào đi rồi đóng cửa, nhưng Tương Văn Đào đi đến gần cửa thì đột nhiên xoay người lại gọi: “Song Hỉ ——”
Vừa mới nói được hai chữ thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Song Hỉ phản ứng quá khích, cứ như thể bị đâm một đao mà giật bắn người hét: “Cậu định làm gì?!”
Âm cao quãng tám làm Tương Văn Đào giơ hai tay lên cao: “Tớ chưa làm gì mà!”
Câu biện bạch này của anh có vẻ hơi thừa. Bởi vì, cùng lúc không gian xung quanh tối đen, khắp nơi đều có tiếng kêu sợ hãi khiến Song Hỉ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cúp điện.
Hai người đứng giữa bóng tối, sau đó nghe thấy có tiếng chân hàng xóm đang chạy ngoài hành lang.
“Hôm nay là tập cuối bộ phim mà tôi đang xem đó! Bọn nhỏ cũng chưa làm bài xong nữa!”
“Gọi điện thoại tới công ty điện lực đi, hỏi xem bao giờ có điện?”
Trái lại với phản ứng của người lớn, bọn trẻ con nhất quỷ nhìn ma lại cảm thấy vô cùng thú vị, hớn ha hớn hở chạy ngoài hành lang.
Vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá trách lầm Tương Văn Đào, Song Hỉ xấu hổ, đứng cùng với anh trong bóng tối như vậy khiến Song Hỉ hơi sờ sợ. “Tớ, tớ ra ngoài xem thế nào.” Vài bước đã chạy ra, đến chỗ hành lang thì cậu dừng lại.
Mưa vẫn không ngừng rơi, cho dù các hộ gia đình ở đây đã thân quen nhau lắm, nhưng đứng trong bóng tối lại cách trở một màn mưa cũng chẳng thể nhìn được rõ mặt nhau, chỉ có thể nhận ra thông qua vóc dáng và giọng nói. Cậu thở hổn hển, vừa mới hít được hai ngụm khí thì Tương Văn Đào cũng đi ra. Anh biết trong lòng Song Hỉ vẫn e ngại mình, giờ phút này liền cố gắng giữ im lặng đi bên cạnh cậu, không nói nửa lời.
Hàng xóm không hề phát hiện nơi này đang có một người lạ, họ còn mải bận tâm đến một điều khác —— người đi kiểm tra đường điện đã vể, mang theo một tin xấu, bão to làm cây đổ đè lên dây điện.
Mà có một tin còn xấu hơn nữa là: công ty điện lực thông báo, do mưa bão, họ không thể đến sửa đường dây được, sớm nhất cũng phải tới sáng mai mưa tạnh mới sửa được.
Tin tức này làm cho các gia đình vô cùng ủ rũ, tuy rằng oán trách, nhưng cũng không có cách nào, đành tìm cách vượt qua buổi tối gay go này, ví như thắp nến cho lũ nhỏ học bài chẳng hạn.
Nhìn thấy ánh nến từ phòng đối diện hắt sang, Tương Văn Đào hơi lo lắng, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Trong nhà có nến không?”
“Không………..” Ngay cả ô cậu còn chưa kịp mua, sao có thể nhớ mua nến để dự phòng cho những trường hợp thế này?
Vốn đang định tối nay xem tài liệu để viết báo cáo, coi mòi, không được rồi.
Tương Văn Đào nghĩ quả là trời cũng giúp ta, trong giọng nói thì vẫn giữ vẻ quan tâm săn sóc: “Hay là đến nhà tớ ngủ đi, phòng của cậu, tớ vẫn giữ nguyên đấy.”
Song Hỉ sợ run cả người, vội nói: “Không, không cần đâu………”
“Tớ ở lại đây với cậu.”
Đề nghị này so với đề nghị vừa rồi còn đáng ngờ hơn.
“Không ——”
“Cậu không sợ tối?”
Song Hỉ câm nín, không nói thêm câu nào.
Tương Văn Đào biết nhược điểm của cậu: nhát gan, sợ tối.
Hồi trước cha mẹ cậu đi trực đêm, ở nhà chỉ có mình cậu. Đèn để ở cửa, vì thế lần nào đi ngủ Song Hỉ cũng mang đèn để sát giường, chui vào chăn trùm kín cả người rồi mới thò tay ra tắt đèn. Thời trung học, có một đợt đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng, ban đêm cậu không dám đi vệ sinh một mình, lần nào cũng kéo Tương Văn Đào đi cùng.
Tương Văn Đào dụ khị: “Cho tớ ở lại với cậu đi……….”
Song Hỉ dao động một chút, cuối cùng vẫn cố kháng cự: “Không, thật sự…………. Không cần……”
Đúng là cậu rất sợ tối, nhưng so với bóng tối, cậu còn sợ phải ở cùng Tương Văn Đào hơn. Không, có lẽ cậu cũng không sợ Tương Văn Đào, cậu sợ chính bản thân mình.
Ban ngày, con người luôn lý trí, tỏ vẻ đạo mạo, phép tắc, truyền thống, quy phạm đạo đức, nhưng khi màn đêm buông xuống, cứ như thể có ma lực nào đó, khiến cho những thứ kiềm nén vào ban ngày, sẽ không kiêng dè gì nữa mà bộc lộ, cậu sợ mình không cưỡng lại được sự hấp dẫn ấy, mà một lần sa chân, nghìn năm hận.
Tương Văn Đào im im một lúc, bỗng nhiên đánh bạo, cầm tay Song Hỉ.
Song Hỉ không rút tay được, căng thẳng hẳn lên. Mặc dù không biết hàng xóm có chú ý tới bọn họ hay không, nhưng vì chột dạ, cậu gần như là van nài: “Tương Văn Đào……..”
“Tớ sẽ không làm gì cậu.” Tương Văn Đào khe khẽ nói, giữa tiếng mưa rơi rào rào lại có vẻ âu sầu. “Song Hỉ, chẳng lẽ tớ là ma quỷ sao? Cậu có thể đừng sợ tớ như thế, cho tớ một cơ hội được không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT