Cả nhà dồn ánh nhìn về phía Hiểu Linh chờ ý kiến của cô. Hiểu Linh mỉm cười đáp:
- Cách tốt nhất chính là nhạc phụ nhận Minh huynh làm con nuôi. Cả nhạc phụ và Minh huynh đều là họ Lưu, vừa vặn. Ngài là trưởng bối của huynh ấy, có thể ngồi ngang hàng cùng bá mẫu và bá phụ bên kia. Gia tiên họ Nguyễn cũng đã ở đây rồi, việc thắp hương cho gia tiên hoàn toàn làm được. Ta cũng nhân danh thân thích chủ trì lễ vu quy. Mọi thứ vừa vặn. Nếu cần thiết nữa, ta nhờ Trịnh cô đồng tới làm một cái lễ nhận con nuôi trình lên gia tiên họ Nguyễn. Mọi người thấy thế nào?
Ánh mắt Trần Vân Sương vụt sáng. Quả nhiên là phương án tốt. Hắn ban đầu cũng có chút đắn đo chuyện của Hiểu Linh. Xét về tuổi tác, muội ấy còn ít tuổi hơn Tiểu Minh. Nếu là nhận người thân thì chẳng phải thành huynh muội sao. Muội thay mặt trưởng bối gả nghĩa huynh đi… nghe thật sự có chút gượng ép. Nhưng khi đó hắn cũng không nghĩ được nhiều nên đành đến đâu hay đến đó vậy. Bây giờ đột nhiên có một phương án toàn vẹn cả đôi đường khiến hắn thật như người đuối nước vớ được cọc. Hắn vô thức nhìn về phía Lưu thúc.
Lưu thị ngẩn người rồi quay sang nhìn Hiểu Linh. Ông không nghĩ cách mà Hiểu Linh nghĩ ra lại là để ông nhận Tiểu Minh làm con nuôi. Cái này…ổn chứ?
Hiểu Linh nhìn ánh mắt có phần hoang mang của nhạc phụ thì mỉm cười nói:
- Nhạc phụ cảm thấy thế nào? Ngài cũng rất yêu thích Minh huynh mà, đúng không? Dù sao thân càng thêm thân, huynh ấy về đây làm rể nhà Trần bá mẫu thì cũng thường xuyên qua lại bên đây với ngài. Thời gian huynh ấy ở đây, chúng ta cũng xem huynh ấy như người nhà mà đối đãi. Giờ chỉ là thêm chút nghi lễ cho danh chính ngôn thuận mà thôi. Mà ngài thấy nếu ta nhận huynh ấy là nghĩa huynh thì thật sự có chút gượng ép, về lễ cũng không hợp.
Lưu thị lúc này cũng hoàn hồn, nghĩ kỹ lại những lời của Hiểu Linh thì cũng gật đầu:
- Ta thấy cách của Hiểu Linh chính là tốt nhất. Ta cũng rất thích đứa bé này, luôn hi vọng có đứa nhỏ xinh đẹp, giỏi giang như Lưu Minh làm con. Việc nhờ cô đồng tới làm lễ thì không cần. Tiểu Minh lạy ta, lạy gia tiên họ Nguyễn là được rồi.
Lưu Minh xúc động nhìn toàn Phạm gia. Mọi người đều dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn, thật sự xem hắn như người nhà mà đối đãi. Hoàn toàn không giống nơi lầu son gác tía lạnh băng băng kia, chỉ có duy nhất phụ thân đối tốt với hắn. Hắn đứng dậy, chắp hai tay lại, cúi gập người mà xá:
- Lưu Minh thật không biết nên làm gì để đền đáp tình cảm của mọi người dành cho ta. Thật sự chỉ biết dùng nghi lễ này để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Hiểu Linh khẽ đỡ tay Lưu Minh lên nói:
- Huynh chỉ cần sống thật hạnh phúc, thường xuyên qua lại đây cùng chúng ta đã là đền đáp tốt nhất rồi. Nếu huynh chấp nhận ý kiến của ta, để ta đi pha trà mới cho huynh làm lễ với nhạc phụ và gia tiên họ Nguyễn là được.
Lưu Minh mỉm cười:
- Đương nhiên ta đồng ý. Ta luôn muốn được trở thành thành viên của Phạm gia, được sống trong không gian ấm áp, hạnh phúc của mọi người. Từ thời gian ở nơi này, ta mới biết thế nào mới thật sự là gia đình. Từ thời gian ở
nơi này, ta mới biết thế nào mới thật sự là gia đình và vẫn luôn nhớ về nó.
Tiểu Đông lúc này mới góp lời:
- Nếu là như vậy thì thật sự quá tốt rồi, đẹp cả đôi đường. Phụ thân vẫn thường nhắc về đệ.
Lúc này trà cũng pha xong, Hiểu Linh nói:
- Lễ đơn giản quan trọng là thành tâm. Ta đã chuẩn bị xong trầu nước, nghi lễ cũng nên tiến hành thôi.
Mọi người cùng cười nói tốt một tiếng. Lưu Minh trịnh trọng quỳ xuống, dùng tất cả những lễ nghi phép tắc mà hắn từng được học lạy Lưu thị ba lạy, mời trả rồi gọi một tiếng phụ thân. Lưu thị cũng vui vẻ mà đón lấy đứa con nuôi này. Ông uống trà, nâng Lưu Minh dậy rồi hai cha con thắp nén hương lên bàn thờ Nguyễn gia đã được Hiểu Linh chuẩn bị trầu nước.
Lễ vừa xong, Hiểu Linh cười đùa:
- Nay nhạc phụ lại tốn thêm một khoản cho con trai gả đi a. Giờ huynh ấy đã là con của ngài rồi, hồi môn cũng
phải chuẩn bị gấp.
Tiểu Đông chợt nói:
- Thê chủ nói sai rồi. Tiểu Minh là đệ đệ của ta, ngài phải gọi là Minh đệ mới đúng.
Hiểu Linh ngẩn người:
- Ồ phải rồi. Tính toán Minh đệ nhiều tuổi hơn ta thật nhưng lại nhỏ hơn Tiểu Đông. Vậy nên xét về bối phận, ta vẫn được gọi là Minh đệ ha.
Cả nhà tủm tỉm cười. Hiểu Linh đột nhiên rất vui vẻ:
- Nếu như vậy, chẳng phải Bán Hạ sau này phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao. Ai bảo nàng ấy lấy Minh đệ chứ… ha ha ha….
Hiểu Linh đột nhiên nghĩ đến Bán Hạ mặt than đen thui lúc phải gọi cô một tiếng tỷ tỷ mà bật cười sảng khoái. Cô gái đó luôn nghiêm túc đến mức khiến Hiểu Linh cũng phải nổi tính thích trêu ghẹo. Đột nhiên nghĩ đến chuyện làm lễ vu quy ở nhà cô, Hiểu Linh hỏi lại:
- Vậy Minh đệ tới Phạm gia ở vài ngày trước khi xuất giá chứ? Nhà ta cũng phải chuẩn bị trang trí, bàn ghế, món ăn các loại để đón khách tới hôm đó nữa. Hôm đó chúng ta sẽ đãi khách những món gì được nhỉ… ta phải nghĩ một chút.
Nhìn Hiểu Linh hăng hái, lại nhìn sang Vân Sương và Lưu Minh có chút ngơ ngác thì Tiểu Đông chợt hiểu ý thê chủ làm gì. Hắn nói:
- Việc Minh đệ đến đây ở vài ngày trước lễ là đương nhiên rồi. Chúng ta không phải nên bàn trước chuyện đãi khách với bên Trần bá mẫu rồi hãy nói tiếp sao, thê chủ?
Hiểu Linh ngẩn người nhìn lại mới phát hiện ra ánh mắt có chút mờ mịt không hiểu của huynh đệ Vân Sương. Cô suýt nữa thì quên mất tập tục nơi này vẫn có những điều khác nơi cô sống. Thật may Tiểu Đông ngăn cản cô kịp thời. Hiểu Linh cười cười:
- Tốt.. vậy chuyện đó bàn sau. Mọi người hôm nay sắp xếp luôn hôm tới Minh đệ về thì ăn ngủ nghỉ thế nào đi… À… mà đứa nhỏ Tiểu Nhã thì thế nào?
Cô chợt nhớ đến đứa nhỏ trước là tùy thị của Lưu Minh. Lần này không thấy hắn đi theo hầu hạ, không biết là đã có sắp đặt gì rồi.
Lưu Minh cười ngại ngùng:
- Tiểu Nhã.. ta đã trả lại khế ước bán thân cho đệ ấy cũng nhận đệ ấy làm đệ đệ. Đệ ấy muốn theo ta tới Trần gia làm học đồ. Chuyện này bên Trần bá mẫu cũng đã đồng ý. Bá mẫu nói đứa trẻ ấy thông minh nhanh nhạy, có khả năng học thành.
Hiểu Linh gật gù rồi lại bĩu môi trêu ghẹo:
- Ây gu… lễ hỏi cũng trao rồi, cưới cũng sắp cưới rồi mà đệ vẫn gọi Trần bá mẫu là không được nha… Phải đổi đi thôi….
Nói đến chuyện kết hôn, gương mặt Lưu Minh phút chốc đỏ bừng, mắt nhìn Tiểu Đông cầu cứu. Tiểu Đông chỉ khẽ nghiêng đầu đáp lại:
- Đệ phải quen dần với những câu nói đùa ấy đi. Sau này còn phải nghe thấy nhiều lắm… Thê chủ ta… cũng không đứng đắn, ít lời như Bán Hạ đâu.
Với Hiểu Linh, Lưu Minh vẫn giữ chút khoảng cách nên không dám nói đùa, nhưng với Tiểu Đông lại khác:
- Huynh chỉ giỏi bênh vực thê chủ của huynh thôi.... Người đệ đệ như ta thật khổ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT