Buổi tối, trên một bãi biển vắng vẻ.

Một bóng người xuất hiện mà không hề báo trước.

Đó là một người đàn ông tóc đen trong bộ vest đen. Trông hắn rất trẻ, nhưng lại toát lên khí chất trưởng thành. Hắn đẹp trai và có thể quyến rũ khi cần thiết, nhưng hiện tại, hắn chỉ mang bộ mặt lười biếng, ngáp và vuốt mái tóc rối bù một cách nhàm chán.

Vincent dường như đang chờ thứ gì đó, hắn nhìn lên bầu trời, đôi mắt nhanh chóng dừng lại ở góc Tây Bắc. Ở đó có một đám mây, một đám mây đơn độc, trông thật đặc biệt và rực rỡ trong ánh hoàng hôn.

Thời gian trôi qua, mặt trời lặn ở hướng tây, đám mây dần dần mở rộng ra hai hướng Đông Tây, tạo thành một đám mây dài và hẹp trên bầu trời trông giống như một dãy nước cạn lơ lửng trên không trung.

Khi màn đêm buông xuống, gió dần ngừng, mặt biển tĩnh lặng chuyển sang màu tím sẫm, cho đến khi một vầng trăng lưỡi liềm màu đỏ sẫm leo lên bầu trời và phủ một màu đỏ mơ hồ lên đó.


"Ngươi tới sớm thế." Giọng Simon đột nhiên vang lên từ phía sau Vincent.

Vincent không ngoảnh lại, cũng không ngạc nhiên chút nào: "Thời gian là thứ chúng ta không thiếu nhất. Chờ đợi, cũng là một cách thư giãn."

"Lời nói của lão sư luôn rất triết lý." Một giọng nói trẻ con vang lên. Người nói trông giống như một cậu bé 16-17 tuổi. Cậu cũng mặc vest đen và quần tây, dáng vẻ có thể được miêu tả là đẹp trai ngời ngời cùng với những đường nét thanh tú trên khuôn mặt, sợ rằng ngay cả phụ nữ cũng sẽ ghen tị.

"Hehehe... Hắn chỉ đang ngơ ngác nhìn bầu trời, vậy mà còn giả bộ văn vẻ... hehehe..." Tiếng cười hèn mọn bỉ ổi của Woody cũng xuất hiện vào lúc này.

"Hô hô..." Tiếng cười lại vang lên, và một tên béo lùn trông giống chim cánh cụt xuất hiện gần bốn người bọn hắn, "Vincent, Woody, Simon, Sid." Tầm mắt của Mr. Vưu quét qua khuôn mặt của bốn người, "Thật vinh hạnh khi có thể thấy bốn vị tề tụ."


"Khụ... khụ... Nếu ngươi không thực sự thấy vinh hạnh thì đừng nói những lời này." Một thanh niên ốm yếu như mắc bệnh xuất hiện trên mặt biển như bóng ma, nói với Mr. Vưu.

Bên cạnh hắn có hai bóng đen khác cũng trong trạng thái hư không, đứng trên mặt biển. (Hckt: Ở đây nói thêm, Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền ở đây bao gồm Pestilence tượng trưng bệnh dịch, War tượng trưng chiến tranh, Famine tượng trưng cho sự đói kém/suy tàn, và Death tượng trưng cho cái chết.)

"Death lại không tới sao?" Simon nhìn chằm chằm vào ba bóng người với ánh mắt lạnh lùng.

Pestilence trả lời: "Ngươi cũng biết là hắn tuyệt đối tự tin về kẻ hắn đặt cược, cho nên hoàn toàn không thèm để ý." Hắn che miệng ho khan hai tiếng: "Dù sao thì... hắn chọn trúng【 Thôn Thiên Quỷ Kiêu 】a."

"Hehehe... Ý ngươi là, chúng ta phải tâm huyết hơn với những quân bài trên tay, đúng không..."


Người phụ nữ bên cạnh Pestilence lúc này xen vào: "Chẳng phải việc ngươi để vũ khí linh năng rơi vào tay Phong Bất Giác chứng minh điều đấy rồi sao?"

"Hehe... Có vẻ như ngài rất bất mãn a, Famine đại nhân..." Woody cười âm hiểm.

"Chuyện này ta đã giải quyết xong rồi." Simon ngắt lời để ngăn hai người đánh nhau: "Chuyện đã được giải quyết vào ngày hôm sau sau khi Mr. Vưu dàn dựng trò hề kia. Vì vậy, không cần phải tranh luận nữa."

Thứ Simon đang đề cập đến đương nhiên là kịch bản mà Phong Bất Giác gặp K3-Xích Thiết. Đó là hình thức sinh tồn đoàn đội đầu tiên mà Phong Bất Giác đi ngay sau Vấn Đáp Tử Vong. Rõ ràng là việc này đã được điều khiển bởi một ai đó đằng sau hậu trường... và những thứ Phong Bất Giác mất trong kịch bản đó là rõ ràng với tất cả mọi người ở đây, trang bị của hắn gần như trở lại trạng thái mới chơi chỉ trong một đêm, đây chính là cái giá lớn phải trả cho việc có được vũ khí linh năng sớm.
"Đừng nói về những điều đã qua nữa." Vincent tiếp lời Simon: "Nói chính sự đi."

"Chính sự là, người ngươi chọn đã ngộ ra【 Hồn Ý 】rồi." War ở bên cạnh Pestilence nói: "Tiến độ này quá nhanh rồi."

Woody cười bỉ ổi: "Hehe... Chẳng phải cái tên cậu Pestilence chọn trúng vừa mới qua cấp 30 đã có sở trường triệu hồi B rồi ư, thế mà ngươi không chê nhanh hả?"

Đôi mắt lập lòe của War lóe lên: "Đừng đánh trống lảng, Woody, ngươi biết hai chuyện này không giống nhau."

"Ah... Cứ cảm thấy như sắp có cãi nhau..." Chẳng biết tại sao, Sid rùng mình ôm tay trong lúc nói: "Ta ghét nhất là những cuộc cãi vã..."

Mr. Vưu ở một bên nhìn bốn tên khốn từ địa ngục và ba Kỵ Sĩ Khải Huyền giương cung bạt kiếm, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hả hê, ước gì bọn hắn trở mặt đánh nhau luôn.
"War đại nhân, xin đừng nói vậy." Không ngờ, câu nói này lại phát ra từ chính miệng Vincent: "Người của ta, còn quá sớm để có【 Hồn Ý 】... Đây chưa chắc là chuyện tốt." Hắn dừng một chút, rồi lại nói: "Tuy nhiên, sự việc đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa. Giải quyết như thế nào mới là điều chúng ta cần thảo luận."

"Hehehe... Ngươi nói nói vậy, hẳn là đã có cách làm hài lòng tất cả mọi người ở đây?" Woody hiển nhiên hiểu rất rõ về Vincent.

"Người của ta sẽ không thể chơi game này trong 48 giờ tới theo thời gian thực." Vincent nói: "Nhượng bộ như vậy có ổn không?"

Hắn nhìn quanh một lúc cũng không có người lên tiếng, sau đó, hắn lại nói tiếp: "Nếu như không có phản đối..." Hắn liếc mắt nhìn Pestilence: "Sir Pestilence, mời ngài đi một chuyến được không?"
Pestilence khẽ khom người, cười nói: "Rất sẵn lòng giúp đỡ."

Vincent lại nói: "Nhưng mà, chư vị cũng phải đáp ứng ta một điều kiện."

"Vừa nghe đã thấy đây là một cái giao dịch nguy hiểm..." Trong nháy mắt Mr. Vưu đã đánh hơi ra mùi âm mưu.

"Ở đây và bây giờ, ngoại trừ Simon chưa từng đặt cược, sáu người do các ngươi chọn đều chơi trò gϊếŧ chóc có đúng không..." Vincent cười xấu xa: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, để bọn họ đánh nhau."

"Hừ... Ra là điều kiện kiểu này." War là người đầu tiên chế nhạo: "Cũng hợp ý ta... Dù sao con cờ của ta, chắc chắn sẽ không thua."

"Ta cũng tình nguyện phụng bồi." Famine nói.

"Lão sư đã nói vậy..." Thường thì Sid không bao giờ phản đối ý của Vincent.

Pestilence và Mr. Vưu nhìn nhau và nhún vai: "Vì mọi người đều không phản đối..."

"Hehehe... Nghe có vẻ rất thú vị..." Woody âm hiểm cười: "Tuy nhiên, điều này có thực sự tốt không?" Hắn quay đầu nhìn Vincent: "Trận cờ giữa cao thủ, trận tử chiến vượt quá giới hạn, có lẽ sẽ khiến bọn hắn mạnh hơn...Hehe ... Nhưng với ngươi lại không có chút lợi ích nào. "Tròng kính của hắn vẫn là một màu trắng, không ai biết vẻ mặt của hắn lúc này thế nào: "Rốt cuộc... ngươi muốn thấy gì từ trận chiến này?"
Vincent không trả lời Woody mà chỉ đối mặt với Simon và thản nhiên nói: "Ngài trọng tài, ý ngài sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play