Lúc này tầng hai của Huyền Linh Các đã bị tinh quang bao phủ.

Trong trận đồ tinh thần, hơn mười thiếu niên đang nhập định, tinh quang được dẫn dắt vào trong cơ thể của bọn họ.

Vân Chính Mặc vẫn ngồi im bên dưới thạch bích, khẽ nhắm hai mắt, không nhúc nhích, tựa như mọi chuyện diễn ra trong trận đồ không hề liên quan tới mình.

Hạ Sùng và Vân Minh Hiên đứng phía ngoài trận, yên lặng nhìn Khải Linh Đài giữa không trung như thể đang đợi cái gì.

...

"Xèo!"

Huyền văn tinh quang bỗng nhiên lóe lên, tinh không hơi rung động, tầng thứ nhất của Khải Linh Đài liền rực sáng.

Thấy cảnh tượng này, Hạ Sùng hơi ngạc nhiên, sau đó thần sắc cực kỳ mừng rỡ, bởi vì... cảnh tượng này có nghĩa đã có người bước lên tầng thứ nhất của Khải Linh Đài, hơn nữa thời gian mới trôi qua một lát, hoàn toàn ngoài dự đoán ban đầu của Hạ Sùng. Ngay cả Vân Chính Mặc cũng mở mắt ra, hơi kinh ngạc liếc nhìn đám thiếu niên phía dưới Khải Linh Đài.

Đáng tiếc trong ngoài Khải Linh Đài hoàn toàn bị ngăn cách, ý niệm lực không cách nào thẩm thấu vào trong, bọn họ cũng không thể theo dõi tình huống trong đó.

"Minh Hiên thiếu gia, ngươi đoán thử coi xem ai nhanh như thế? Chưa tới nửa canh giờ đã đi lên tầng một của Khải Linh Đài?"

Hạ Sùng mừng rỡ quay sang hỏi Vân Minh Hiên, không thấy được trong mắt đối phương chợt lóe lên sự ghen tỵ rồi biến mất.

Nhớ ngày trước, Vân Minh Hiên đã mất tới hai canh giờ mới lên được tầng một của Khải Linh Đài, người được Vân gia công nhận đệ tử thiên tài đệ nhất trong đời thứ ba Vân Minh Khê cũng cần hơn một canh giờ.

Vừa nhớ Vân Minh Khê còn thua kém, trong lòng Vân Minh Hiên vui vẻ hơn, cho nên ra vẻ phóng khoáng đáp lại: "Lên được tầng một nhanh như thế mặc dù tư chất thiếu một chút, thức tỉnh linh khiếu hẳn là không thành vấn đề, xem ra Vân gia ta lại có thêm một vị nhân tài nữa rồi."

Hạ Sùng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Thật ra đi lên tầng một của Khải Linh Đài cũng không có ý nghĩa quá lớn, cùng lắm chỉ có thể nói người này tâm chí bền bỉ mà thôi, nhưng Huyền giả tu hành muốn đạt được thành tựu nhất định tâm tính chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là tư chất tiềm lực và cơ duyên.

Ai cũng biết trong nhóm thiếu niên này không có ai thiên tư trác tuyệt.

...

Bên trong Khải Linh Đài, chỉ thấy vũ trụ vô tận.

Tinh quang ngăn cách tạo thành một thế giới riêng biệt.

Mỗi một thiếu niên đều đang ở trong một không gian độc lập, không quấy nhiễu ảnh hưởng lẫn nhau.

Vân Mộ đứng trên vân đài, ngửa đầu nhìn lên chỗ cao hơn.

Trong bầu trời đêm, tinh hà rực rỡ, mỗi một viên tinh thần phảng phất như có sinh mạng, lóe sáng tựa như đang diễn biến quy luật của sinh mạng.

Nơi này chính là tầng thứ nhất của Khải Linh Đài, mà Vân Mộ cũng là người đầu tiên đi lên nơi đây.

Một đường leo lên thang trời phải qua rất nhiều ảo cảnh.

Những ảo cảnh này đối với thiếu niên bình thường có lẽ đầy mê hoăc, có lẽ tượng trưng cho sợ hãi, nhưng đối với Vân Mộ toàn bộ ảo cảnh đều là ảo ảnh trong mơ, căn bản không thể tạo thành chút xíu ảnh hưởng, cả quá trình thuận lợi ngoài dự tính.

Có điều khuôn mặt Vân Mộ không có quá nhiều thần sắc mừng rỡ, đôi mày cau lại, hai mắt lóe lên sự nghi hoặc.

Trên thực tế, Khải Linh Đài tuy có ba tầng, nhưng thật sự tiếp dẫn tinh quang, thức tỉnh linh khiếu, chỉ cần đi lên tầng thứ nhất là đủ, sau hai tầng thì thang trời đoạn tuyệt, trăm ngàn năm qua không có ai đi tới, cũng không biết phía trên đó đến tột cùng là gì, tràn đầy thần bí và mơ hồ.

Dĩ nhiên, thiên địa rộng lớn, không có gì là không thể. Nếu không cách nào tìm hiểu, Vân Mộ cũng không để tâm quá nhiều, dần dần thu liễm tâm thần, bắt đầu quá trình khải linh.

...

Tinh thần đầy trời, lẳng lặng lóe lên.

Vân Mộ khoanh chân ngồi xuống, để cho ý niệm dẫn động, tinh quang tỏa ra, rơi trên người của hắn, dung nhập vào trong cơ thể.

Mặc dù ý niệm và thân thể đã chia lìa, nhưng tinh quang lại có thể thông qua ý niệm trực tiếp tác dụng vào thân thể, thật là huyền diệu dị thường.

Mà thời khắc này, sự quan trọng của tinh thần hồn lực mới thể hiện... Tinh thần hồn lực càng cao, dẫn động tinh thần càng nhiều, tinh quang lực càng mạnh giải khai được nhiều linh khiếu hơn.

Nhưng thật sự đáng tiếc, tinh thần hồn lực của Vân Mộ có lưỡng độ nên chỉ có thể miễn cưỡng dẫn động lực lượng của hai viên tinh thần.

"Tư tư tư ~~~ "

Khi tinh quang nhập vào cơ thể, Vân Mộ không hề do dự dẫn dắt lực lượng lên đầu!

Đây có thể nói là bước thông suốt đầu tiên, cũng là một bước quan trọng quyết định tương lai của Huyền giả.

Kiếp trước, Vân Mộ bị buộc phải lựa chọn thiên phú sinh tồn, đưa tinh quang lực vào trái tim, cuối cùng thức tỉnh một linh khiếu, tư chất cực kỳ thấp. Theo lý thuyết, hắn có kinh nghiệm trăm năm tu hành, lựa chọn thiên phú sinh mệnh mới là lựa chọn hoàn hảo, nhưng lần này hắn lại lựa chọn một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ... thiên phú tinh thần.

Chọn lựa như thế, Vân Mộ đã có quyết định của chính mình.

Huyền giả tu hành, vô luận thiên phú tư chất như thế nào chỉ có hai con đường để đi. Một là tu luyện huyền lực, hai là tu luyện tinh thần hồn lực.

Tu luyện huyền lực có thể tẩy rửa kinh mạch trong cơ thể giúp cho Huyền giả có lực lượng cường đại. Mà tu luyện tinh thần hồn lực lại khác, rèn luyện linh hồn giúp nó biến hóa, phương thức công kích quỷ dị linh động làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Khi so sánh với Huyền giả tu luyện huyền lực, tu luyện tinh thần hồn lực cực kỳ khó khăn, trong trăm vị Huyền giả chưa chắc đã có một vị Huyền giả tu luyện tinh thần hồn lực, việc này không chỉ cần thiên phú mà cần có phương pháp tu hành... Nhưng phương pháp tu hành tinh thần hồn lực lại cực kỳ hiếm có.

Đừng nói gia tộc nho nhỏ như Vân gia, cho dù là tứ đại thế gia của Đại Minh phủ e rằng chưa chắc đã có phương pháp tu hành hoàn thiện, bởi vậy có thể thấy công pháp bí thuật tu luyện tinh thần hồn lực khó kiếm đến mức nào.

Nếu như không có bí thuật nhưThiên Hồn Bách Luyện, có lẽ Vân Mộ sẽ không chọn thức tỉnh thiên phú tinh thần, cũng không lựa chọn con đường tu hành tu luyện tinh thần hồn lực khó khăn gấp trăm lần.

Còn chuyện Thiên Hồn Bách Luyện có tác dụng phụ, Vân Mộ hoàn toàn có thể chấp nhận được. Huống chi, hắn có chút đầu mối với phần sau của bộ bí thuật này, chẳng qua dựa vào năng lực hiện tại khó mà chứng thật được.

...

"Tư tư tư !!!"

Tinh quang lực tụ phía trên đỉnh đầu, một đạo huyền mang phóng lên cao, hô ứng lẫn nhau với tinh huy khắp trời.

Đối với linh khiếu trên đầu, Vân Mộ cũng không hiểu, dù sao kiếp trước hắn chỉ chuyên chú tu luyện huyền lực, chỉ biết linh khiếu trên đầu chính là Thiên Linh Cực Khiếu ngay giữa đỉnh đầu.

"Thiên linh" là thế nào?

Nhận linh uẩn trong thiên địa, dung linh quang vào bách hội, khởi nguyên của linh tính, khởi nguyên của trí tuệ. Con người thường tự cho mình là đứng đầu vạn linh, trời sinh đã sở hữu linh quang trí khôn khác hẳn hoang thú man di.

"Cực khiếu" là thế nào?

Linh khiếu cực điểm, sinh tử cách biệt, ẩn vào mệnh môn, ý niệm khó có thể chạm đến, một khi bị kích thích mãnh liệt, sẽ làm cho thân thể chịu nhiều thống khổ hoặc tinh thần tan biến mà chết, hoặc bộc phát ra lực lượng vượt xa cực hạn bản thân, có thể nói nhất niệm sinh, nhất niệm tử.

Phố phường thường có lời đồn, một người mẫu thân thân thể yếu đuối, vì cứu đứa con bị cột nhà đè phải đã nâng cây trụ nặng mấy trăm cân, đây cũng là cực tình lực, cực khiếu lực.

Về sự tồn tại của cực khiếu, ít người nghe thấy, ít người biết được.

sở dĩ Vân Mộ hiểu rõ, không phải do chuyên môn nghiên cứu, mà bởi vì Tố Vấn thức tỉnh linh khiếu chính làThiên Linh Cực Khiếu, hơn nữa thường xuyên tỷ thí với Vân Mộ, Vân Mộ nắm được một phần mà thôi.

Vừa nghĩ tới Tố Vấn, trong lòng Vân Mộ liền sinh ra đau đớn và chua xót.

Lùi lại trăm năm, lúc này Tố Vấn ở đâu?

Trăm năm cách biệt, chính là sinh tử.

Tang thương biến hóa, đừng quên tâm niệm ban đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play