Nhìn thấy có đổ máu, đám đông xung quanh không ngừng kêu lên đầy sợ hãi, vốn dĩ còn có vài tên hạ nhân muốn đứng xem náo nhiệt, nhưng khi thấy có chuyện xảy ra liền vội vã bỏ chạy, sợ tai họa đổ xuống người.
"Đại. . . Đại ca! Thằng con hoang, ta muốn đánh chết ngươi!"
Ngay khi vừa tỉnh táo lại sau cơn kinh hoàng, Vân Thiếu Kiệt phẫn nộ gào thét nhào về phía Vân Mộ, muốn báo thù cho huynh trưởng. Nhưng chưa đợi hắn tới gần, một mũi thạch thứ đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, đánh đánh mạnh vào bụng Vân Thiếu Kiệt.
"Phốc!"
Một tiếng vang trầm đục, Vân Thiếu Kiệt bay ngược trở lại, miệng trào máu tươi.
"Huyền Linh Thuật? Ngươi đã lĩnh ngộ được Huyền Linh Thuật? Sao. . . Làm sao có thể! ?"
Hai huynh đệ họ Vân mặt mài tái mét nhìn Vân Mộ, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Được sự trợ giúp của Vân Minh Hiên, huynh đệ bọn hắn đã luyện hóa thành công Huyền Linh, tuy rằng còn chưa lĩnh ngộ ra Huyền Linh Thuật, thế nhưng trong đám Huyền Đồ đã thức tỉnh, bọn hắn cũng có thể được xem là nổi bật, nhưng thật không ngờ ngay cả một kích của Vân Mộ cũng không đỡ được.
Tuy đều là Huyền Đồ, nhưng về bản chất, việc lĩnh ngộ Huyền Linh Thuật và chưa lĩnh ngộ Huyền Linh Thuật rất khác nhau, huống chi Vân Mộ không chỉ đã lĩnh ngộ mà còn hoàn toàn nắm giữ, có thể vận dụng một cách tự nhiên.
Huynh đệ Vân Thiếu Hoa tuy rằng có tiềm lực mạnh hơn Vân Mộ, nhưng dù sao tiềm lực vẫn chỉ là tiềm lực chưa phải là thực lực chân chính, thế nên làm sao bọn hắn có thể địch lại Vân Mộ.
"Tiểu. . . Tiểu Mộ. . ."
Vân Thường sững sờ nhìn Vân Mộ, trong lòng cảm thấy rất khó tin. Nàng thật sự không thể nào tưởng tượng được, rõ ràng con mình thức tỉnh còn chưa đến một ngày, vậy mà đã luyện hóa Huyền Linh, hơn thế nữa còn lĩnh ngộ cả Huyền Linh Thuật.
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, có mỗi Vân Minh Hạo nghĩ rằng mọi chuyện là đương nhiên. Bởi vì nhờ được Vân Mộ chỉ điểm, khả năng vận dụng Huyền Linh Thuật của hắn mới đột nhiên tăng mạnh, cho nên theo hắn thấy biểu hiện của Vân Mộ lúc này là hoàn toàn hợp lý.
Còn chuyện vì sao Vân Mộ mới chừng ấy tuổi đã biết được nhiều như vậy, với tâm trí còn non nớt của mình, Vân Minh Hạo chẳng mảy may nghi ngờ.
"Không ngờ tên con hoang này đã lĩnh ngộ ra Huyền Linh Thuật. Không lẽ bởi vì ..."
Trong đầu Vân Minh Hiện chợt lóe lên vài ý nghĩ khiến sắc mặt của hắn âm trầm như nước.
Vừa rồi khi Vân Mộ xuất hiện, Vân Minh Hiên đã cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đối phương đã dùng bí thuật hoặc một phương pháp kì lạ nào đó cưỡng ép luyện hóa Huyền Linh, đã thế còn có thể lĩnh ngộ ra được Huyền Linh Thuật cực kì huyền diệu.
Chắc chắn không sai được, ánh mắt Vân Minh Hiên khẽ liếc về phía Vân Thường, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.
. . .
"Mẫu thân, chúng ta đi thôi, không cần phải van xin bất cứ ai, rời khỏi Vân gia chúng ta vẫn có thể sống thật tốt."
Vân Mộ không để ý đến đám người xung quanh, nhẹ nhàng khuyên Vân Thường rời đi, hắn sợ nếu tiếp tục ở lại bản thân sẽ nhịn không được mà ra tay giết người, hắn không muốn giết người trước mặt mẫu thân, dù sao việc giết người cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.
Một người đã trưởng thành thì có thể kiềm chế được cảm xúc, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không phẫn nộ.
Việc Vân Mộ có thể kiềm chế được sát ý của bản thân đã là một chuyện rất phi thường rồi.
"Rời đi sao, thế nhưng. . ."
Vân Thường ngập ngừng, không kiềm chế được vẫn quay đầu nhìn về phía Bắc Uyển, vẻ mặt đầy do dự.
Vân Mộ nhìn theo, khẽ nói: "Mẫu thân không cần nhìn nữa đâu, người đã quỳ ở nơi này lâu như vậy, nếu ông ta vẫn còn chút tình phụ tử thì đã xuất hiện rồi. . . Thế nhưng đến giờ vẫn không thấy mặt ông ta đâu, tức là ông ta đã không muốn gặp lại người nữa."
"Thật sao. . ."
Vân Thường nở một nụ cười sầu thảm, sắc mặt tái nhợt: "Chúng ta đi thôi, đi thôi. . . Không bao giờ trở về nữa!"
"Đi? Các ngươi muốn đi đâu? !"
Hiển nhiên Vân Minh Hiên không có ý định buông tha cho hai mẹ con Vân Mộ, trong lúc nói hắn đã ngầm ra hiệu cho đám hộ vệ và thiếu niên chi thứ vây hai người lại: "Nơi đây là Vân phủ chứ không phải tiểu tạp viện rách nát của các ngươi, các ngươi nghĩ rằng mình có tư cách ra vô tùy ý hay sao? Đã thế, tên Vân Mộ kia còn làm bị thương đệ tử của Vân gia, đó là một hành động phạm thượng, vi phạm nghiêm trọng quy định của gia tộc, cần phải phế bỏ tu vi, đem làm gương cho kẻ khác!"
Vân Mộ lẳng lặng nhìn đối phương, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào: "Ta muốn đi, các ngươi không thể ngăn nổi ta."
"Ngươi. . . Ngươi dám xem thường bản Thiếu Gia!"
Lần đầu tiên Vân Minh Hiên bị người xem rẻ, trong lòng rất tức giận. Chỉ có điều, còn chưa đợi hắn phát tác, Vân Mộ đã ra tay trước, không chút kiêng kị.
Côn ảnh ngập trời, thế như sét đánh.
Đại khai đại hợp, lực lượng tuôn trào mạnh mẽ.
. . .
Điểm huyền diệu của Thổ Băng Thuật là ở chữ "băng".
Như “băng” trong sơn băng địa liệt, như “băng” trong đất lở trời long, đây là một loại sức mạnh hủy diệt, có thể phát ra uy lực vượt xa lực lượng của bản thân người sử dụng.
Vân Mộ được tàn hồn của Thạch Khổ trợ giúp, lại ở trong không gian Như Ý luyện tập nhiều lần, rút cuộc đã thành công kết hợpThổ Băng Chi Kính và lực lượng bản thân làm một. Hiện tại mặc dù hắn không sử dụng Huyền Lực cũng có thể linh hoạt vận dụng kỹ xảo “băng”, nhẹ nhàng đối phó với đám hộ vệ và đệ tử Vân gia, có thể nói đây là một kĩ năng rất thực dụng.
"Bồng!"
"Bồng! Bồng! Bồng!"
Một côn lại một côn, Lực và Kỹ dung hợp với nhau.
Đám hộ vệ và đệ tử của Vân gia thi nhau lăn ra đất, không kẻ nào đứng dậy nổi. Những kẻ này, tu vi cao nhất là Khai Khiếu Hậu Kỳ, tu vi yếu nhất chỉ có Khai Khiếu Sơ Kỳ. Đáng tiếc, dù là Huyền Đồ có thiên phú lực lượng hay là thiên phú tốc độ, hầu như không có ai là địch thủ của Vân Mộ, có người thậm chí ngay cả Huyền Linh cũng không kịp ngưng tụ đã bị đánh nằm co ro trên mặt đất kêu rên không ngừng.
"Tên này quả thực không phải người, làm sao có thể lợi hại đến thế!"
"Hừ, mọi người cùng nhau xông lên! Trước tiên bắt giữ mẫu thân của hắn, để xem hắn còn dám phản kháng hay không!"
Càng ngày càng nhiều hộ vệ và đệ tử tránh né Vân Mộ, có vài tên lặng lẽ tới gần chỗ mẹ của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, sát ý trong cơ thể Vân Mộ lập tức bạo phát!
"Muốn chết!"
Thét lên vang trời, Vân Mộ quét ngang trường côn rồi đập mạnh xuống đất.
Huyền Lực phát động, dưới mặt đất mọc lên từng mũi gai nhọn, đánh lui tất cả đám hộ vệ đang xông tới chỗ Vân Thường.
Đối phó với bọn tiểu nhân này, Vân Mộ đương nhiên sẽ không nương tay, chỉ thấy hắn uốn người nhảy lên, trường côn loạn múa, tay chân của đám hộ vệ này lập tức nát bấy, cả đám đau đến ngất đi.
"Không thể tin được… đây … đây mới là Huyền Linh Thuật! ? Là chân chính Huyền Linh Thuật! ?"
Vân Minh Hạo si ngốc nhìn thân ảnh trong trường, mỗi một động tác của Vân Mộ đều khắc thật sâu vào trong đầu của hắn.
Nếu trước đó Vân Minh Hạo còn tràn đầy tự tin đối với Huyền Linh Thuật của mình, thì giờ đây khi nhìn Vân Mộ vận dụng Huyền Linh thuật một cách lưu loát tự nhiên, trong lòng hắn đã không còn chút kiêu ngạo nào. Mới vừa rồi hắn còn nghĩ đến chuyện làm sao dạy cho đối phương một bài học, hiện tại mới phát hiện bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
. . .
Chỉ trong giây lát, mười tên hộ vệ và thiếu niên chi thứ đều nằm dài trên mặt đất, không kẻ nào đứng dậy nổi.
Những kẻ vẫn đứng nấp ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì hãi hùng khiếp vía, trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ hoang đường.
Thực lực mạnh đến vậy mà chỉ là một thiếu niên vừa thức tỉnh Linh khiếu thôi sao? Đối phương không phải là do yêu quái biến thành đấy chứ?
Vân Mộ đương nhiên không phải là yêu quái, trên thực tế trận chiến đấu mới vừa rồi, hầu như tiêu hao tất cả Huyền Lực của hắn.
Nhất giai Huyền Linh Thuật, mỗi một lần thi triển hao phí không ít Huyền Lực, công pháp tu luyện của Vân Mộ tuy rằng bá đạo nhưng dù sao thời gian tu hành còn ngắn, mới chỉ ngưng luyện được bảy tia Huyền Lực, đương nhiên không thể sử dụng một cách thoải mái được.
Cầm theo trường côn, Vân Mộ trở lại bên cạnh Vân Thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT