Cư dân sinh sống trong Loạn Lâm Tập không phải tất cả đều là Huyền giả.
Bất kì nơi nào cũng cần một lượng lao động nhất định. Rất nhiều chuyện linh tinh, phiền hà mà Huyền giả ngại tự mình đi làm thì sẽ được giao cho người bình thường. Bởi vậy trong Loạn Lâm Tập này, bách tính bình dân vẫn chiếm số đông.
Chỉ là, người thường sống tại đây, cuộc sống tương đối thiếu thốn, hơn nữa không có tự do cũng không có tôn nghiêm.
Ở kiếp trước, vì để chữa bệnh cho mẫu thân Vân Mộ từng rong ruổi kiếm ăn trong Loạn Lâm Tập, việc thấp hèn gì hắn cũng từng làm qua nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được tính mệnh cho mẫu thân.
Sau khi mẫu thân mất đi, Vân Mộ giống như cái xác không hồn. Hắn sinh sống tại Loạn Lâm Tập hai năm, chịu qua đủ mọi khuất nhục, thống khổ, thật vất vả mới kiếm đủ phí tổn để dùng Khai Linh Đài... Nhưng lúc đó, hắn đã mười bốn tuổi, lại có quan hệ với Vân gia, thêm thiên phú quá thấp, không có tiềm lực, nên không có thế lực nào chịu thu nhận hắn.
...
Nhìn hai gã người làm trước cửa Vạn Thông thương hội kia, Vân Mộ bất giác mà nhớ tới một ít chuyện xưa.
"Vân gia tiểu tử, ngươi dám khinh thường bản thiếu gia!"
Đỗ Diệc Bằng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như sắp phun ra lửa. Lớn đến tận bây giờ nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên y bị người ta không coi trọng như vậy.
"Nhị ca cần gì nói nhiều với hắn, có nói hắn cũng không hiểu. Để Oánh Oánh ra tay giáo huấn hắn đi!"
Đỗ Tiểu Oánh khẽ kêu lên, cuối cùng nhịn không được mà xông ra ngoài.
Ở Đỗ gia, Đỗ Tiểu Oánh là thiên tài có thiên phú năm khiếu cho nên được gia chủ nâng niu như hòn ngọc quý trên tay, huynh trưởng che chở, tộc nhân dè chừng, hạ nhân cung kính nàng. Nếu gia chủ không cho phép thì không có ai dám đối chiến với nàng, rất sợ làm nàng bị thương.
Thật khó mới ra ngoài một chuyến lại có thể gặp được một tên Huyền Đồ đui mù, hơn nữa tuổi tương tự như mình, tính hiếu thắng của Đỗ Tiểu Oánh tự nhiên dâng lên, muốn tranh hơn thua với Vân Mộ để thỏa mãn thói hư vinh trong lòng mình.
Hai chân như gió, thân như ảo ảnh.
Chỉ thấy trong lúc Đỗ Tiểu Oánh bứt lên trước, chân phải sáng lên hiện ra ba đạo quầng sáng, hư ảnh một con báo hiện ra trước người nàng.
"Cái gì? Đỗ tiểu thư vậy mà đã luyện hóa ba con Huyền Linh!"
"Không hổ là thiên chi kiêu nữ, không chỉ tư chất cao mà Đỗ gia cũng dồn hết tài nguyên lên người nàng."
"Đỗ tiểu thư có tư chất năm khiếu! Không bỏ vố lên nàng, lẽ nào ném cho loại công tử quần áo lụa là như Đỗ Diệc Bằng?"
"Hừ hừ, luyện hóa ba con Huyền Linh thì cũng có tác dụng gì? Lấy năng lực hiện tại của nàng, có thể khống chế một con đã rất tốt rồi, căn bản không có cách nào đồng thời điều khiển ba con Huyền Linh, cùng lắm là tốc độ tu hành nhanh hơn chút mà thôi!"
"Ngươi rõ là đang ghen tức, đố kị với nàng. Đỗ tiểu thư cùng lúc tu ba con Huyền Linh, xuất phát điểm cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, hơn nữa hiện tại Đỗ tiểu thư mới mười tuổi, tương lai sau này chắc chắn sẽ càng lúc càng mạnh."
"Cũng không biết là thiên tài tuấn kiệt nào mới có thể xứng đôi với thiên chi kiêu nữ như vậy!"
"Cái này còn cần các ngươi phải quan tâm sao? Nghe nói bốn đại thế gia của Đại Minh Phủ đều thu được tin tức, đã phái người tới đây bàn chuyện cưới gả rồi. Sau này chắn chắn Đỗ gia nước lên thì thuyền lên, trở thành đệ nhất thế lực của Lưu Vân trấn."
...
Trong lúc xung quanh đang nghị luận dồn dập, Đỗ Tiểu Oánh đã xông lên chiến đấu với Vân Mộ từ lâu.
Mọi người vốn tưởng rằng, dựa vào thực lực của Đỗ tiểu thư, chắc chắn sẽ lấy khí thế áp đảo nhanh chóng đánh bại thiếu niên của Vân gia. Ai cũng dự đoán như vậy, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
U Linh Trảo!
Đỗ Tiểu Oánh thuần thục đánh ra Huyền Linh thuật sở trường nhất của mình, khí thế cả người tăng vọt, giống như u linh trong đêm đen, xuất quỷ nhập thần hiện lên xung quanh Vân Mộ.
"Xuy!"
Thủ trảo như gió, xé trời lao đến!
Đầu ngón tay như khí, vô cùng sắc bén.
Mắt thấy Vân Mộ sẽ bị Đỗ Tiểu Oánh đánh trúng thì bỗng lúc này bốn cái thổ gai đồng thời hiện lên, phong tỏa tứ phương, vây khốn Đỗ Tiểu Oánh lại.
"Bùng —— "
Thổ gai vỡ vụn, cát bụi mịt mù, ngăn cản tầm nhìn của Đỗ Tiểu Oánh.
"Cái gì?"
Trong lúc Đỗ Tiểu Oánh còn đang ngây người, Vân Mộ đã xuất hiện phía sau nàng, một cái thủ đao đánh trúng khiến nàng ta té ngã ra đất.
Toàn bộ quá trình nhanh vượt quá tưởng tượng, giống như mây bay nước chảy, không có chút trở ngại nào.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Tiểu Oánh đã bại rồi.
Cát bụi tán đi, Vân Mộ lẳng lặng đứng nguyên chỗ cũ, cúi đầu nhìn Đỗ Tiểu Oánh, không nói gì.
"Không có khả năng! Không... Sẽ không! Ta sẽ không thua!"
Hai mắt Đỗ Tiểu Oánh như mất đi tiêu cự, con ngươi trừng lớn không động, tuy nàng không bị thương nặng, nhưng sự kiêu ngạo và tự tin trong lòng thì trong phút chốc đã tan biến tất cả.
Không chỉ Đỗ Tiểu Oánh, ngay cả đám người Đỗ Diệc Bằng cũng sững sờ tại chỗ, trên mặt ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Từ khi nào Vân gia đã có nhân vật lợi hại như thế? Không ngờ có thể dễ dàng đánh bại được Đỗ Tiểu Oánh!
Người khác không biết, nhưng Đỗ Diệc Bằng lại biết rõ...
Đỗ gia không ngừng sử dụng tài nguyên giúp Đỗ Tiểu Oánh tăng tu vi, khiến nàng trong ba tháng ngắn ngủi trở thành Huyền Đồ Luyện Khiếu trung kỳ, thành người nổi bật trong hàng ngũ trẻ tuổi, bằng không trong nhà cũng không dám dễ dàng để nàng ra ngoài.
Hơn nữa, để tăng tiềm lực của Đỗ Tiểu Oánh, gia chủ còn bỏ ra một cái giá lớn ủy thác Vạn Thông thương hội từ nơi khác đặc biệt chuyển tới một con báo linh có phẩm chất trác việt.
"Không! Không có khả năng, ta không thể thất bại..."
Đỗ Tiểu Oánh xác thực là một hài tử chưa trải qua sự đời. Nàng tính khí kiêu ngạo, quật cường, không chịu kém ai... Nếu như thua ở trong tay Huyền Sĩ, có lẽ nàng sẽ không cảm thấy khuất nhục như thế nhưng Vân Mộ thì khác. Hai người có số tuổi, tu vi tương đương nhau nhưng hắn lại có thể dễ dàng đánh bại nàng điều này khiến Đỗ Tiểu Oánh làm sao có thể cam tâm.
Trong lúc hô to, Đỗ Tiểu Oánh đã lấy một cái gai đen từ Tàng Giới Luân ra, đâm thẳng tới chỗ Vân Mộ.
Hắc gai u hàn, người người khiếp sơ từ tận linh hồn.
Trán Vân Mộ hơi nhíu, nghiêng người thoát khỏi một phen đánh lén của Đỗ Tiểu Oánh. Vạt áo trước ngực bị cắt ra rách một đoạn, hắn lập tức lật tay tạo thành một cái thủ đao, đánh thẳng lên gáy Đỗ Tiểu Oánh, khiến nàng ta bất tỉnh tại chỗ.
"Độc Lăng Thứ, tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư thật độc ác!"
Vẻ mặt Vân Mộ phát lạnh, chụp lấy hắc gai trong tay Đỗ Tiểu Oánh, tiện tay ném vào trong Tàng Giới Luân.
Độc Lăng Thứ do sắt thiết luyện chế mà thành, kỳ độc vô cùng. Người bình thường nếu không may bị độc thứ gai này gây thương tích, tất độc phát bỏ mình. Cho dù là Huyền giả, nếu không xử lý kịp thời, trấn áp độc tính thì cũng sẽ bị độc sát ăn mòn, toàn thân thối rữa mà chết. Có thể nói vô cùng ác độc.
Không ít người xung quanh đều từng nghe qua hung danh của Độc Lăng Thứ bất giác mà hít vào một hơi lạnh. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Đỗ gia lại đem hung khí như vậy giao cho một tiểu cô nương ngang bướng hành xử tùy tiện. Nếu không phải Vân Mộ phản ứng nhanh, sợ rằng lúc này đã trở thành một cỗ thi thể, hơn nữa chết cũng là chết oan.
Trong lòng mọi người lúc này đầy phức tạp. Ở đây Đỗ gia xảy ra chuyện, nhất là Đỗ Diệc Bằng. Hắn thậm chí có chút kinh hoảng mà ngây ra...
Vì để tạo quan hệ tốt với Đỗ Tiểu Oánh, Đỗ Diệc Bằng lần này bí mật mang nàng tới Loạn Lâm Tập chơi đùa. Nếu quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ y cũng không cần trở về Đỗ gia, lão gia chủ chắc chắn lột da hắn.
"Dám đả thương Oánh Oánh! Lên cho ta! Lên hết cho ta, bầm thây vạn đoạn tiểu tử kia!"
Đỗ Diệc Bằng hoảng loạn lo lắng, trong cơn giận dữ, hắn hét to ra lệnh tất cả hộ vệ bên người xông tới phía Vân Mộ.
...
————————————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT