Ai cũng đều biết, thực nghiệm nào cũng cần có những người không sợ chết hi sinh. Nếu năm đó Franklin (*) nhát gan một chút, không có can đảm làm thí nghiệm với sét thì chắc chắc ông không thể phát hiện ra điện và lưu danh muôn đời.
(*) Benjamin Franklin (1706 -1790) là một trong những người thành lập đất nước nổi tiếng nhất của Hoa Kỳ. Ông là một chính trị gia, một nhà khoa học, một tác giả, một thợ in, một triết gia, một nhà phát minh, nhà hoạt động xã hội, một nhà ngoại giao hàng đầu. Trong lĩnh vực khoa học, ông là gương mặt điển hình của lịch sử vật lý vì những khám phá của ông và những lý thuyết về điện.
Năm 1750, ông xuất bản một bài viết đề xuất một cuộc thí nghiệm để chứng minh rằng sét là điện bằng cách thả một chiếc diều trong cơn bão có vẻ sẽ trở thành một cơn bão sét. Ngày 15 tháng 6, Franklin tiến hành cuộc thí nghiệm với diều nổi tiếng của mình tại Philadelphia và thu được những tia lửa điện từ một đám mây và Franklin đã chuẩn bị cách điện (không phải chạm trực tiếp vào đường dẫn, bởi ông có thể gặp nguy hiểm vì điện giật khi sét đánh). (Trích wikipedia)
Khổ nỗi Song Hỉ lại rất thiếu tinh thần hi sinh ấy.
Mới đem đầu ngón tay đi vào một chút, sắc mặt cậu đã bắt đầu trở nên cổ quái. Cái cảm giác trướng trướng này làm cậu thấy sợ, nghĩ ngợi một lát, vẫn không dám tiếp tục, đành gióng trống thu binh.
Một khắc vừa rồi, cứ như thể cậu bị ma làm, trong lòng tò mò đến độ dám đưa tay vào thử. Bây giờ bình tĩnh lại rồi, không khỏi tự thấy giật mình. Không biết là do bị đá đập đầu hay nước vào đầu mà dám thử như vậy? Nghĩ lại mà vừa sợ vừa ghê tởm, cậu nhanh chóng rửa sạch ngón tay, tắm xong rồi đi ra ngoài.
Vì trong lòng thấy thẹn nên không dám nghĩ lại, không quá vài ngày, Song Hỉ gần như quên sạch chuyện này.
Chiều hôm nay, cậu nhận được điện thoại của Uông Khởi, hỏi tối nay cậu có rảnh không thì đi ăn cơm với cô.
Ít khi đối phương chủ động như vậy, đượng nhiên Song Hỉ vui mừng đồng ý, gác điện thoại xong, trong đầu nhanh chóng tính xem tối nay nên ăn ở đâu.
Uông Khởi là người có ý tứ, cô biết khả năng kinh tế của cậu bình thường nên chưa từng đòi hỏi gì cả, lần nào ra ngoài ăn cơm cũng chọn một nơi vừa tầm. Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, vẫn thích được đến những nơi sang trọng. Song Hỉ vì muốn làm cô vui, lại nhớ tới mấy tấm phiếu ưu đãi của các nhà hàng lớn mà Tương Văn Đào từng cho, thật đúng lúc để chúng phát huy công dụng.
Sau khi báo cho Tương Văn Đào tự giải quyết vấn đề bữa tối, tan tầm, Song Hỉ đi thẳng đến nơi hẹn, không ngờ Uông Khởi đã tới trước, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lá mạ, đang chậm rãi bước xuống cầu thang, nhìn thấy cậu, cô khẽ cười nói: “Đến rồi?”
“Ừ. Anh không đến muộn chứ?”
“Không sao, em cũng vừa mới đến thôi.”
Song Hỉ cảm giác cách nói chuyện của bọn họ thật giống một đôi vợ chồng. Cậu không hề biết rằng Uông Khởi đang phiền muộn vì chuyện này. Tuy nói tình cảm đạm nhạt có thể kéo dài, nhưng ngay từ lúc bắt đầu đã nhàn nhạt như thế, làm sao có thể duy trì hết cả cuộc đời đây?
Tương Văn Đào thường đến đây dùng bữa, nhà hàng này vốn có tiếng nhất nhì trong thành phố. Hoa tươi, rượu ngon, cảnh như trong phim. Uông Khởi hơi ngần ngừ, nhìn nhìn Song Hỉ, đề nghị: “Hay là chúng mình đến nơi khác cũng được.”
Thật ra Song Hỉ cũng cảm thấy mình không hợp với không khí sang trọng ở đây, cậu hơi khẩn trương, nhưng, đã đến tận đây rồi, nếu giờ bỏ đi thì còn mặt mũi gì nhìn Uông Khởi nữa? Đành kiên quyết ngẩng đầu lên: “Không sao đâu, chỗ cũng đã đặt rồi.”
Chỗ ngồi này là nhờ Tương Văn Đào đặt giúp, anh là khách quý ở đây, đặt được một chỗ ngồi tốt cũng không khó, lúc đi theo bồi bàn tới nơi mới phát hiện Tương Văn Đào thật chu đáo, chọn chỗ mà họ chỉ cần nhìn xuống sẽ thấy được khung cảnh sầm uất náo nhiệt của thành phố.
Thấy được nụ cười như hoa của Uông Khởi, ý nghĩ “e rằng giá cả ở đây cũng đứng nhất nhì” của Song Hỉ đều tan biến luôn. Hoang phí một lần mà có thể làm vui lòng người yêu thì cũng có hề gì.
Trong giọng điệu của cậu mang theo một chút lấy lòng: “Em có thích nhà hàng này không?”
Uông Khởi gật đầu khẽ cười.
Đây cũng là một trong những lý do Song Hỉ thích cô: ít nói.
Có những người phụ nữ rất phiền phức, cậu không sao chịu nổi, tuy phụ nữ ít nói có đôi lúc làm cậu không đoán được suy nghĩ của họ, nhưng vì một tương lai yên bình, vẫn nên tìm người trầm tính thì hơn.
Hai người thong thả dùng bữa giữa âm thanh du dương của tiếng nhạc. Cách ăn của Uông Khởi thật nhã nhặn, ngay cả một tiếng nhấm nuốt nho nhỏ cũng không hề có, cảm giác như sương sớm trên đỉnh núi, thật thanh tao. Song Hỉ thấy cô như vậy, bao nhiêu lời muốn nói với cô cũng đành nuốt vào, trong bụng đang thầm tính xem tiếp theo nên hẹn cô đi chơi ở đâu.
Chờ mãi mới đến lúc cô dùng cơm xong, Song Hỉ vội vàng nuốt miếng cơm xuống, nói: “Ăn xong chúng mình đi xem phim được không? Nghe nói gần đây có một rạp phim lớn ——”
Uông Khởi không từ chối cũng không đồng ý, sóng mắt ngần ngừ nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Song Hỉ, hôm nay em hẹn anh ra đây, thật ra là có lời muốn nói với anh.”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Song Hỉ bỗng có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, trên mặt Uông Khởi tỏ vẻ xin lỗi, cô nói: “Chúng ta quen nhau một khoảng thời gian, cũng xem như đã hiểu nhau rồi. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, em thấy mình đối với anh không có cảm giác đặc biệt gì cả…….. Chúng ta vẫn nên làm bạn thì hơn.”
………………..
Song Hỉ khẽ nhếch miệng, dường như quá bất ngờ nên phản xạ không kịp, phải một lúc lâu sau cậu mới ậm ừ vài tiếng.
“……… Vậy sao………”
Vốn tưởng rằng tối nay sẽ có một cuộc hẹn lãng mạn, giờ đột nhiên bị từ chối thế này, khó trách cậu lại ngốc lăng như thế.
“Vâng. Nếu anh không muốn tiếp tục làm bạn, cũng không sao cả.” Uông Khởi nhún vai.
Song Hỉ nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu vì muốn kết hôn nên mới làm quen với Uông Khởi, nhưng đối phương lại không có cảm giác đó với cậu ——
Cảm giác nỗi gì hả? Chẳng lẽ giữa nam và nữ cứ phải có tình yêu sét đánh mới được sao? Uông Khởi là một người phụ nữ trưởng thành chín chắn, cô không giống những cô gái trẻ ôm nặng khát khao tình yêu, nói những lời như thế, chẳng qua cũng là cái cớ mà thôi, chắc hẳn cô không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Lúc ra về, Uông Khởi khăng khăng đòi trả một nửa tiền bữa cơm, Song Hỉ từ chối làm cho Uông Khởi cũng bực mình, nhất quyết nhét tiền vào tay cậu: “Anh cầm đi. Em không muốn anh khinh thường em.” Nếu vì chia tay mà đến, lẽ nào lại còn ăn không của người ta. Cô cũng không muốn lưu lại một ấn tượng xấu như vậy.
Song Hỉ vô cùng xấu hổ. Nếu nhận tiền này, khác nào mình là kẻ hẹp hòi, nhưng nếu không nhận, lại làm tổn thương lòng tự trọng của Uông Khởi. Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ nhiều, Uông Khởi thấy xe bus sắp đến bến, liền cất ví đi, khách sáo nói: “Vậy, cứ thế nhé. Em đi trước.”
Lên xe rồi, nhìn qua cửa kính, cô thấy người đàn ông trẻ tuổi kia đang vẫy tay tạm biệt mình, trong lòng có chút tiếc nuối.
Haiz, tuy là một người đàn ông không tệ, nhưng nếu để lấy làm chồng, thì vẫn còn chưa đủ.
Với năng lực của mình cũng có thể sống tốt, cần gì phải tìm một người thua mình mọi bề như vậy? Cuối cùng cô vẫn quyết định không để mình chịu thiệt.
Xe đi rồi, nét cười trên mặt Song Hỉ nhanh chóng tắt ngấm.
Tuy Uông Khởi dùng lý do như vậy để từ chối, nhưng suy cho cùng, vẫn là do cậu không thể làm cô rung động.
Cậu luôn để ý đến cảm nhận của người khác về mình nên những lời của Uông Khởi làm cậu buồn lòng nhiều lắm. Cậu đã cố gắng đến thế để giành lấy tình cảm của cô, nhưng cuối cùng vẫn bị cự tuyệt. Tuy tình cảm giữa hai người họ chưa sâu đậm đến nỗi cậu phải mượn rượu giải sầu, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn bực, cảm giác bị từ chối thật không dễ chịu.
Thành phố đã lên đèn, từng đôi tình nhân vui vẻ cười đùa thoáng lướt qua cậu, chỉ mình Song Hỉ chán chường lần bước về nhà.
Ngày Song Khánh đi cậu còn tràn trề tự tin mà nói với cô “Khi nào em về phải uống rượu mừng của anh đấy nhé!”, ai ngờ em gái đi chưa bao lâu, mình đã bị người ta đá, nếu Song Khánh biết, nhất định sẽ lại thở dài nhìn cậu cho xem.
Nghĩ như thế, lại càng thấy mình thật thảm hại………..
“Song Hỉ?” Cuộc gọi của Tương Văn Đào vừa lúc cắt ngang dòng suy nghĩ bi quan của cậu. “Xin lỗi đã quấy rầy cuộc hẹn của cậu, tớ định nói với cậu, tớ có một chai rượu tốt đấy, hai người có muốn ——”
Song Hỉ ừ một tiếng, không buồn không vui nói: “Không cần.”
Cậu thấy Tương Văn Đào rất chịu khó vun vén cho mối quan hệ giữa cậu với Uông Khởi. Khổ nỗi, sự vun vào ấy cũng chẳng thể giúp cậu giữ Uông Khởi lại, điều này không khỏi làm cậu có hơi chán nản.
Cậu nghĩ cũng nên báo với anh một tiếng, “Tớ và Uông Khởi vừa chia tay rồi.”
Đầu bên kia trong chớp mắt im bặt, qua một lúc sau mới nghe thấy tiếng anh dè dặt hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” Song Hỉ nói chỗ mình đang đứng, chỉ nghe thấy Tương Văn Đào nói: “Chờ tớ, tớ tới đón cậu.” rồi cúp máy luôn.
“Này ——” Song Hỉ đang định hỏi cậu ta đến đón mình làm gì? Nhưng Tương Văn Đào cúp máy nhanh quá, cậu còn chưa kịp nói nốt.
Nơi Tương Văn Đào làm việc cách chỗ này không xa, nên anh phi tới rất nhanh. Mở cửa để Song Hỉ lên xe, Song Hỉ cũng cố gắng làm cho vẻ mặt mình thật tự nhiên.
“Tớ vừa tan ca, còn chưa kịp ăn gì.” Tương Văn Đào cũng không hỏi lý do vì sao chia tay, thật khéo léo để không chạm đến nỗi buồn của cậu, ” Cậu có muốn đi ăn gì với tớ không?”
Bữa ăn vừa rồi rất đắt nên Song Hỉ cũng không dám ăn nhiều, mà đang ăn nửa chừng đã bị người ta từ chối rồi, nên lại càng không ăn uống gì, giờ nghe Tương Văn Đào nói vậy, cậu cũng không phản đối.
“Cũng được.”
Hai người vào một quán cơm bình dân, chọn rượu và đồ ăn xong rồi bắt đầu dùng bữa.
Rượu dịu cơn khát, thơ vơi nỗi sầu. Rượu khiến Song Hỉ thấy người nóng lên, cũng chẳng cần ai mời mọc, cậu đã tự gọi thêm. Tương Văn Đào biết cậu có tâm sự, cũng không khuyên mấy câu linh tinh kiểu “Uống ít thôi”, vì thế Song Hỉ cứ nốc rượu ào ào.
Lúc được dìu về phòng ngủ cậu vẫn còn tỉnh tỉnh, biết Tương Văn Đào đang vắt khăn lau mặt cho mình. Cũng chính vì còn hơi tỉnh, nên khi Tương Văn Đào cởi quần áo của cậu, cậu lập tức giữ tay anh lại, cố gắng ngồi dậy, cứng miệng nói: “Để tớ tự làm, cậu…… cậu cũng về phòng ngủ đi…….”
Tương Văn Đào thấy cậu lắc đầu nguầy nguậy, đột nhiên hiểu ra lý do cậu cứ khăng khăng tự làm, trên môi nở một nụ cười hàm súc: “Ừ.” Rồi không nói thêm nửa lời, tự giác đi ra ngoài.
Song Hỉ nghe tiếng đóng cửa mới thở phào nhẹ nhõm, gục xuống giường, ngủ lăn lóc.
Chiếc đồng hồ ở đầu giường không ngừng tíc tắc tíc tắc, thời gian chậm rãi trôi đi, ngoài khung cửa sổ, đêm…… càng lúc càng sâu.
Song Hỉ ngủ thật say.
Tựa như một thước phim kinh dị, ngoài cửa kính đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trong bóng tối dày đặc bao trùm, cửa bị đẩy nhẹ ra, một đôi dép đen từ từ lê vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT