Lưu Minh nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ ngay giường hắn nằm nhìn ra ngoài sân. Có lẽ do khó ngủ hoặc cũng do vết thương đau khiến hắn tỉnh từ rất sớm. Trời còn chưa sáng hẳn. Một cơn gió như có như không thổi qua khe cửa mang theo hơi sương bay vào phòng.

Trên nhà trên có một tiếng chi rất nhẹ, cánh cửa từ từ mở ra. Hiểu Linh nhẹ nhàng bước ra ngoài hít thở, vươn vai. Ngay sau đó một chút Tiểu Đông cũng đi ra. Lưu Minh quay lại nhìn trong phòng đã thấy Lập Hạ cũng đã ngồi dậy. Hắn không ngờ Phạm gia dậy sớm như vậy. Lập Hạ nhìn thấy hắn đã ngồi dậy tựa vào giường thì ngạc nhiên hỏi:

- Lưu công tử dậy sớm vậy sao? Công tử ngủ thêm chút đi, trời còn sớm lắm.

Lưu Minh mỉm cười nhẹ:

- Là vết thương đau nên ta tỉnh giấc sớm. Lập Hạ đệ không phải lo. Hơn nữa, hôm qua ta nói chỉ cần gọi ta Minh ca được rồi, không cái gì mà Lưu công tử, nghe thực xa cách.

Lập Hạ hơi lưỡng lự. Lưu công tử hắn mới gặp lần đầu, nhưng tính cách huynh ấy hắn thực thích. Có điều, tỷ tỷ vẫn xưng hô như vậy, hắn gọi khác liệu có sao không? Thôi thì cứ theo tỷ tỷ đi, Lập Hạ nói:

- Nhưng đại tỷ vẫn gọi công tử như vậy, ta nghĩ ta nên làm theo tỷ ấy thì hơn.

Lưu Minh phì cười, nói:

- Lập Hạ đệ, đệ quên mất đại tỷ đệ là nữ tử sao. Việc nàng ấy gọi ta như vậy là do lễ tiết nên thế. Chúng ta không phải thân thích, nữ tử làm sao có thể gọi thẳng tên của nam tử ra, Tiểu Nhã lại khác vì hắn là tùy thị của ta. Nếu đại tỷ đệ cũng gọi hắn là Nhã công tử hay đại loại vậy thì sẽ thành không tôn trọng ta khi xếp ta ngang hàng cùng tùy thị. Còn ta với đệ đều là thân nam tử, hơn nữa ta thực lòng muốn kết giao bằng hữu với đệ, gọi tên nhau cũng là điều hiển nhiên mà.

Lập Hạ rối rắm:

- Cái này….

Sự rối rắm của Lập Hạ làm Lưu Minh nhầm tưởng rằng cậu ấy không muốn kết giao bằng hữu cùng hắn. Tâm hắn trùng xuống một nhịp, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Thôi vậy. Nếu đệ không muốn… ta cũng không ép.

Nhận ra Lưu Minh buồn, Lập Hạ hấp tấp đáp:

- Minh ca, không phải ta không muốn làm bằng hữu của huynh. Chỉ là… chỉ là ta không biết tỷ ta có cho phép hay không thôi.

- Đệ kết giao bằng hữu còn cần được đại tỷ đệ cho phép sao?

Lưu Minh không hiểu hỏi lại. Lập Hạ định giải thích rằng trước kia tỷ tỷ hắn cấm hắn không được giao lưu với người ngoài nhưng nghĩ một chút lại thôi. Chẳng phải hôm vừa rồi, tỷ còn kêu hắn muốn đi chơi đâu thì cứ đi sao.

Đột nhiên tiếng nói của Tiểu Hàn kéo lại sự chú ý của Lập Hạ không biết đang nghĩ tới phương nào:

- Nhị ca, huynh dậy rồi… sao không gọi đệ.

Tiểu Hàn vừa lầu bầu vừa dụi mắt rồi nhanh nhẹn leo xuống giường. Lập Hạ đi lại khoác thêm chiếc áo cho Tiểu Hàn. Đã sang xuân nhưng trời còn lạnh về sáng sớm. Lập Hạ nói:

- Đệ ngủ thêm chút nữa cũng được mà. Hôm nay đại tỷ sẽ không lên trấn trên bán rau, không cần phải dậy sớm hái rau cùng ta. Ta chỉ quét dọn một chút rồi tưới rau là được.

Tiểu Hàn lắc đầu:

- Không cần. Đệ có thể giúp huynh được một chút. Cái kháng nước đó rất nặng, mình huynh sẽ rất mệt.

Lưu Minh nghe cuộc nói chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ thì biết một chút về việc hàng ngày. Trong gia đình nhà nông, chuyện nam tử phải làm việc là điều hiển nhiên, nhưng ngay cả đứa bé như Tiểu Hàn cũng có ý thức giúp đỡ gia đình như vậy quả thực lần đầu Lưu Minh hắn mới biết.

Lập Hạ quay lại nhìn Lưu Minh, nói:

- Minh ca, chúng ta ra ngoài rửa mặt trước, lát sẽ để Tiểu Nhã ca bưng nước vào cho huynh.

Lưu Minh cười nhẹ:

- Hảo. Các đệ cứ ra trước đi. Mà… đệ có thể kiếm dùm ta một cây gậy chống không? Ta muốn ra ngoài cửa ngồi một chút. Ở trong phòng lâu cũng bí.

Lập Hạ gật đầu:

- Ân. Đệ sẽ lấy cho huynh.

* *

Hiểu Linh dậy từ rất sớm. Cô đã cố không làm Tiểu Đông tỉnh giấc. Nhưng khi cô vừa ra ngoài một lát đã thấy hắn đi ra, cô quay lại hỏi:

- Còn sớm lắm. Ngươi ngủ thêm một lát nữa.

Tiểu Đông cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Thê chủ đã dậy… ta làm sao còn ngủ tiếp được. Đáng lý ta phải dậy trước chuẩn bị nước cho ngài mới đúng.

Hiểu Linh vươn vai, đáp:

- Không cần phải như vậy. Ta tự mình làm được. Ngươi làm gì làm đi, ta đi gánh nước đã. Cũng còn chừng một chum nước mà thôi.

Hiểu Linh đi vào lấy thùng và gánh, trở ra đã thấy Tiểu Hàn và Lập Hạ đi ra. Hiểu Linh hỏi:

- Sao cả hai không ngủ thêm lát nữa. Còn sớm lắm.

Lập Hạ mỉm cười:

- Đệ quen giấc rồi, cũng không gọi là sớm. Buổi sáng tưới rau mới tốt nhất nên đệ luôn tưới rau vào buổi sáng.

Hiểu Linh nghe vậy cũng đủ biết, Lập Hạ sẽ lấy ở kháng nước thừa tưới rau. Cô liền đi tới cái kháng đặt ở gần chum, bưng ra ngoài vườn rau rồi mới đi gánh nước. Cái kháng này rất nặng, nếu để huynh đệ bọn họ bưng thì không biết sẽ mệt mỏi đến mức nào.

Gánh chừng 7 gánh thì đầy cả 2 chum. Cô trở lại cất đồ thì đã thấy Lưu thị cùng Lưu Minh và Tiểu Nhã ngồi ngoài bậc cửa. Lập Hạ thì cùng Tiểu Đông dọn đồ ăn sáng lên nhà. Không rõ Lưu thị nói chuyện gì, chỉ thấy Lưu Minh mỉm cười suốt và ghé tai lắng nghe.

Tiểu Hàn vừa từ trong bếp ra, thấy Hiểu Linh liền tíu tít chạy đến:

- Tỷ tỷ đã xong việc rồi? Hôm nay ăn sáng với cháo khoai, măng tươi xào và rau cải cúc luộc nha. Hôm nay nhị ca và ta tưới rau cũng xong thật sớm. Hôm nay ta thay nhị ca quyét sân nha.

Tiểu Hàn níu tay Hiểu Linh, ánh mắt lấp lánh nhìn cô y hệt một chú cún ngoan đang chờ lời khen ngợi. Cô xưa nay không hề yêu thích trẻ con, cô không ghét chúng, nhưng cũng không thân cận. Nhưng có lẽ Tiểu Hàn là em trai cô nên khác đi? Hiểu Linh mỉm cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Tiểu Hàn:

- Đệ giỏi lắm. Thực ngoan. Nhưng cũng không cần làm điều gì quá sức đấy. Đệ cũng để ý cả Lập Hạ và Tiểu Đông, đừng để bọn họ làm điều gì quá sức, cần thì phải gọi ta, biết không.

Tiểu Hàn gật đầu như mổ thóc:

- Ân. Đệ đã biết. Đệ sẽ không làm quá sức, cũng sẽ trông chừng nhị ca và Đông ca.

Hiểu Linh gật đầu rồi nhìn sang phía nhà phụ nói:

- Mọi người vào ăn sáng thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play