Ngày Song Khánh về nước, ông Diệp đã vội tới sân bay từ sớm, bà Diệp thì đợi ở nhà, làm một bàn đầy thức ăn.
Trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ sáng sủa, tất cả đồ vật linh tinh đều được chuyển đi. Ngay cả người cũng chỉnh tề hơn hẳn —— cho dù chuyện của King và Song Khánh có thành hay không, nhưng đây cũng là cấp trên của con gái, không thể làm cô mất mặt. Bởi vậy bà Diệp dùng tiền riêng đi nhuộm tóc, đắp da mặt, tuy rằng bà mặc quần áo ở nhà còn hơi mới mới thôi, nhưng nhìn qua, không khỏi làm nét mặt bà phấn khởi vô cùng.
Chuông cửa vang lên, bà Diệp vội bỏ đồ trong tay xuống chạy ra mở cửa, miệng liên hồi nói cái gì mà tốt lắm tốt lắm, đã về đã về, bộ dáng vui mừng hớn hở kia, nếu Song Hỉ mới mười bốn tuổi, chỉ sợ sẽ nghĩ bà không bình thường: mẹ cậu quả thật vui đến mức bay lên tận thiên đường rồi.
Chẳng qua đã nhiều năm như thế, từ lâu cậu đã không còn thiết tha gì với tình cảm của cha mẹ nữa. Song Khánh ở nước ngoài, hiếm khi có dịp trở về, mẹ có vui mừng thái quá, âu cũng là chuyện hợp lý hợp tình.
“Con gái mẹ đã về……….” Hai mẹ con đứng ở cửa thân thiết ôm nhau —— một trong những điểm tốt của con gái là thích làm nũng.
Song Khánh ôm mẹ, cảm động nói: “Mẹ, con rất nhớ món sườn xào chua ngọt mẹ làm.”
“Có có có”. Bà Diệp mặt mày hớn hở: “Đã làm một bàn ăn lớn, đủ cho con ăn thoải mái.”
“Vâng.” Song Khánh hồn nhiên đáp lại một tiếng, giương mắt nhìn Song Hỉ đứng phía sau, lập tức cười khanh khách chào hỏi: “Anh.”
Song Hỉ đứng phía sau, mỉm cười: “Song Khánh.”
Nếu không đứng trên lập trường của một người anh, mà là lập trường của một người đàn ông bình thường, Song Hỉ không thể phủ nhận Song Khánh quả là một người đẹp hoàn mỹ. Cô mặc một bộ trang phục mùa xuân, trên thân là áo tơ tằm màu hồng có thêu mai trắng kiểu Trung Quốc, bên dưới mặc quần màu trắng dài, bàn chân nhỏ nhắn được bao lấy bởi đôi giày, thật đúng như hình dung trong “Hồng lâu mộng”: phong tư dịu dàng.
Em gái mình có dáng như người mẫu đã rất đẹp rồi, lại ở gần biển hai năm, quanh thân càng như tỏa ra một tầng hào quang lung linh. Có một người em gái xuất sắc như vậy, phận làm anh cũng cảm thấy tự hào.
Song Khánh thăm hỏi người nhà xong, vội vàng quay đầu lại nói: “Con xin giới thiệu với cả nhà, đây là sếp của con.”
Bà Diệp chờ những lời này mãi, bà đã sớm chú ý đến người đàn ông theo sau Song Khánh đi vào. Con mắt vừa liếc bà Diệp đã thầm khen một tiếng. Đúng là đàn ông và đàn bà không giống nhau, phụ nữ chỉ cần đẹp, gia cảnh như thế nào cũng không sao cả. Nhưng đàn ông, phải sống trong một gia đình tốt đẹp mới có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như thế, bằng không với một khuôn mặt bình thường, khí chất thấp kém, hoàn toàn không đáng để mắt.
Người tên King này, vừa nhìn đã biết là một nhân vật không tầm thường. Mắt nhìn người của Song Khánh tốt thật.
“Đây là King. Còn đây là mẹ em.”
Người đàn ông thân mặc Âu phục, chân đi giày da, phong độ chỉ mỉm cười gật đầu một cái: “Cháu chào bác. Cháu vẫn thường nghe Vivian nhắc đến bác.”
“Hử, thật sao?” Bà Diệp mặt mày hớn hở, nói đùa hỏi: “Chắc không nói xấu gì bác chứ?”
King lanh lảnh cười: “Sao có thể chứ.” Song Khánh cũng bĩu môi kháng nghị: “Mẹ, con vẫn luôn khen mẹ mà.”
Mấy người nhìn nhau cười.
“A, đây là anh trai em.”
Diệp Song Hỉ vẫn duy trì một vẻ mặt mỉm cười như cũ.
Cậu là một người vô cùng tự giác, hiểu rõ được vị trí của mình hôm nay là chủ nhà, chỉ cần ngồi bên cạnh mỉm cười, lắng nghe, lúc cần thiết thì gật đầu, đừng hỏi cái gì không nên hỏi làm mất mặt Song Khánh. Cho nên, khi King chăm chú nhìn cậu, cậu hơi do dự một chút, lo lắng nếu mình đi đến bắt tay anh ta thì có thân thiết quá mức không. Chỉ do dự một phần ngàn giây, cậu quyết định miễn cái vụ bắt tay cho rồi, nên chỉ gật gật đầu theo phép lịch sự, King quan sát cậu chốc lát, trên mặt nụ cười càng lúc càng sâu, lộ ra một tia giảo hoạt ——
“Diệp Song Hỉ, tớ biết ngay là cậu mà.”
Song Hỉ giật mình.
Không riêng gì cậu, cả nhà họ Diệp đều bị ngữ khí như gặp người quen này của King làm cho hồ đồ, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng ngạc nhiên.
King sang sảng cười, “Sau khi biết tên tiếng Trung của Vivian tớ liền đoán được cô ấy có quan hệ gì đó với cậu. Ngày trước không phải cậu từng nói mình có một người em gái sao? Ha ha ha, quả nhiên.”
Bà Diệp rất kinh hỉ, vội hỏi: “Như thế nào? Hai người quen nhau sao?”
King nhướn mày, nói: “Bác gái, bác hỏi Song Hỉ, xem cậu ấy có quen cháu hay không?”
Vì thế tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Song Hỉ.
Song Hỉ sợ run nửa ngày, nhìn nhìn King hồi lâu.
Lục lọi lại trí nhớ thời niên thiếu, nhìn khuôn mặt nam tính thu hút kia, cậu dần dần thấy có chút quen thuộc, nhưng theo năm tháng, bóng dáng kia cũng đã phai nhạt. “Tương………Văn Đào……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT