Trans: Hoconkut3

---------------------------------------------

Nói qua cũng phải nói lại, trong lúc nhóm Phong Bất Giác đang thám hiểm cốt truyện trong núi thăm, công tác tìm tòi của tiểu Thán và Bi Linh đã đâu vào đó mà tiến hành.

Kỳ thật, việc này cũng không có chỉ tiêu cứng nhắc nào nên bọn hắn cũng mang tâm thế thoải mái. Cho dù mất cả ngày vẫn không tìm được gì thì cũng không sao. Bản đồ của kịch bản trong Thiên Đường Kinh Khủng chính là như vậy, nếu may mắn... nói không chừng có thể ở một nơi cực kì bình thường tìm được một món trang bị loại tốt, mà quá trình thu thập lại không có chút khó khăn nào. Nếu xui xẻo, chơi hết cả kịch bản vẫn không lấy được gì cũng bình thường.

Bọn hắn bắt đầu khám phá từ phía Đông trấn, từng nhà, từng phòng. Mặc dù phần lớn những ngôi nhà bỏ hoang không có ai, nhưng những hộp gỗ  và chai lọ phủ bụi, trên xà nhà, dưới sàn nhà, trên tường, hay thậm chí là dưới giường hỏng, đều không thể loại trừ khả năng ẩn đạo cụ

Tóm lại, khi chơi trò chơi này phải dùng tâm thế như lúc khám phá thế giới Zelda mà không màng chiến lược. (Hckt: Tên đầy đủ là The Legend of Zelda, 1 game nhập vai do Nintendo phát triển và phát hành)

"Ừm... Ta hỏi ngươi một chuyện được không?" Lúc Tiểu Thán nói lời này với Bi Linh, hắn đang mở nắp nồi gỗ lớn trên bếp và nhìn vào, cũng không biết hắn mong tìm được gì trong nồi, hai đồng bạc?

"Chà, ta không có bạn trai." Bi Linh ngay lập tức trả lời trong lúc đang tìm trên một cái tủ bát đầy tơ nhện.

"Ách... Ta muốn hỏi ngươi điều này."

"Hả?" Khi Bi Linh lên tiếng, nàng cũng không quay đầu lại mà mang bộ dáng không yên lòng, "Vậy có chuyện gì? Trong lúc chỉ có hai người lại dùng ngữ điệu kỳ cục như vậy để hỏi?" Nàng dường như nghĩ tới điều gì, lập tức nói thêm một câu: "Ta cảnh cáo ngươi, ta cũng không phải là người dễ tính!"

"Ý ngươi là gì vậy..." Tiểu Thán nói: "Ta là muốn hỏi, Cổ Tiểu Linh có phải là tên thật của ngươi không?" 

"Ừm? Đúng vậy, sao thế?"

"Cổ (古) trong cổ đại?"

"Đúng ~ đúng ~" Bi Linh trả lời: "Tiểu (小) là nhỏ bé, Linh (灵) trong u linh." Từ giọng điệu và từ ngữ khi nàng giải thích tên của mình, có thể thấy rằng tính cách nàng khá khác biệt.

"Hừm..." Tiểu Thán cau mày, bộ dạng trầm ngâm.

Bi Linh tiếp tục nói: "Bi Linh Tiếu Cốt kỳ thật chính là đem tên ta đảo lại, rồi thêm một chữ vào trước mà thôi. Nghe biểu tỷ gọi ta là 'Tiểu Xương Cốt', ngươi hẳn nên đoán được tên thật ta có một chữ 'Cổ' đi nha? Tên của nữ mà lại có chữ này thì chỉ có thể nằm trong họ, cũng chỉ nằm trong mấy họ Cổ, Cốc, Cố thôi a." (Hkct: Sẽ giải thích thêm đoạn này ở cuối chương*. )

Nàng ta cứ vậy mà lảm nhảm, lại còn dùng ngữ điệu không kiên nhẫn nói: "Ai... Ngươi cái tên này thật ngốc, đầu của ngươi chỉ dùng để trang trí thôi sao? Gặp vấn đề thì phải biết suy nghĩ chứ..."

Tiểu Thán cũng quan tâm đến những gì nàng nói. Thật ra, hắn hiện tại đang nghĩ đến chuyện khác nên cũng không để ý nàng nói gì.

"Nói ra cũng kỳ... Nhà ta có câu tổ huấn, nói rằng... Đừng kết bạn với người họ Cổ." Tiểu Thán nói.

"Hả?" Bi Linh nghe xong cũng sửng sờ. "Ha ha ha ha..." Nàng bỗng cười ra tiếng: "Thật trùng hợp, nhà ta cũng có câu tổ huấn, nói là con cháu Cổ gia chúng ta, khi kết bạn với người  họ Vương thì không cần khách khí, cứ chơi chết bọn hắn a."

"Ta không có nói đùa..." Tiểu Thán vẻ mặt thành thật nói.

"Ta cũng không nói đùa, ta nói thật a." Bi Linh vẻ mặt trêu tức mà trả lời.

"Nhưng nhà Vương là thế gia vọng tộc a..." Tiểu Thán nói.

Bi Linh vươn tay nhẹ gõ đầu tiểu Thán một cái: "Nên mới nói... Làm gì có ai quan tâm tới mấy lời tổ huấn này a! Đồ ngốc!" Hành động của nàng không có tính công kích cho nên cũng không bị hệ thống ngăn cản.

Tiểu Thán nhún vai: "Đúng vậy, 80% tổ tiên của ta có thù với người họ Cổ, nhiên hậu phạm nhị liễu (Hckt: đoạn này t không hiểu) mới có thể lưu lại lời này a..." Hắn lời còn chưa dứt lại bị đánh một cái, "Thì sao?"

"Ý của ngươi là tổ tông nhà chúng ta cũng phạm nhị liễu~?" Bi Linh khó chịu nói.

"Được rồi, coi như ta cái gì cũng chưa nói là được..." Tiểu Thán trả lời.

Để không bị đánh nữa, nói xong câu này hắn liền bò lên bếp lò, chân đạp một cái nhảy lên xà nhà. Bây giờ kỹ năng và thân thủ thiên linh hoạt của hắn đã thành hình, nên độ cao này không là gì cả.

"Đúng rồi, tranh thủ chỉ có hai người chúng ta, ta cũng có chuyện muốn hỏi." Bi Linh lúc này nói.

"Ta cũng không có bạn gái." Tiểu Thán trả lời: "Hơn nữa ta lại tương đối dễ tính a!"

"Ha, ha, ha." Bi Linh gượng cười ba tiếng coi như đáp lại lời đùa này, sau đó mở miệng nói: "Nghiêm túc đấy, đoàn trưởng có phải là loại người chơi game không bao giờ nạp tiền không?"

"Căn bản là chúng ta không chơi mấy trò thu tiền trá hình. Nhưng mấy lần gặp hắn trong mấy game khác, ta chưa từng thấy hắn dùng vật phẩm bằng Nhân dân tệ." Tiểu Thán nằm bò trên xà nhà đầy bụi, cứ một tấc gõ một cái kiểm tra xem bên trong có rỗng ruột như tường kép hay không, "Tuy nhiên, với những trò đốt thẻ, hắn thường mua thẻ tháng, thậm chí thẻ quý, có vẻ như hắn thấy rất phiền khi phải nạp tiền nhiều lần."

"A, nói cách khác, không phải là hắn keo kiệt, chỉ là hắn muốn xem thử liệu có đáng nện tiền vào trò chơi thôi đúng không?" Bi Linh hỏi.

"Nói thế nào nhỉ... Giác ca là một người rất phức tạp, rất khó để đoán chính xác 'nguyên tắc' của hắn." Tiểu Thán nói: "Có vẻ như mỗi khi hắn nhận ra mình sắp vượt qua ranh giới, hắn sẽ lập ra một cái ranh giới mới..."

"Nghe ngươi nói giống như... Không ngừng làm mới giới hạn cuối." Bi Linh nói tiếp.

"Ha ha..." Tiểu Thán nghe vậy lại cười hai tiếng.

Đột nhiên, một tiếng răng rắc vang lên, xà ngang bỗng gãy rời ra từ giữa. Có lẽ là vì lâu năm thiếu tu sửa nên bên trong thanh gỗ đã tương đối mục rữa.

Tiểu Thán vốn đang trong tư thế quỳ sát trên xà nhà, khi xà gãy mặt hắn hướng xuống nên phản ứng tương đối kịp thời, cũng tương đối bình tĩnh mà điều chỉnh tư thế trên không trung. Hắn trước khi rơi xuống đất đã là thế đứng, dùng hai chân chạm đất.

Không ngờ khi chân chạm đất, hắn chợt thấy lòng bàn chân mềm nhũn như đạp vào hư không. Lập tức liên tiếp vang lên mấy tiếng, đó là tiếng mặt đất sụp đổ.

Hóa ra sàn phòng bếp của căn nhà trống trải này chỉ dày chưa đầy nửa mét, xuống sâu hơn là một khoảng không. Do lâu năm, gỗ đã mục nát, khó tránh khỏi đã trở nên yếu ớt. Lúc Tiểu Thán và Bi Linh đi đi lại lại bình thường ở trên, mặt đất còn có thể chịu được, nhưng lúc này tiểu Thán rơi từ độ cao xà nhà xuống, lại dùng chân để tiếp đất, cộng thêm hai thanh xà và cột nhà bị gãy, mặt đất liền không chịu nổi mà sụp đổ.

Phản ứng đầu tiên của Bi Linh rất nhanh. Nàng lập tức vươn tay kéo Tiểu Thán, với một tốc độ ánh sáng, thật sự nắm lấy cổ tay đối phương. Tuy nhiên, nàng thân là con gái, cân nặng cũng nhẹ hơn nhiều so với Tiểu Thán, hơn nữa diện tích mặt đất sụp xuống gần như lan ra toàn bộ căn phòng, lòng bàn chân Bi Linh thiếu điểm tựa, nhất thời không chỗ mượn lực.

Kết quả là, nàng cũng theo hắn té xuống...

Hai người cứ như vậy rơi vào vực sâu tăm tối, rơi xuống hơn mười trượng (Hckt: 1 trượng = 3,33m). Bọn hắn cũng không biết dưới này là núi đao biển lửa hay cự thạch kiên nham, nhưng mà từ độ cao rơi xuống mà xem, cho dù rơi lên đất bùn chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít...

--------------------------------------------------

*Hoconkut3: Trích nguyên văn lời Bi Linh trong chương này về tên của cổ: "Bi Linh Tiếu Cốt kỳ thật chính là đem tên ta đảo lại, rồi thêm một chữ vào trước mà thôi (1). Nghe biểu tỷ gọi ta là 'Tiểu Xương Cốt', ngươi hẳn nên đoán được tên thật ta có một chữ 'Cổ' đi nha? (2) Tên của nữ mà lại có chữ này thì chỉ có thể nằm trong họ, cũng chỉ nằm trong mấy họ Cổ, Cốc, Cố thôi a (3)."

(1) Theo lời Bi Linh, Linh Tiếu Cốt (悲灵笑骨) là đảo chữ Cổ Tiểu Linh (古小灵) lại rồi thêm một chữ Bi (悲) vào trước. Tiếu (笑) đọc là [xiào] gần giống với Tiểu (小) đọc là [xiǎo]; chữ Linh (灵) giữ nguyên; Cổ (古) và Cốt (骨) là hai từ đồng âm, đều đọc là [gǔ].

(2) Vì Cổ và Cốt đều đọc là [gǔ] nên từ cái biệt danh "Tiểu Xương Cốt" có thể đoán được họ của nàng sẽ có chữ [gǔ] hoặc tương tự.

(3) Cổ (古), Cốc (谷), Cố (顾) là các họ đọc gần giống [gǔ] nhất: Cổ và Cốc đều đọc là [gǔ], còn Cố đọc là [gù]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play