*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông cao lớn, cánh tay phải lại làm bằng kim loại, cho nên tốc độ của hắn hiển nhiên chậm hơn. Mặc dù thế tấn công của hắn rất dũng mãnh nhưng phương thức tấn công lại rất đơn giản và trực tiếp, không khó để né.

Dưới ảnh hưởng của kỹ năng, Phong Bất Giác có lợi thế rất lớn về tầm nhìn, phản ứng và tốc độ. Trong mắt hắn, động tác của đối phương quá chậm và đơn giản.

"Có phải ngươi là một trong 5 sĩ quan cấp úy của quân đoàn cơ giới không?" Phong Bất Giác hỏi trong lúc né đòn. Trong tình huống dễ dàng này, hắn vẫn chưa từ bỏ khả năng giao tiếp với bên kia.

"Hừ... Biết còn hỏi." Người đàn ông đánh trượt, xoay người và tung thêm một cú đấm.

"Ta không biết ngươi nghĩ gì..." Phong Bất Giác liên tục di chuyển với tốc độ cao, hơi thở cũng không có rối loạn, "Nhưng ngươi phải tin ta, ta lúc này không có ác ý, chỉ cần ngươi dừng tay, ta tuyệt sẽ không chủ động tấn công ngươi."


"Không có ác ý?" Người đàn ông hừ lạnh, "Cái tên đi cùng người tộc Hình và gϊếŧ cấp dưới của ta, giờ ngươi nghĩ nói vậy thì ta sẽ lùi bước?" Hắn hét to thành tiếng, thay đổi cách tấn công, vung cánh tay ra, phi thân tới.

"Vậy thì không còn cách nào..." Phong Bất Giác nhìn vào bóng người đang lấn đến gần, "Giờ ta sẽ chỉ sử dụng một kỹ năng (nói vậy vì hắn cũng không biết mình sẽ sử dụng kỹ năng gì) và dạy ngươi một chút."

Theo Phong Bất Giác, tên này chỉ có một thứ lợi hại, chính là cánh tay máy. Ngoài điều này ra, hắn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút. Miễn là không đối đầu trực tiếp với hắn thì tỷ lệ thắng là hơn 90%.

"Xem chiêu!" Phong Bất Giác ngay lập tức xuất hiện sau lưng đối thủ, vung một cú đấm, và kỹ năng danh hiệu được kích hoạt.

Đòn đánh mà hắn nhắm tới là vào phía trên bên phải của lưng người đàn ông, chỗ gần vai. Phần này không phải chỗ hiểm, cho dù kỹ năng ngẫu nhiên đủ uy lực khiếncho nắm đấm xuyên qua cơ thể đối phương thì cũng sẽ không làm tổn thương nội tạng chính. Nếu may mắn, hắn cũng có thể vô hiệu hóa cánh tay phải của tên kia.


Hành động của Phong Bất Giác rõ ràng là hạ thủ lưu tình. Trong lòng của hắn thì thầm: "Cho dù có lấy mạng của tên trước mặt này thì cũng chẳng ích lợi gì, hắn đã không nghe khuyên bảo thì ta cứ đánh tới khi hắn mất khả năng chiến đấu rồi lại thử nói chuyện."

Bất ngờ thay, vào lúc này, Phong Bất Giác lại nghe thấy một thông báo chưa từng có của hệ thống:

【 Kỹ năng ngẫu nhiên bạn phát động, "Siêu Hỏa Ngục sóng Âm Tối Thượng Cực Đại Thần Lực Pháo", đã sử dụng hết điểm thể lực hiện tại, điểm sinh tồn mất do quá tải kỹ năng này là 50% 】(Hckt: Đây là tên của chiêu tối thượng mà King đã "sử dụng" trong One Punch Man ch201, ảnh cuối chương)

"Này! Đây là cái gì!" Phong Bất Giác bị sốc. Sau khi trở về trạng thái đầy máu trong phòng tắm tầng 2, rơi xuống mất 15% máu, sau đó kích hoạt Linh Thức Tụ Thân Thuật cũng mất không ít máu, giờ lại nghe thông báo một hơi giảm thẳng 50% điểm sinh tồn, hắn vội vàng ngừng Linh Thức Tụ Thân Thuật.


Đương nhiên, hắn cũng không cần phải tiếp tục duy cái kỹ năng này, bởi vì kẻ địch trước mặt đã bị sóng xung kích đánh tan thành bột, hủy diệt không còn một giọt máu.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, lực này tiếp tục tiến lên sau khi tiêu diệt được mục tiêu và đâm sầm vào bức tường trong căn phòng màu đỏ. Đó là bức tường đối diện cửa. Theo lý thuyết, bức tường này tuyệt đối không thể phá hủy, bởi vì không gian phía sau bức tường nằm ngoài phạm vi của bản đồ kịch bản..

Kết quả là ... ngay cả bức tường này cũng vỡ tan tành, bức tường đá tưởng như kiên cố kia cũng tan rã trong giây lát. Ngay sau đó, năng lượng không gian va chạm cường quang bỗng nhiên sáng lên, đâm vào Phong Bất Giác không cách nào nhìn thẳng.

Khi ánh sáng tan đi, hắn nhìn lại, trên bức tường trước mặt xuất hiện một cái lỗ lớn bán kính hơn 1m, một lượng lớn dữ liệu màu trắng dâng trào ở chỗ vỡ nát, luồng sáng đang từ từ sửa chữa tường đá.
"Đây là kỹ năng gì vậy?" Phong Bất Giác kinh ngạc hỏi, sau khi thể lực kiệt quệ, mất hết sức mạnh, hai chân hắn mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất: "Không thể nào... Người chơi cấp 27 theo lý thuyết có thể đánh ra đòn tấn công có uy lực kinh người đến vậy?"

Hắn không có đoán sai, chính là như vậy.

Trong phần mô tả kỹ năng【 Xem chiêu 】 có nói, hiệu ứng kỹ năng ngẫu nhiên sẽ không vượt quá giới hạn cấp độ và khả năng của người chơi.

Tức là, người chơi dưới trạng thái sức mạnh thể chất tương đương với Phong Bất Giác ở cấp 27 sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật nếu có kỹ năng đó thì hoàn toàn là có thể đánh ra đòn vừa rồi.

Nhưng nhìn vào toàn bộ Thiên Đường Kinh Hãi, cho đến nay, người duy nhất có thể thực hiện một đòn tấn công tương tự trước cấp độ 30 chắc chỉ có mình Thôn Thiên Quỷ Kiêu.
Nhân tiện, kỹ năng mà Phong Bất Giác ngẫu nhiên dùng vào thời điểm này đã được một người nào đó trên máy chủ lấy được, nhưng nó là phiên bản loại tiêu hao.

【 Tên: Siêu Hỏa Ngục Sóng Âm Tối Thượng Cực Đại Thần Lực Pháo

Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, biến mất sau khi sử dụng một lần

Loại kỹ năng: Chiến đấu

Hiệu quả: Bất kể là kẻ thù nào thì cũng có thể đánh không chừa một mảnh nào trong nháy mắt

Tiêu hao: 2500 điểm thể lực

Điều kiện học: Sở trường chiến đấu A

Ghi chú: Sức mạnh khí công thật sự của King, là một trong những kỹ năng chiến đấu mạnh nhất, với sức công phá thần kỳ 】

Bình thường mà nói, người chơi chưa đến cấp 30 sẽ không có chuyện đạt được điều kiện học sở trường chiến đấu A, ngay cả cao thủ đứng đầu cũng mới dừng bước ở cấp B mà thôi.
Nhưng có rất ít người... ngoại lệ. Ở trạng thái bình thường, thể thuật của họ có thể sánh với Phong Bất Giác đã kích hoạt Linh Thức Tụ Thân Thuật, và thậm chí còn ổn định hơn hắn. Cũng chỉ có những tên quái vật này mới có thể nâng cấp sở trường chiến đấu lên A trước cấp 30 để học những kỹ năng như vậy.

Đó không phải là vấn đề thời gian chơi game, cũng không phải vì những người này là lính đặc công, võ sĩ hay gì đó ngoài đời thực. Suy cho cùng thì... Đấy là thiên phú.

"Ta chơi cho tới giờ mới chỉ gặp một người có thể nói chuyện, thế nhưng lại kích hoạt kỹ năng như vậy..." Phong Bất Giác cũng chỉ có thể cảm thán nhân phẩm của mình, lúc không cần gϊếŧ đối thủ thì hết lần này tới lần khác lại ngẫu nhiên ra chiêu thức nghịch thiên đến thế, ​​"Ngay cả bản đồ kịch bản cũng đánh ra cái lỗ, quá khoa trương a..."
Đã đến nước này, Phong Bất Giác cũng không quá vướng bận, sự tò mò của hắn sớm chuyển sang chỗ khác. Hắn đưa mắt nhìn bức tường vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn, cẩn thận quan sát dòng dữ liệu trắng, cố gắng nhìn thoáng qua thế giới "ngoài kịch bản".

Lúc này, đột nhiên... từ trong đó xuất hiện một khuôn mặt người.

Nhìn vào đường nét, đó là đầu của một người đàn ông, luồng dữ liệu màu trắng bao phủ khuôn mặt của ông ta như một chiếc mặt nạ phát sáng, khiến Phong Bất Giác không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

"Này này... Tiểu tử nhà ngươi có biết mình đang làm gì không?" Khuôn mặt nhẵn nhụi mở miệng nói, "với sức lực hiện tại của ngươi, nếu xuyên qua 'kẽ nứt', chưa đầy ba phút sẽ bị cơn bão dữ liệu xé nát."

Khi Phong Bất Giác nghe thấy giọng nói, hắn sững sờ một lúc, sau hai giây, hắn từ một nơi hẻo lánh trong thư viện ký ức tìm thấy chủ nhân của giọng nói trước mặt mình, "Lại là ngươi..."
"A... Chính là ta. Lần trước đi vội, còn chưa kịp báo danh." Đối phương tươi cười đáp: "Ta bây giờ là Diễn Sinh Giả cấp 2, K2-Xích Thiết. Đã lâu không gặp, Phong Bất Giác."

"Để ta qua bên ngươi xem thử." Phong Bất Giác nghe xong câu này đứng dậy rồi tiến về phía trước, vươn tay ra và cố gắng đẩy Xích Thiết ra.

"Tiểu tử nhà ngươi không biết nghe người ta khuyên sao?" Xích Thiết nói, toàn bộ cánh tay được quấn trong một màn sáng, duỗi ra từ trong vách tường. Hắn đè vai Phong Bất Giác xuống, ngăn cản hắn tiến về phía trước, và nói: "Ta đây chính là đang cứu ngươi."

"Ba phút cũng được, ta muốn qua kia xem một cái." Tuy Phong Bất Giác vẫn chưa chịu thua, nhưng người bên kia đã dễ dàng dùng một tay giữ hắn lại, khiến hắn không thể bước ra ngoài dù chỉ một bước.

"Ha... Sớm đã biết ngươi sẽ nói như vậy." Xích Thiết cười nói: "Đáng tiếc, ta không thể để ngươi làm vậy. Ở chỗ chúng ta bên này có vài vị 'đại nhân vật' có vẻ như rất quan tâm ngươi, ngươi cũng không thể cứ vứt cái mạng của mình một cách vô ích vậy a. Ngoài ra, ta cũng muốn chiến đấu với ngươi một lần nữa. Tất nhiên là chiến đấu với điều kiện tiên quyết là công bằng. Còn bây giờ ngươi rất yếu, trước mặt loại dữ liệu như ta không chịu nổi một kích."
Trong khi Xích Thiết nói, luồng dữ liệu xung quanh đẩy nhanh quá trình sửa chữa, và lỗ hổng nhanh chóng thu hẹp lại. "Thế giới này không phải là nơi để mọi người ghé thăm. Đối với các ngươi là người chơi, nơi này nguy hiểm hơn kịch bản gấp trăm lần." Hắn thả lỏng tay, thu cánh tay về thế giới kia, đồng thời, đầu cũng lui ra sau, "Phong Bất Giác, nếu muốn thưởng thức phong cảnh bên ta, trước tiên ngươi phải lĩnh ngộ【 Hồn Ý 】đã. Đến khi ngươi có thể quan sát thế giới ảo này từ một góc độ khác, trò chơi thực sự sẽ bắt đầu. "

Hắn nói xong lời này, mặt cũng hoàn toàn lui về phía không gian vô định phía đối diện, lúc này luồng dữ liệu nhanh chóng đóng lại, khôi phục bức tường ban đầu.

Phong Bất Giác nhìn vào bức tường và đứng tròn 10 phút. Có quá nhiều thông tin trong lời nói của K2-Xích Thiết mà hắn cần phải tiêu hóa từ từ.
"Đẹp ..." Sau một lúc, Phong Bất Giác nói với vẻ mặt hạnh phúc: "Thiết lập này hoàn toàn sắc nét, khiến người ta mong được tiếp xúc với nội dung late game càng sớm càng tốt a."

Tai nạn gϊếŧ chết một NPC vô danh chỉ bằng một cú đấm đã bị hắn vứt ra sau. Lúc này, tâm trí của Phong Bất Giác đã hoàn toàn bay tới nơi khác, hắn thậm chí cảm thấy được... kết quả cái kịch bản này sao cũng được, đã trải qua một màn vừa rồi, hắn có chết cũng không vô ích.

Sau khi bước ra khỏi căn phòng màu đỏ, Phong Bất Giác nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, để điểm sinh tồn tự khôi phục đến 30%, thể lực thì lên được tới khoảng 160. Trước khi kịch bản phán định hắn chơi tiêu cực thì hắn liền khởi hành, đẩy mở cửa sắt màu vàng.

Thanh sắt đã bị phá hủy nên hắn phải liều mạng với 30% điểm sinh tồn, trong lòng thầm cầu nguyện, nhưng trong sáu gian phòng nhất định sẽ có một trận phải đánh, trong trường hợp không thể dùng tiêu hao phẩm, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
May mắn thay, dường như không có bất kỳ nguy hiểm nào trong căn phòng màu vàng, nó chỉ là một căn phòng tương tự như một nhà kho hóa chất. Bên trong ngôi nhà có nhiều kệ sắt và tủ kính chứa đầy thuốc, bột và các nguyên vật liệu thượng vàng hạ cám. Những đồ vật này có nhiều hình dạng và hộp đựng khác nhau, và điểm chung duy nhất của chúng là đều là đồ bỏ. Bởi vì Phong Bất Giác nhặt bất kỳ vật phẩm nào lên cũng đều nhìn không thấy miêu tả vật phẩm, điều đó có nghĩa là những vật phẩm này đều vô dụng đối với người chơi và chúng chỉ là đồ trang trí.

Phong Bất Giác tìm kiếm một lúc nhưng không tìm thấy bất kỳ đạo cụ có giá trị nào. Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng, một CG khác được kích hoạt.

......

"Anh... Nếu cứ như vậy, chúng ta sớm muộn sẽ bị bắt... Không, sẽ bị gϊếŧ mất!" Andrew có chút kích động nói với Arthur.
"Không có gì phải lo cả." Arthur quay lưng về phía em trai mình đang đứng ở cửa, khéo léo lựa chọn vật liệu từ tủ kính, cho vào một chiếc xe đẩy nhỏ bên cạnh, "Đáng chết thì gϊếŧ, những người còn lại thì nhốt lại. Không phải quân đội pháp sư hoàng gia cũng thua chúng ta sao?"

"Nhưng mà......"

"Đừng nói về những điều ngu ngốc đó nữa, chúng ta, đã không còn đường quay lại rồi." Arthur ngắt lời Andrew, "Dù sao đi nữa, em sẽ giúp anh tìm ra cách trở thành con người, lời này là chính em nói a. Việc đã đến nước này, cho dù sám hối hay sợ hãi cũng không thể nào rửa sạch máu tươi những người đã chết ở trên tay chúng ta." Hắn bình tĩnh nói: "Dù sao thì mọi chuyện cũng đã đến giai đoạn cuối cùng. Ngoại trừ hai nhà giả kim có vũ trang bị gϊếŧ ngay tại chỗ và thợ săn tiền thưởng tên 'Terror Magpie', chúng ta vẫn còn một nhà giả kim và năm trung úy của quân đoàn cơ giới trong tay sao? Vậy là đủ rồi... Theo quy tắc cũ, quản thúc bọn họ riêng biệt, để bọn họ thưởng thức 'bữa ăn đặc biệt' trong chín ngày, sau đó lại thử nghiệm."
Hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Ở giai đoạn này, các đối tượng thí nghiệm thông thường không có giá trị gì. Chúng ta cần ít nhất là thợ săn tiền thưởng để có tiến triển. Sáu người này đến đúng lúc. Có họ, chúng ta có thể hoạt động mà không cần ra ngoài trong suốt hai tháng, và sau hai tháng, mọi thứ sẽ lại lặng xuống."

Nói đến đây, Arthur đã lấy xong thứ mình cần, xoay người đẩy xe hàng về phía cửa, "Nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ sáu vật thí nghiệm này chưa dùng hết thì thí nghiệm của chúng ta đã thành công?"

"Dù vậy, cuối cùng bọn họ đều phải chết ..." Andrew cau mày hỏi.

"Ừ." Câu trả lời của Arthur khiến người ta rùng mình, "Không thể để họ đi được... Tuy nhiên, đối với một số ít người còn lại, họ không phải trải qua cuộc thử nghiệm đau đớn, và họ có thể chết một cách nhẹ nhàng." Hắn đẩy xe, đi ngang qua người em trai và rời khỏi phòng.
......

"Vậy mục đích của việc luyện kim kia... là để biến Arthur, một người tộc Hình, thành một con người bình thường..." Phong Bất Giác lẩm bẩm, bước ra khỏi căn phòng màu vàng, và đi về phía cánh cửa sắt màu xanh bên cạnh, "Video vừa rồi có lẽ là quá trình thử nghiệm của bọn hắn. Thật khó để nói cuối cùng thì Arthur có trở thành con người hay không, nhưng Andrew thì đã bị thương một cách đáng kể ..." Hắn đẩy cánh cửa của căn phòng màu xanh ra, "Có lẽ Arthur đã che giấu cái giá phải trả của việc luyện kim này và nói dối để em trai chịu nó thay hắn? Hoặc có thể... Có lẽ... Ngay cả Arthur cũng không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Hmm ... Đánh giá từ CG mở đầu, có vẻ như cả hai giả định này đều có thể được thiết lập. Dù gì thì họ cũng là anh em, dù cố ý hay không thì Arthur cũng sẽ cảm thấy có chút áy náy sau tình huống đó."
Căn phòng màu xanh là một phòng giam, một phòng giam đặc biệt. Bốn bức tường, trần nhà và sàn nhà đều được vẽ bằng những vòng tròn ma thuật. Trong nhà không có giường, nhưng có cột sắt ở bốn góc, bên cạnh mỗi cột đều có dây cùm.

"Những tù nhân có sức chiến đấu phi thường sẽ bị nhốt trong căn phòng này..." Phong Bất Giác đến một góc, quan sát bằng kính lúp, và thấy rằng trên cột sắt và xiềng xích đều có pháp trận giống y cái ở trên tường, "Pháp trận hẳn là có thể ngăn những người đó trốn thoát bằng vũ lực, nhưng...." Hắn quỳ rạp xuống đất và kiểm tra lại, xác nhận rằng trên mặt đất không có dấu vết thức ăn, "Lại không thấy đường đưa đồ ăn, cũng không có xô nhựa, mà bốn phía đều khai mùi nướƈ ŧıểυ... Ừm... Nói như vậy, những người bị giam giữ ở đây không có thức ăn thức uống, và bị xích vào góc. Sau khi bị bỏ đói sống dở chết dở, họ sẽ được đưa đến các phòng giam bình thường khác và được phục vụ 'bữa ăn đặc biệt'. Khi đó, họ sẽ không thể trốn thoát."
Phong Bất Giác đi vòng quanh phòng, thỉnh thoảng dừng lại vài giây, cố gắng xem liệu có thể kích hoạt CG lần nữa hay không, như vậy qua năm phút không tìm thấy gì, hắn lại dùng phương pháp tìm kiếm bằng cách gõ...

Không ngờ thật sự có hiệu quả.

Bốn cột sắt trong phòng đều dày bằng miệng bát, hoen gỉloang lổ. Thoạt nhìn, không có gì bất thường ngoại trừ pháp trận. Phong Bất Giác gõ từng tấc một bằng cờ lê và tìm thấy một kẽ hở ở một trong những cây cột sắt. Đó là phần quay vào tường, cách mặt đất hơn 1m, và bị móp khi bị đập nhẹ.

Khi Phong Bất Giác thấy điều này, hắn dùng thêm sức mạnh và đập ra một cái lỗ nhỏ. Sau đó hắn gõ liên tục, mở rộng cái lỗ thành to bằng nắm tay, sau đó đưa tay vào và chạm vào đạo cụ được giấu bên trong.

【 Tên: Mắt giả

     Loại: Có liên quan tới cốt truyện
     Phẩm chất: Bình thường

     Chức năng: Không biết

     Có thể mang ra kịch bản: Có

     Ghi chú: Một cái nhãn cầu trông rất thực 】

"OK, phòng tiếp theo." Sau khi tìm được món đồ, Phong Bất Giác liền rời căn phòng màu xanh và đi về phía cánh cửa sắt đen bên kia hành lang.

Sau khi đẩy cửa lần này, hắn không có đi vào, bởi vì trong phòng màu đen, là màu đen...

Trong ba căn phòng màu đỏ, vàng và xanh được bao phủ bởi nguồn sáng cùng màu không xác định ở chính giữa. Căn phòng màu đen này cũng vậy, cả căn phòng tối đen như mực, ánh đèn hành lang không thể chiếu xuyên qua được, khung cửa dường như được che lại bởi một tấm vải đen.

Phong Bất Giác đang lưỡng lự không biết bước vào có nguy hiểm không, nhưng không ngờ trong phòng lại vang lên tiếng cười.

Tiếng cười rất kỳ lạ, người tạo ra tiếng cười có giọng rất đanh thép, nhưng tiếng cười lại rất hào sảng.
Ví dụ, sự tương phản này giống như Lâm Chí Linh đang hát Anh Hùng ca...

"Mẹ nó..." Phong Bất Giác nhảy lùi về phía sau một bước, "Yêu nghiệt phương nào!" Hắn không cần suy nghĩ đã tế ra Deadly Poker, chuẩn bị nghênh địch.

Lúc này, "bóng tối" trong phòng chuyển động như thủy triều xuống mà tụ về phía giữa, đèn trên hành lang theo đó chiếu vào.

Phong Bất Giác từ cửa nhìn vào bên trong và thấy rằng căn phòng này có diện tích giống hệt với ba căn phòng vừa rồi, nhưng nó trống rỗng. Và màu sắc chính của căn phòng này, những "bóng đen", bây giờ được tập hợp lại với nhau như sinh vật sống.

Một lúc sau, bóng tối đông đặc lại thành một bóng đen rắn chắc đứng giữa phòng. Và dáng vẻ, đường nét và tư thế của hắn rất giống với một ca sĩ đã mất nhiều năm trước...

"Đây là..." Phong Bất Giác còn chưa nghĩ ra phải phản ứng thế nào, một bản nhạc nền đột nhiên vang lên bên tai, Tiết tấu rõ ràng rõ ràng là "Billie Jean" của Michael Jackson, và bóng đen trong phòng bắt đầu "đi giật lùi" khi âm nhạc vang lên, chỉ thấy nó đạp chân theo Moonwalk về phía cửa...
------------

Hoconkut3: Trích đoạn King sử dụng ultimate skill xDThiên Đường Kinh Hãi (Quyển 2) - Chương 252: Huynh Đệ ( 15 )Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 2) - Chương 252: Huynh Đệ ( 15 )Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 2) - Chương 252: Huynh Đệ ( 15 )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play