Tuy rằng đầy bụng nghi ngờ, thế nhưng phía sau truy binh sắp tới, mọi người cũng không thể ở đây lâu.
“Nếu như các ngươi nguyện ý, có thể theo ta đến Cửu Trọng giáo.” Ngu Sanh nói.
Diệp Vô Truy hỏi lại. “Nếu như không muốn?”
“Vậy tùy các người đi đâu, dù sao sư phụ ngươi ta nhất định phải mang đi.”
Nhìn vẻ mặt như cường đạo của giáo chủ Cửu Trọng giáo, Diệp Vô Truy thầm nghĩ thực lực hai bên chênh lệch, lại cố kỵ thương thế của sư phụ, cuối cùng chỉ có thể nói.
“Tôi không thể để sư phụ ở lại một mình với ông, tôi cũng đi.”
Ngu Sanh nở nụ cười, xoay người nhìn đồ đệ của mình nói. “Ngươi rời đi lâu như vậy, cũng đến lúc trở về.”
“Vâng, sư phụ.”
Ly Hỏa lĩnh mệnh. Nhưng đến tột cùng hắn quay về vì mệnh lệnh của sư phụ, hay vì muốn theo Diệp Vô Truy? Việc đó không biết được.
Cuối cùng đoàn người đều quyết định đến Cửu Trọng giáo trước, giúp Danh Đao dưỡng tốt thương thế, thuận tiện né tránh Kha vương phủ truy tung.
Người giang hồ chỉ biết, ở sâu trong đại mạc Tây Vực, có ma giáo Cửu Trọng, người tự ý vào chết. Thế nhưng Cửu Trọng giáo này đến tột cùng ở chỗ nào Tây Vực, không ai có thể nói rõ ràng. Mà lần này, đám người Diệp Vô Truy dĩ nhiên được giáo chủ Cửu Trọng giáo và thiếu giáo chủ tự mình dẫn đường, đi đến tổng bộ ma giáo thần bí kia.
Nhớ tới mấy tháng trước, mình cùng Cửu Trọng giáo như nước với lửa, Diệp Vô Truy nghĩ thế sự quả thực đa biến.
Mấy người một đường đi nhanh, buổi tối giữa hoang mạc, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thú rống chim hót quỷ dị, bầu không khí càng lộ vẻ âm trầm.
Ước chừng bay nhanh một canh giờ, hai người dẫn đường mới dừng lại.
Phía trước là một vách đá dựng đứng, một vết nứt sâu không thấy đáy ngang dọc nam bắc, xuất hiện ở trước mặt mấy người. Trong đêm đen, tựa như cự thú mở rộng miệng chờ cắn nuốt bọn họ.
Ly Hỏa chỉ vách đá dựng đứng phía trước vực sâu, nói.
“Ở chỗ này.”
“Ở đây?!” Hảo Mộng Vô Hoa ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn xung quanh. “Ngoại trừ vết nứt sâu không thấy đáy này, cũng không thấy kiến trúc gì a.”
Diệp Vô Truy nhìn vết nứt kia, dường như có chút suy nghĩ.
Ly Hỏa cười cười nói. “Cửu Trọng giáo, chính là ở đáy vực này.”
Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, giáo chủ Cửu Trọng giáo phía trước đã ôm chặt Danh Đao, nhảy xuống vực sâu kia.
Lời còn chưa dứt, người đã rơi xuống vực sâu, không thấy bóng dáng.
“Này, này…!” Hảo Mộng Vô Hoa mục trừng khẩu ngốc. “Sư phụ ngươi thật sự ôm sư phụ A Truy tự tử rồi!”
Thương liếc hắn một cái. “Động não đi, đấy vực này không đơn giản như vậy. Có phải có cơ quan hay không?” Câu nói cuối cùng, hắn nhìn Ly Hỏa nói.
Thiếu giáo chủ mỉm cười. “Không tính là bộ phận then chốt, chỉ là mượn chút lực. Tuy rằng cũng có cửa vào khác, nhưng nơi đó sợ rằng đã bị Kha vương canh gác, chúng ta chỉ có thể đi từ nơi này. Bất quá, Vô Truy có thể sẽ gặp khó khăn.”
Ly Hỏa nhìn bộ dáng cậu quật cường, trong lòng buồn cười, lại cảm thấy thích, nói. “Vách đá có một cái xích sắt rộng không đến một ngón tay, dọc theo vách đá nối thẳng đáy vực, tôi cùng sư phụ thường ngày ra vào đều mượn dây sắt nhảy. Khinh công Vô Truy cậu cũng không tính hạng nhất, sợ là khó có thể gắng sức.
Diệp Vô Truy yên lặng, căm giận bất bình. Cậu dọc theo đường đi này, ăn bao nhiêu thiệt thòi có liên quan đến khinh công rồi! Muốn trách chỉ trách khinh công không phải sở trường của Danh Đao, đồ đệ tự nhiên không được.
“Bất quá cũng không cần lo lắng.” Ly Hỏa tha thiết nói. “Để tôi giúp cậu, không có vấn đề.”
Nhìn thấu Ly Hỏa không có hảo ý, Diệp Vô Truy không có lựa chọn nào khác.
Ở đây không phải nơi khác, Thương cùng Hảo Mộng Vô Hoa không quen thuộc địa thế, còn phải dựa vào Ly Hỏa dẫn đường, lúc này ngoại trừ Ly Hỏa còn có ai có thể phân tâm dẫn cậu xuống dưới đây?
Ly Hỏa cũng đang đánh cái chủ ý này, thấy Diệp Vô Truy vẻ mặt rối rắm nhưng không cự tuyệt, tâm trạng càng đắc ý.
“Đi nhanh thôi, sư phụ đợi lâu, sợ sẽ không nhịn được.” Nói, liền túm Diệp Vô Truy, đi đến vách đá.
Đây thật đúng là một vết nứt sâu không thấy đáy, đứng ở bên cạnh nhìn, dường như là nối thẳng mười tám tầng địa ngục, khiến tâm người ta phát lạnh. Diệp Vô Truy chần chừ một chút, Ly Hỏa lập tức nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng nói.
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Thanh âm ôn nhu kia, mang theo tình ý nhè nhẹ, như bí mật nói với tiểu nhi nữ bên gối.
Diệp Vô Truy sửng sốt, tay Ly Hỏa đã từ vòng qua dưới cánh tay cậu, từ phía sau ôm chặt cậu. Hai người gần kề lẫn nhau, một kẽ hở cũng không có. Diệp Vô Truy thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cùng tiếng tim đập của người phía sau, thoáng cái có chút hoảng loạn, không quan loại cự ly vô cùng thân mật này.
“Đừng nhúc nhích.” Ly Hỏa nói nhỏ, ghé vào lỗ tai cậu. “Động nữa sẽ ngã xuống.”
Diệp Vô Truy không dám động đậy nữa.
Thiếu giáo chủ đại nhân thỏa mãn nở nụ cười, ôm chặt người trong lòng, giống như sư phụ hắn nhảy xuống.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, cùng tiếng quần áo sàn sạt bị thổi bay, Diệp Vô Truy không khói nắm chặt cánh tay Ly Hỏa, nhìn hai người như thẳng tắp rơi xuống.
Rơi xuống phân nửa, Ly Hỏa bên chân điểm nhẹ, dẫm vào trên chỗ dây sắt nào đó mượn lực, thân thể vô căn cứ mà lên, tốc độ chậm lại rất nhiều. Đợi hai người hạ xuống cự ly nhất định, hắn lại tìm được dây sắt nào đó mượn lực, như vậy tuần hoàn lặp lại, đợi đến qua mười mấy lần lên xuống, hai người rốt cục đến đáy vực.
Thương và Hảo Mộng Vô Hoa theo sát phía sau, cũng theo chỗ Ly Hỏa giẫm lên mà xuống.
“Hô, thực sự là không dễ dàng.” Vừa đứng vững, Hảo Mộng Vô Hoa thở dài một hơi. “Nếu như không cẩn thận giẫm vào khoảng không một bước, vậy chẳng phải sẽ ngã thành bánh thịt?”
Ly Hỏa tiếp lời nói. “Cho nên trước khi khinh công tôi luyện thành, sư phụ không cho tôi xuất môn.”
Hảo Mộng Vô Hoa thương hại nhìn hắn, đột nhiên phát hiện không đúng, kêu to. “Đến đấy vực rồi! Sao cậu còn chưa buông tay!”
Hóa ra là Ly Hỏa còn ôm Diệp Vô Truy không thả, mà Diệp Vô Truy cũng không biết làm sao, dĩ nhiên lại mặc hắn ôm. Nghe được tiếng thét kinh hãi của bạn tốt, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
Đẩy Ly Hỏa ra, tự đứng vững, không biết vì sao cảm thấy trên mặt có chút lửa nóng. Diệp Vô Truy may mắn, may đây là buổi tối, không ai có thể thấy cậu quẫn thái.
Ly Hỏa lại như không có việc gì, quay lại nói với mấy người.
“Đi nhanh đi, sư phụ tôi sợ là không chờ nổi rồi.”
Hảo Mộng Vô Hoa hồ nghi nhìn chằm chằm Ly Hỏa, lại nhìn Diệp Vô Truy, chỉ cảm thấy có mười vạn phần không thích hợp, thế nhưng lại không nói được là ở chỗ nào.
Mấy người đều mang theo tâm tư, đi theo sau Ly Hỏa.
Đi dưới đáy vực tối như mực một hồi, mới nhìn thấy giáo chủ Cửu Trọng giáo phía trước.
Hắn quả nhiên là không chờ được nữa, thấy đoàn người Diệp Vô Truy xuất hiện, một câu cũng không hỏi, đi đến trước mặt vách đá.
Thẳng đến sát tường, chỉ thấy hắn đưa tay điểm mấy chỗ trên vách đá, như là đụng vào bộ phận then chốt nào đó, tiếng ầm vang ù ù vọng ở đáy vực.
Chỉ chốc lát, vách đá trước mắt chậm rãi mở ra một cái cửa vào, bên trong là đường nhỏ sâu thẳm, có cây đuốc chiếu sáng.
Giáo chủ Cửu Trọng giáo đi vào trước, mấy người Diệp Vô Truy nhìn nhau, cũng đi vào theo.
Sau khi tất cả đi vào trong cửa lại chậm rãi đóng lại, từ bên ngoài nhìn lại, vách đá này giống như tự nhiên, không có một tia dị dạng.
Đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, cây đuốc lắc lư sáng tối, thân ảnh mấy người chiếu trên vách tường, như là yêu ma quỷ quái dương nanh múa vuốt.
Cũng không biết đi bao lâu, chỉ thấy trước mắt sáng bừng, không gian lớn hơn một chút, một gian phòng khách trang trí tinh xảo xuất hiện trước mắt.
Trong phòng không có bao nhiêu vật phẩm, chỉ bày một cái giường đá, còn có một cánh cửa không biết thông đi nơi nào.
Ly Hỏa giải thích nói. “Nơi này là mật thất, con đường này cùng gian mật thất này, chỉ có tôi và sư phụ biết, tuyệt đối an toàn.”
Ngu Sanh không để ý đồ nhi của mình ở phía sau làm người dẫn đường, cẩn cẩn dực dực đặt Danh Đao lên giường đá.
“Tôi đi ra ngoài lấy thảo dược, các ngươi ở chỗ này chiếu cố hắn.”
Nói, liền muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Diệp Vô Truy vội vã lên tiếng.
Ngu Sanh không nhịn được đứng lại, thúc giục nhìn cậu.
“Ông nói trước, thương thế của sư phụ tôi có liên quan đến Niết Khánh đan, là có ý gì?”
Nhắc tới Niết Khánh đan, thần sắc Ngu Sanh không ngờ. “Đây là tật cũ của hắn, vô pháp trị tận gốc, chỉ có dựa vào Niết Khánh đan mới có thể trị hết hoàn toàn.”
“Như vậy là nói, chỉ cần có Niết Khánh đan, thương thế của sư phụ sẽ không tái phát nữa, liền có thể lập tức tốt lên sao?” Diệp Vô Truy vội hỏi.
“Ngươi cho Niết Khánh đan này là vật gì, dễ như trở bàn tay sao?” Ngu Sanh vừa định cười nhạo, lập tức biến sắc. “Đúng rồi! Chuyện ở Thiên Sơn lúc đó, ngươi cũng ở đấy, lão thất phu của Thiên Sơn kia, đã cho các ngươi cái gì!?”
Cửu Trọng giáo quả nhiên vây công Thiên Sơn vì Niết Khánh đan, Diệp Vô Truy hiện tại cũng âm thầm đề phòng hắn, không muốn nhiều lời, chỉ nói.
“Chưởng môn Thiên Sơn có cho tôi một viên Niết Khánh đan, nhưng tôi sẽ chỉ dùng để cứu sư phụ, tuyệt đối sẽ không giao cho ông.”
Nghe được những lời này, Ngu Sanh trầm mặc hồi lâu, chốc lát, cười ha ha như phát điên.
“Tiêu Minh a Tiêu Minh! Ngươi dằn vặt ngươi và ta bao nhiêu năm, không muốn dùng Niết Khánh đan ta đưa tới, không nghĩ tới hiện tại đồ đệ ngươi lấy cho ngươi dùng! Đây là nhất báo hoàn nhất báo a! Ha ha ha ha!”
Hắn đột nhiên cười, như muốn trút toàn bộ hậm hực cùng sầu khổ nhiều năm động lại trong tim ra. Ly Hỏa bảo vệ trước người Diệp Vô Truy, cảnh giác nhìn sư phụ mình trở nên không quá bình thường.
Thật không dễ dàng cười được đủ rồi, Ngu Sanh dừng lại, hai mắt sáng quắc nhìn Diệp Vô Truy.
“Ngươi yên tâm! Ta muốn Niết Khánh đan này, vốn chính là vì hắn. Ta có thể dùng tính mệnh đảm bảo, tuyệt sẽ không động một tia tham niệm với Niết Khánh đan.”
Diệp Vô Truy nhìn hắn, làm như tin. Đang chuẩn bị lấy ra Niết Khánh đan trong ngực, đi đến chỗ Danh Đao.
Thương đột nhiên ngăn cậu lại.
“Ngu giáo chủ, còn có một chuyện chưa thỉnh giáo. Niết Khánh đan này đến tột cùng có gì sâu xa với ông và Danh Đao, nếu không nói rõ ràng, chúng ta cũng không thể yên tâm.”
Ngu Sanh cười nhạt nhìn hắn. “Lục Phiến môn?”
Cũng không biết hắn nhìn ra thân phận mình từ lúc nào, Thương cũng không che giấu, gật đầu ngầm thừa nhận.
“Nhìn Lục Phiến môn các ngươi gần đây là địch của Kha vương, muốn ta nói rõ chuyện năm đó, cũng không phải không thể.” Ngu Sanh chậm rãi nói. “Ngươi để tiểu tử này cho Tiêu Minh ăn Niết Khánh đan trước, rồi ta chậm rãi nói với các ngươi.”
Diệp Vô Truy đã sớm chờ không được, đấy tay Thương ra, tay cầm thần dược đi tới chỗ sư phụ.
Sau khi Danh Đao dùng Niết Khánh đan, thần sắc quả nhiên tốt hơn rất nhiều, không còn tái nhợt như trước. Diệp Vô Truy dò nội tức của ông, phát hiện nội lực đã bắt đầu điều hòa, thương thế của Danh Đao đã không quá đáng ngại. Niết Khánh đan này, quả nhiên thần kỳ.
Ngu Sanh vẫn chăm chú nhìn Danh Đao, thấy thế, rốt cục mới buông lỏng lông mày. Lúc này mới bớt thời gian nhìn mấy người, thần sắc đạm mạc nói.
“Niết Khánh đan này năm đó gây nên một trận tinh phong huyết vũ, thậm chí khiến hắn lâm vào là kẻ thù chung của võ lân, nhưng tất cả, nói đến ngọn nguồn chỉ là hai chữ —— lòng người.”
Từ xưa, lòng người là đáng sợ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT