"Ồ? Có chuyện gì xảy ra ở Vạn Thông thương hội vậy? Giờ này vẫn còn sớm sao lại đóng cửa rồi, không muốn buôn bán nữa ư?"

"Đúng vậy! Thật khó hiểu quá, cửa hàng của Vạn Thông thương hội đã xuất hiện từ lâu lắm rồi, trước giờ chưa từng có chuyện như vậy, cho dù có mãnh thú xâm nhập bọn họ cũng không đóng cửa khi trời còn sớm như thế này!”

"Nhìn kìa, toàn bộ thương khách đều bị mời ra ngoài rồi, xem ra đúng là có chuyện lớn thật rồi!"

"Vừa rồi Đỗ gia đi Tây phố, giờ lại đến lượt Vạn Thông thương hội không mở cửa, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra ở cái Loạn Lâm tập này vậy, có phải sắp trở trời rồi không?"

"Được rồi, được rồi, tốt nhất chúng ta đừng nhìn nữa, tránh cho rước họa vào thân"

"Đi, đi, đi!"

Khách qua đường phát hiện Vạn Thông thương hội bỗng nhiên đóng cửa không tiếp khách, liền cảm thấy tò mò, đứng xung quanh bàn tán sôi nổi.

Thấy cảnh này, đám tai mắt Đỗ gia lưu lại theo dõi lập tức rời khỏi, tranh thủ thời gian báo cáo tình hình cho cấp trên.

...

Đối với những chuyện xảy ra bên ngoài, Vân Mộ không hề hay biết, hắn chỉ lặng yên ngồi đợi, vừa tranh thủ thời gian tu luyện vừa suy tính những bước cần làm tiếp theo.

Trong khi đó tiểu Tố Vấn cũng ngồi yên trong giỏ trúc, chậm chạp thưởng thức mớ bánh ngọt cùng hoa quả mà Lạc Linh Nhi đưa cho nàng, bộ dáng cực kì vui vẻ.

Vân Mộ có rất nhiều kế hoạch cho tương lai, thế nhưng ở dưới bánh xe vận mệnh, những thứ hắn có thể thay đổi cũng không quá nhiều, hơn nữa mỗi một bước đều vô cùng khó khăn, cần phải suy tính thật kĩ càng.

Đôi khi, Vân Mô cảm thấy vô cùng mỏi mệt, nhưng hắn không thể cho phép bản thân dừng lại, bởi vì hắn không có nhiều thời gian, trước khi tai biến xảy ra, hắn cần phải chuẩn bị thật nhiều thứ, cho dù có nhiều thời gian hơn nữa cũng không đủ.


Tiếc rằng đạo tu luyện là một quá trình tích lũy dài lâu, không có đường ngang ngõ tắc, cũng không phải trong sớm chiều có thể thấy được thành quả.

Vân Mộ muốn thay đổi tình thế trước mắt trong vòng ba năm, tạo lập căn cơ cho bản thân, kế hoạch này dường như là bất khả thi.
...

Sau một lát, một trận tiếng bước chân dồn dập từ phía cầu thang vọng lại, dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hoa Do Liên mang theo hai người nữa đi thẳng vào, đến trước mặt Vân Mộ.

Bên trái Hoa Do Liên là một vị lão giả tóc hoa râm, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, trên người khoác một bộ trường bào màu tối, cả người toát ra khí chất thanh nhã, lạnh lùng, thoạt trông không hề giống thương nhân một chút nào, ngược lại tựa như một vị lão giả học vấn uyên thâm.

Mà ở bên phải Hoa Do Liên lại là một người đàn ông trung niên mập mạp, cả người đầy vẻ phong trần, mỏi mệt, tóc tai rối bời.

Vừa thấy người nọ, Vân Mộ liền kinh ngạc, đối phương chính là thương khách đã cho hắn đi nhờ, Tiền Bất Nhị.

"Là ngươi!?"

Hai âm thanh kinh ngạc vang lên cùng một lúc.

Trong phút chốc, Vân Mộ cùng Tiền Bất Nhị liền vui vẻ bắt chuyện với nhau.

"Ta cứ tưởng là người nào làm mua bán lớn, thì ra lại là Vân Mộ tiểu huynh đệ!"

Tiền Bất Nhị tiến lên rồi ngồi xuống, thân mật trò chuyện cùng Vân Mộ: "Ah! Đúng rồi, nơi này là Loạn Lâm Tập, ngươi lại mang họ Vân, vậy tiểu huynh đệ hẳn là đệ tử Vân gia?"

Vân Mộ cười nhạt trả lời: "Ta theo họ Vân của mẹ ta chứ không phải là đệ tử Vân gia!”

"A, Tiền mỗ lỡ lời, hi vọng tiểu huynh đệ không trách cứ."

Tiền Bất Nhị áy náy chắp tay xin lỗi, cảnh này khiến cho lão giả cùng Hoa Do Liên đang đứng bên cạnh ngẩn ra, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

"Không sao, Tiền chưởng quỹ quá khách khí rồi ..."

Vân Mộ cũng không ngại việc bị người ta hiểu thành người của Vân gia, ngược lại khá là tò mò không biết vì sao Tiền Bất Nhị lại ở đây.

Ở thời điểm gặp thương đội của đối phương trước đó, Vân Mộ không có nhìn thấy bất kì lá cờ của thương hội nào, chỉ nghĩ rằng đám người Tiền Bất Nhị là một tổ hợp thương đội tạm thời, muốn vào Nam ra Bắc làm một vố lớn. Hiện tại xem ra phỏng đoán của hắn đã sai rồi.

"Ah, trí nhớ của ta cũng thật kém, lại quên giới thiệu ..."

Tiền Bất Nhị nhìn ra vẻ nghi hoặc của Vân Mộ, liền vội vàng giới thiệu: "Tiểu huynh đệ có điều không biết, thật ra ta là ngoại sự chưởng quầy của Vạn Thông thương hội, chuyên phụ trách việc mua sắm, lưu thông các loại hàng hóa bên ngoài biên cảnh, nói thẳng ra thì ta cũng chỉ là một chân chạy việc mà thôi."

Dừng một chút, Tiền Bất Nhị lai đưa tay giới thiệu người bên cạnh: "Vị này là thương hội chủ sự, Phạm Trọng Văn, Phạm lão tiên sinh ...với kinh nghiệm của Phạm lão vốn nên ở kinh đô chủ trì đại cục, chẳng qua Phạm lão cảm thấy đã quá mệt mỏi rồi, nên mới chuyển đến vùng biên cảnh này an hưởng thanh nhành, cũng không giống những chân chạy việc như chúng ta đây, suốt ngày dầm mưa dãy nắng."

"Thôi đi Tiền tiểu nhị, không cần trình diễn công phu vỗ mông ngựa."

Phạm lão gia tử vừa cười vừa tiến về phía trước, nhịn không được lại trêu ghẹo hai câu: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, không chủ động ly khai chẳng lẽ còn chờ người ta đuổi đi hay sao? Ngược lại là ngươi, mấy năm gần đây hết nhảy đông lại nhảy tây, xem ra rất là thích thú."

Nhờ vài câu trêu đùa của lão nhân, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên thân mật hơn nhiều.

Tiếp đó, Phạm Trọng Văn lại đưa mắt nhìn về phía Vân Mộ: "Tiền tiểu nhị, ngươi cùng vị tiểu huynh đệ này là người quen cũ?"

"Không phải là người quen cũ, chỉ mới gặp ít lâu!"

Tiền Bất Nhị cười hắc hắc, không hỏi tự nói: "Kể ra âu cũng là duyên phận, lần này Tiền mỗ cùng hai vị khách quý từ Sơn Ngoại Sơn đồng hành, không ngờ giữa đường thì thấy vị tiểu huynh đệ này cùng với muội muội của hắn đang lang thang trên hoang mạc, vì vậy liền cho quá giang một đoạn đường, dè đâu Quân công tử cùng Vân Mộ huynh đệ vừa gặp lại như đã thân, liền mời lên ngồi cùng xe, về sau lại thành bạn tâm giao!"

Sơn Ngoại Sơn là một đại phái, nằm ở quan ngoại, không thuộc khống chế của cổ quốc, là một thế lực siêu thoát thế tục.

Là một người từng trải, đương nhiên Tiền Bất Nhị có thể nhìn ra thái độ quý mến của Quân Mạc Vấn dành cho Vân Mộ, vì thế hắn hy vọng có thể kéo gần quan hệ với Vân Mộ hơn một tí, cái này chính là bản năng của một thương nhân.

Tiền Bất Nhị cố ý đề cập tới Sơn Ngoại Sơn cùng Quân Mạc Vấn là vì hắn sợ Phạm lão cùng với Hoa Do Liên sẽ lãnh đạm với đối phương.

Hoa Do Liên có chút kinh ngạc, không ngờ Vân Mộ lại có bối cảnh như vậy, khó trách người này lại dám to gan đắc tội với Đỗ gia, chỉ dựa vào mối quan hệ của hắn với Quân Mạc Vấn, đã đáng giá cho thương hội bọn họ giao hảo. Còn Đỗ gia chẳng qua chỉ là con dế nhũi mà thôi, đứng trước Sơn Ngoại Sơn, ngay cả tư cách xách giày cũng không có, không đủ sức khiến cho Vạn Thông thương hội cố kỵ.

"Đúng rồi, sao ta lại không thấy Quân công tử cùng với Lạc tiểu thư?"

Nghe được câu hỏi của Tiền Bất Nhị, Vân Mộ tùy ý trả lời: "Hai người Quân đại ca đi dạo chợ rồi, ta có việc nên đi trước."

Phạm Trọng Văn tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hỏi: "Nếu lão hủ không nhớ lầm, cách đây một khoảng thời gian có hai mẹ con bị đuổi khỏi Vân gia, người mẹ tên là Vân Thường, còn con trai của nàng là Vân Mộ."

Vân Mộ khóe mắt khẽ nhích, trên miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: "Phạm tiền bối thực là vạn sự thông, ngay cả chút chuyện nhỏ ấy ở Vân gia cũng nghe nói qua!”

"Chuyện này không thể nói là nhỏ..."

Phạm Trọng Văn thở dài nói: "Linh khiếu sơ khai, lại dùng sức một người đánh bại hết đám thiếu niên của Vân gia, trong đó còn có cả thiên tài như Vân Minh Hiên, chuyện này sao có thể nói là chuyện nhỏ! Tuy Vân gia đã dốc sức phong bế tin tức, nhưng trên đời này làm gì có tường nào hoàn toàn ngăn được gió, đến cấp độ như của chúng ta, muốn biết, tự nhiên sẽ biết."

"..."

Nhìn thấy Vân Mộ trầm mặc không nói, Phạm Trọng Văn liền nói sang chuyện khác: "Một người khi đã có tuổi lại trở nên dài dòng lắm điều, được rồi tiểu huynh đệ, chúng ta cũng nên bàn chuyện chính đi. Mấy cái trứng chim này là trứng của Bách Linh Tước Vương đúng không? Không phiền nếu lão hủ xem qua chứ?"

Nói xong, Phạm Trọng Văn liền cầm lấy sáu cái trứng chim trên bàn, cẩn thận quan sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play