Có một con tin đang đứng trước cổng ngân hàng. Tay và chân của anh ta bị trói bởi sợi khóa nhựa nhỏ nhưng rất chắc, trên đầu đội một túi tiền.

Cửa kính của ngân hàng là cửa tự động đóng mở theo chiều ngang, chỉ cần có người đến gần liền sẽ kích hoạt cảm biến cửa, nên sự có mặt của con tin khiến cửa kính mở ra.

Từ ngoài đường nhìn vào sảnh ngân hàng, vào lúc này, cảnh sát không còn thấy dấu vết của những con tin khác mà chỉ còn người đứng ở cửa.

Có hai xác chết nằm trên sàn nhà, một xác chết ở cổng chính là con tin bị tên cướp mang súng tiểu liên bắn trước đó, cái còn lại nằm cạnh quầy, chưa rõ danh tính. Cảnh sát còn không biết xác chết mới kia có phải là con tin hay không chứ đừng nói đến việc biết hắn đã chết như thế nào, dù sao phán đoán sơ bộ là... chắc có liên quan đến tiếng súng nổ vừa rồi.


Còn thi thể của tên cướp hám tiền và tên cướp mang súng lục bị nổ chết thì nằm ở khu vực không thể thấy từ bên ngoài.

"Ta nghĩ ngươi hẳn có ống nhòm trong tay, sĩ quan." Phong Bất Giác lúc này lại nói.

Clapton hoàn toàn không biết tên cướp này định làm trò gì, hắn chỉ trả lời: "Có."

"Cầm lên, nhìn vào quầy." Phong Bất Giác nói.

Clapton không đặt điện thoại xuống, hắn ra hiệu để viên cảnh sát bên cạnh đưa một cái ống nhòm cho mình.

Từ chỗ đang đứng chỉ vừa đủ để quan sát toàn bộ quầy, nhưng Phong Bất Giác đã trốn vào bên trong quầy, điện thoại trên quầy cũng đã bị hắn lấy xuống, "Ngươi có thấy ta không?" Hắn nâng một cánh tay lên, để lòng bàn tay phải vươn lên trên mặt bàn của quầy và vẫy tay vài cái.

"Có, giờ ngươi muốn làm gì nữa? Dựng ngón giữa vô mặt ta?", Clapton trả lời.


"Haha... Thứ lỗi cho ta vì chỉ có thể đưa tay ra cho ngươi xem thôi, cảnh quan." Phong Bất Giác cười, "Vì cửa kính giờ đã mở, đồng nghĩa với việc lính bắn tỉa của ngươi có thể nhắm bắn, mặc dù ta đã có mật mã vào kho tiền để mặc cả, nhưng việc để lộ đầu của ta trong phạm vi súng trường là một rủi ro mà ta cực kỳ không muốn chấp nhận."

"Được rồi, rốt cuộc là ngươi muốn gì? Đã gần 20 phút kể từ khi ngươi đưa con tin vào kho, và ngươi vẫn chưa nói cho ta biết..."

"Ta muốn tặng ngươi một món quà, cảnh quan." Phong Bất Giác cắt lời Clapton.

Viên cảnh sát sững sờ một lúc, "Ý ngươi là... Ngươi muốn thả con tin đang ở cửa sao? Tốt lắm... Ta liền đưa người tới đón..."

"Nếu người của ngươi dám động một bước, ta sẽ gϊếŧ tên này ngay tại cửa." Phong Bất Giác nói.


"Vậy ngươi muốn gì?"

"Ta để hắn đứng đó chỉ để giữ cho cửa kính mở." Phong Bất Giác cười nói: "Vậy thì ta mới có thể đưa quà cho ngươi." Trong lúc nói chuyện, có một vật hình vuông thể tích khá lớn chậm rãi bay lên từ trong quầy.

Clapton đang quan sát bằng ống nhòm không thể tin vào mắt mình.

"Đây là một cục tiền mệnh giá $20 dày 30cm được buộc bằng băng giấy." Hiển nhiên lúc này Phong Bất Giác không cầm vật này bằng tay mà đang dùng chức năng hút của【 Anti-Gravity Catapult 】làm vật lơ lửng.

"Ngươi đang làm gì đấy..." Clapton có linh cảm xấu.

"Ta muốn... sử dụng..." Phong Bất Giác nói, nhắm góc và bắn "súng thần công tiền mặt".

Đống tiền bay qua đầu con tin ở cổng và bay ra khỏi ngân hàng theo một góc xiên. Khi nó bay qua không trung, hàng trăm tờ tiền bung ra, thu hút sự chú ý của mọi cảnh sát, nhà báo và người dân trên đường phố.
Cục tiền tạo ra một vòng cung mê người trong không khí, cuối cùng đập vào bức tường bên ngoài của tòa nhà bên kia đường và phát nổ ở độ cao 3-4 tầng lầu...

Lúc này có gió thổi nhẹ, tiền giấy... rơi vãi khắp phố.

Năm giây, mười giây...

Mọi người không mất nhiều thời gian để phản ứng.

Ngay sau đó, chỉ có khu vực được bao quanh bởi xe cảnh sát ở lối vào chính của ngân hàng là không bị ảnh hưởng. Trong vòng vài chục mét xung quanh khu vực xung quanh, hàng trăm người dân và phóng viên đã phá rào để nhặt tiền, thậm chí có cả cảnh sát vốn phải ngăn cản những người này cũng lặng lẽ cúi xuống.

"Hahahaha..." Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng cười điên cuồng: "Bọn tay sai của chủ nghĩa tư bản! Hãy nếm thử những viên đạn bọc đường đi!"

"Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết mình đang làm gì không!" Clapton không thể chịu đựng được nữa và giận dữ hét lên: "Ngươi không phải cướp mà là khủng bố! Ngươi rốt cuộc là ai? Thuộc tổ chức nào?"
"Ha ha... Ta là Bill Gates! Chiến sĩ cộng sản vĩ đại!" Phong Bất Giác nói, phá lên cười: "Ta đã gửi lời chào từ Andrew Jackson (tổng thống thứ bảy của Hoa Kỳ, người có chân dung được in trên tờ $20) đến mọi người!" Vừa nói, hắn vừa giữ "súng thần công tiền mặt" thứ hai và bắn ra ngoài.

Sau đợt bom tiền thứ hai phát nổ, đường phố hoàn toàn hỗn loạn, suy cho cùng thì... cảnh sát cũng là con người, và cảnh sát ở thành phố Gotham là một nghề có áp lực và độ rủi ro cao, làm gì có ai mà không bị bị cám dỗ? Không lâu sau, ngay tại khu vực lối vào chính của ngân hàng, rất nhiều thường dân đã chen chân vào. Một số cúi ​​xuống tìm kiếm trên mặt đất, một số thì quơ tay nắm bắt trên không, tất cả đều đã ôm vào người rất nhiều tiền.

Thêm vào đó, vì những tờ tiền đó là mới, chúng có thể ở trên không trung trong một thời gian dài. Như thể có ai đó bắn một phát đại bác đầy màu sắc lên bầu trời, bầu trời đầy những tờ giấy sặc sỡ, còn dưới đất đông như trẩy hội, khiến tất cả những tay súng bắn tỉa ở hiện trường đều trở nên vô dụng.
"Đừng lo về mấy tờ tiền kia! Thủ vững cương vị!" Clapton nhấc cái loa trên tay và hét lên: "Quan sát kỹ cửa chính ngân hàng! Đừng lơ là!"

Dù có muốn thừa nhận hay không thì sự thật là hầu hết mọi người trên thế giới này đều là những người như vậy. Khi người ta nhặt tiền, mình cũng nhặt tiền; khi người ta đi ẩu, mình cũng đi ẩu; khi người ta khạc nhổ ở mọi nơi, mình cũng đi khắp nơi khạc nhổ; cuối cùng, người ta đến đền Yasukuni để phóng hỏa, hẳn ở Trung Quốc cũng đi ra đường đập phá mấy chiếc xe hơi Nhật Bản. (Hckt: Đền Yasukuni là nơi thờ phụng những người lính tử trận vì đã chiến đấu cho Thiên hoàng. Vì trên đó có cả tên những người tham gia lực lượng phát xít Nhật và những tội phạm chiến tranh trong Chiến tranh thế giới thứ hai, đây cũng là địa điểm gây tranh cãi không chỉ trong xã hội Nhật Bản và cả ở một số quốc gia đã từng bị Nhật Bản xâm lược gồm Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc và Triều Tiên.)
Tuy vậy, vẫn có số ít người trên thế giới này lại khác. Có thể trong lúc bình thường, họ cũng sẽ đi ẩu hoặc khạc nhổ hay gì đó, nhưng vào thời điểm quan trọng, họ vẫn có thể thủ vững ở điểm mấu chốt.

Vào lúc này, hơn một nửa số cảnh sát ở cổng ngân hàng vẫn đang túc trực, tập trung cao độ, coi cơn mưa tiền như không có chuyện gì, cố gắng hết sức để duy trì trật tự, và chú ý đến động tĩnh bên trong cửa ngân hàng. Những người này biết rất rõ mình phải làm gì, nếu vì đi lượm tiền tham ô mà để bọn cướp trong ngân hàng lao ra trong lúc hỗn loạn thì hậu quả còn thảm khốc hơn.

"Có thích món quà của ta không, ngài cảnh sát." Giọng Phong Bất Giác lại phát ra từ ống nghe: "Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc..." Hắn nói và bắn ra cục tiền thứ ba. Sau khi hoàn thành việc này, hắn nói: "Khởi động gần xong, giờ chúng ta chơi trò đoán già đoán non đi." Hắn dừng lại, "Bây giờ, ta sẽ thả một số con tin, và trong số những con tin này có cả đồng bọn của ta."
"Tên này bị điên hả? Tại sao lại chủ động nói cho ta biết chuyện này?" Clapton nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ... Hắn muốn mượn cơ hội này bán đứng đồng bọn?"

"Tình hình trên phố lúc này rất hỗn loạn. Lính bắn tỉa không thể nổ súng vào khu vực trước ngân hàng, xe cảnh sát cũng không thể lái ra ngoài được. Vì vậy, chỉ cần các ngươi lơ là một chút thì đồng bọn của ta sẽ hòa vào đám đông và tẩu thoát." Lúc trước thì Phong Bất Giác hướng dẫn ba tên cướp, nhưng giờ hắn lại bắt đầu hướng dẫn cảnh sát.

Clapton không ngốc, có hai khả năng khiến đối phương nói ra những điều này. Hoặc là tên "Anonymous" này muốn hãm hại đồng bọn của mình, hoặc là hắn đang sắp đặt một âm mưu nào đó. Không có khả năng thứ ba, mà nếu có, thì đó là tự tìm đường chết...

"Tiểu đội cơ động trên con phố phía sau ngân hàng còn tại chỗ không?" Clapton thì thầm với những người bên cạnh.
"Vâng, vẫn luôn giám thị, không có gì thay đổi. Hàng rào sắt của mỗi cửa sổ đều nguyên vẹn, không thấy ai di chuyển trong đó cả." Một cảnh sát trả lời

"Ngươi có chắc trong tòa nhà này không lối thoát nào khác? Chẳng hạn như ống thông gió hay cống thoát nước?" Clapton lại hỏi.

"Có một lối ra ống thông gió trên mái nhà, súng bắn tỉa đã theo dõi, chưa có ai trèo ra khỏi đó cả. Ngoài ra, ngay cả khi bọn cướp có lên mái nhà thì cũng không có lối thoát."

Nghe vậy, Clapton nhìn lên và thấy nóc tòa nhà trước mặt cách mặt đất 7-8m, nếu nhảy xuống thì không chết cũng bị thương. Hai tòa nhà bên cạnh cách sân thượng này 3-4m, ngoài ra còn có lan can bảo vệ, cũng có thể loại trừ khả năng nhảy lên nóc các tòa nhà khác sau khi chạy lên.

"Hừm... Ta muốn xem, ngươi chạy đường nào..." Clapton nghĩ.
"Được rồi, cảnh sát, con tin sắp ra rồi, chuẩn bị sẵn sàng." Phong Bất Giác nói ở đầu dây bên kia, "Khi các ngươi đã xác định được đồng phạm của ta, hãy gọi lại cho ta." Sau đó, hắn lại gác máy.

Lúc này, chỉ nhìn thấy một vài bóng người bước ra từ một bên quầy, họ cũng đội túi đựng tiền trên đầu, tay và chân đều bị trói.

"Sau khi con tin đi ra, hãy cởi túi xách trên đầu ra, nhưng không được cởi trói, đưa tất cả sang một bên tạm giữ." Suy nghĩ của Clapton vẫn rất rõ ràng, hắn đã quay sang cảnh sát xung quanh để bày ra biện pháp đối phó, "Nghe này, mọi người cẩn thận một chút, bọn họ có thể trông như bị trói... Hiểu chưa? Có thể sẽ có người đột nhiên rút súng bắn vào người các ngươi."

Bên kia, Phong Bất Giác như đang chỉ đạo giao thông, núp dưới quầy nói: "Đúng đúng, anh giai, đi về phía đó, như ta đã nói khi nãy, nhảy tới trước tám bước, sau đó quay sang bên trái 90 độ. Đúng vậy, xếp thành hàng, đi từng người một, nghe tiếng người phía trước nhảy ra vài mét rồi mới nhảy theo, cẩn thận nhanh quá kẻo ngã."
Dưới sự chỉ huy của Phong Bất Giác, các con tin lần lượt nhảy về phía cửa một cách có trật tự.

"Này! Winston, ngươi cũng có thể ra rồi." Sau đó Phong Bất Giác hét lớn vào con tin đang đứng ở cửa.

Vị trí và phương hướng mà Mr. Winston này đang đứng đã được Phong Bất Giác điều chỉnh trước khi mở cửa, hắn cũng đã dặn, chỉ cần Winston dám tiến về phía trước nửa bước, hắn sẽ bắn, phải đợi hắn cho phép thì Winston mới có thể nhảy ra ngoài.

Giờ phút này, Winston vừa nghe lệnh như được ân xá, vài phút đứng ở cửa giống như một năm đối với anh, rốt cục có thể thoát nạn, điều này khiến anh bật khóc vì suиɠ sướиɠ.

Nhưng sau khi nhảy ra khỏi cổng ngân hàng, thứ chào đón anh không phải là chăn, xe cứu thương và những lời chào ân cần, mà là...

"Thưa ông, xin mời đi theo lối này." Một cảnh sát mở túi đựng tiền trên đầu Winston nhưng vẫn không mở ổ khóa trên tay và chân của anh ta, mà kéo anh ta sang một bên và để anh ta ngồi trên mặt đất, hai cảnh sát khác đến để quan sát và canh giữ.
"Cái gì đây? Tôi là con tin!" Winston kêu lên.

"Xin hãy hợp tác với chúng tôi, thưa ngài, những tên cướp có thể sẽ lẻn ra giữa các con tin." Một cảnh sát trả lời.

"Nghĩa là gì? Ông đang nghi ngờ tôi hả?"

"Mọi thứ bây giờ đều không chắc chắn, điều này là vì sự an toàn của ngài, thưa ông."

Winston không thể nói gì khác, anh định phàn nàn thì thấy cơn mưa tiền và đám đông xung quanh mình: "Này! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Ngươi trói những công dân tuân thủ pháp luật ở đây, nhưng ngươi lại làm ngơ với mấy người đang lấy tiền bị cướp?"

......

Năm phút sau, tất cả 29 con tin đã ở bên ngoài ngân hàng. Phong Bất Giác lại hạ cửa cuốn của ngân hàng xuống sau khi con tin cuối cùng nhảy ra ngoài.

Tiếp đó, công việc thẩm vấn và xác định danh tính con tin bắt đầu ráo riết.

Sau khi thẩm vấn con tin ban đầu, Clapton nhận được một loạt thông tin khiến hắn ngạc nhiên.
"Được, được rồi, thưa quý vị... hãy yên lặng một chút." Clapton nói: "Hãy để tôi tóm tắt tình huống một chút... Ban đầu, ba tên cướp ngân hàng đã bị một con tin đơn thương độc mã gϊếŧ chết, đó lại là một tên có xu hướng chống đối xã hội, chỉ số IQ cao, lịch sự, lại rất mạnh mẽ..."

"Đúng." "Đúng vậy." "Đúng." Các con tin thì thầm đáp lại.

"Hắn không có đồng phạm nào cả, cũng không làm hại ai, và không ai bị nhốt trong kho?" Clapton nói thêm.

"Ừ... không." "Ừ." "Theo một nghĩa nào đó, anh ấy đã cứu chúng tôi."

Clapton cười khan: "Nghe có vẻ như hắn đã trở thành anh hùng, vậy ai có thể giải thích cho tôi, tại sao Anonymous này lại giở trò này với cảnh sát chúng ta?"

"Có lẽ anh ấy lo lắng về việc ông là đồng phạm của bọn cướp." "Đúng vậy, cũng giống chúng tôi, bị nhốt ở chỗ này rồi bị thẩm vấn." "Đúng vậy! Nhanh thả ta ra! Ta muốn kiện các ngươi!"
"Được rồi, cuối cùng tôi cần xác định đặc điểm bên ngoài của người đó với mọi người... Người châu Á, tóc đen ngắn, bộ vest dài màu tím, phải không?" Clapton hỏi.

Sau khi nhận được một câu trả lời tích cực, hắn đến điện thoại và bấm số một lần nữa.

Sau năm tiếng bíp, Phong Bất Giác mới nhận cuộc gọi: "Có gì chỉ giáo, cảnh quan."

"Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, hay ngươi muốn làm gì." Clapton nói: "Nhưng ngươi gặp rắc rối lớn rồi."

"Haha... rắc rối gì?" Phong Bất Giác cười nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

"Ta biết rõ ngươi không phải bọn cướp, việc ngươi gϊếŧ chết ba người kia cũng có thể coi như hành động tự vệ, hoặc thậm chí là một hành động dũng cảm chính đáng, nhưng..." Clapton nói: "Sau khi gϊếŧ xong bọn họ, ngươi tiếp tục bắt con tin, sử dụng điều này để đe dọa, chơi mánh khóe với cảnh sát, ném một lượng lớn tiền mặt trong ngân hàng ra đường, không khác gì cướp ngân hàng cả."
"Vậy thì... làm ơn nói cho ta biết, sĩ quan Clapton." Phong Bất Giác hỏi: "Rốt cuộc ta là anh hùng hay là tội phạm?" Giọng hắn đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, "Câu trả lời này rất quan trọng, xin hãy suy nghĩ kỹ."

"Mở cửa, ra ngoài và đầu hàng, theo ta về đồn rồi nói tiếp." Clapton không trả lời câu hỏi của Phong Bất Giác mà nói, "Bây giờ ngươi không có con tin, nếu ngươi không ra, chúng ta sẽ xông vào từ cửa trước. "

"Trả lời, câu hỏi của ta, sĩ quan." Phong Bất Giác phớt lờ yêu cầu của người bên kia và trả lời bằng một giọng điệu nghiêm túc hơn.

"Đương nhiên ngươi là tội phạm! Chứ ngươi nghĩ ngươi là cái gì?"

"Chà..." Phong Bất Giác cân nhắc: "Đây là câu trả lời của ngươi... Chà... Thú vị, thật thú vị." Hắn nghĩ vài giây rồi đáp: "Được rồi, ta sẽ mở cửa ngay."

Cửa cuốn từ từ nâng lên, cảnh tượng bên trong cửa giống như trước khi đóng lại.
"Giơ tay lên và bước ra từ phía sau quầy," Clapton nói vào điện thoại.

"Haha... Ta từ chối." Phong Bất Giác đáp.

Clapton đã chịu đựng đủ rồi. Hắn giơ tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ xông vào bắt người, đồng thời cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Phong Bất Giác qua điện thoại: "Chơi đủ chưa? Hôm nay ta cũng không muốn thấy thêm người nào chết nữa."

Bốn sĩ quan cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng, trực tiếp từ lối vào chính, nối đuôi nhau mà vào, phân tán chỗ đứng, bao vây quầy.

Clapton một tay cầm điện thoại, tay kia cầm ống nhòm quan sát tình hình, khi thấy người của mình đến gần quầy, tim hắn như thắt lại vì sợ Phong Bất Giác hoảng loạn sẽ gây ra một vụ xả súng.

Không ngờ, cảnh tiếp theo lại là...

Bốn nhân viên cảnh sát nhìn vào phía sau quầy một cách khó hiểu, một trong số họ phản ứng nhanh chóng và nói ngay với máy bộ đàm trên vai: "Thưa ngài, không có ai ở đây."
"Cái gì?" Clapton nói theo bản năng.

Phong Bất Giác ở đầu bên kia điện thoại cười: "Ha ha... Đoán thử xem, khi nãy sau khi cửa đóng, chuyện gì đã xảy ra."

"Mau tìm, hắn nhất định vẫn ở trong ngân hàng! Hắn nhất định phải trốn ở nơi nào đó!" Clapton Bất Phạ bị Phong Bất Giác nghe thấy, nói thẳng với bộ đàm.

"Hừ... Ngươi có chắc không?" Phong Bất Giác chế nhạo.

Clapton nói với người đầu dây bên kia một lần nữa: "Ta rõ là đã thực hiện một cuộc gọi tới quầy..."

"Chuyển tiếp cuộc gọi." Phong Bất Giác cười, "Ta đã nói dối việc điện thoại của người chết đã hết pin. Điện thoại của anh ta còn rất nhiều pin, và nó vẫn nằm trong tay ta."

Clapton lúc này mới nhận ra một cách muộn màng, đối phương bịt đầu và cột tay chân những người kia, còn tuyên bố có "đồng bọn trà trộn ở trong", nói trắng ra là chính là để bố nghi trận, kéo dài thời gian.
Clapton nói trong lòng: Những gì hắn nói và làm trước khi cánh cửa đóng lại được liên kết với nhau từng cái một... Hắn biết rõ sau đó ta có thể biết hết từ con tin, tất cả những lời nói dối và hành động của hắn sẽ bị vạch trần. Còn những gì ta chưa biết... là những gì hắn làm giữa hai lần đóng và mở cửa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play