Dương Liêm giao toàn bộ sản nghiệp lại cho hạ nhân, thu don hành lý đi theo Napi. Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn họ tới khu chợ đen, bảo bối cần nhặt, không muốn nhặt hay bắt buộc phải nhặt cũng đều gặp được cả. Cỗ xe ngựa nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng bên trong lại là một không gian khác hoàn toàn. Diện tích rộng gấp ba lần bề ngoài, băng ghế rộng rãi được lót da thú êm, còn có một ao nước chứa nước biển sạch. Hiển nhiên đã được sử lý qua bằng ma pháp không gian, Napi cẩn thận dời người cá vào ao nước, nhìn nàng vùng vẫy thoải mái trong ao, cô chợt mỉm cười nhẹ. Không biết lý do tại sao khi vừa nhìn thấy mỹ nhân ngư này, cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy. Hàn Minh bị hắt hủi, phải ra ngoài ngồi đánh xe cùng với Dương Liêm, trong xe chỉ còn lại Napi và người cá. Cô gái trong ao nước ngước khuôn mặt tinh xảo về phía Napi, môi mấp máy.
_ Trúc Vân! Ngài sẽ không hại ta phải không?
Napi vuốt lọn tóc bạch kim bết trên má cô gái xuống, khẽ gật đầu, bàn tay theo mái tóc vuốt ve khuôn mặt động lòng người kia. Cô gái đỏ bừng mặt, khẽ kháng nghị:
_ Trúc Vân! Ngài....
Vừa nói đến đây, Napi đã thả cả người mình vào ao nước, lập tức kéo cả người cá xuống đáy ao. Nhờ ma pháp không gian, ao nước này vô cùng rộng rãi, kích cỡ không khác gì hồ nước cỡ trung bên ngoài. Napi trêu chọc người cá rất vui vẻ, bên trong làn nước biển cô hô hấp đều đặn, mang hệ ngũ hành trong người cũng không phải điều gì xấu.
_ Hạ Mẫn Nhi! Ta chắc chắn sẽ không hại em.
Ở trong nước, Mẫn Nhi còn lo lắng Napi không thở được nhưng nhìn Napi vẫn hô hấp bình thường cô chợt hiểu ra, Napi có linh căn hệ thủy. Quần áo trên người Napi ướt đẫm, theo làn nước phập phồng lên xuống như bay trong gió, mái tóc tím xõa bồng bềnh chảy tràn trong nước, khuôn mặt ẩn hiện giữa những tầng sóng nhấp nhô. Mẫn Nhi nghĩ thầm, nếu Napi là người cá e là danh hiệu đệ nhất mỹ nhân ngư đã không thuộc về mình. Napi thỏa mãn cảm giác trôi nổi trong nước, rèn luyện linh căn hệ thủy, cách tốt nhất nên bắt đầu bằng việc làm quen với nước. Thấy Mẫn Nhi ngẩn người nhìn mình, Napi không kiềm được phì cười một phen, cái đuôi màu ngọc trai lấp lánh dưới làn nước, nhẹ nhàng bơi lại gần Napi.
_ Trúc Vân! Ma pháp hệ thủy không phải muốn học là học được, đừng nôn nóng trước hết cứ làm quen với môi trường nước cái đã.
Napi lại gật đầu, ngồi dưới đáy hồ ngắm Mẫn Nhi bơi lượn xung quanh, Mẫn Nhi bơi ra sau lưng Napi, vươn tay tóm gọn mái tóc xõa tung màu tím ấy. Dùng chiếc lược san hô luôn giắt trên tóc mình làm trang sức chải mái tóc cho Napi, chải xong lại luồn tay vào khẽ tóc tết thành một đoạn dài. Điều kỳ lạ là mái tóc dưới bàn tay của Mẫn Nhi, mất đi màu sắc vốn có hóa thành màu đen tuyền óng ả, điểm xuyết đuôi tóc bằng chuỗi ngọc trai đeo trên cổ mình, Mẫn Nhi lại bơi ra trước mặt Napi.
_ Trúc Vân! Sẽ hơi đau đấy!
_ Cứ làm đi!
Napi nhắm đôi mắt lại, cảm nhận đôi tay của Mẫn Nhi lướt lên bông hoa trên trán mình, bàn tay Mẫn Nhi như có lửa lướt đến đâu da thịt Napi như bừng cháy đến đấy. Giấu đi ấn ký trên trán, chuyển đổi màu mắt, Mẫn Nhi thở phào khi làm xong tất cả. Nhìn người con gái trước mắt, mặc dù đã giấu đi những nét yêu nghiệt đặc trưng nhưng khi nàng mở mắt, cả thế giới như ở trong mắt nàng. Napi rủ bỏ hoàn toàn màu tím chói mắt quen thuộc, nếu như Quỷ Diệm có đứng trước mặt cô lúc này, chưa chắc có lại nhầm lẫn cô với Trúc Cơ nữa hay không. Trở thành hình dáng này, cô cũng không vui vẻ gì, nhưng cái chết của mẹ mình còn nhiều ấn số, bắt buộc cô phải dùng hình dáng này để đối diện với mọi việc. Suốt thời gian còn lại, Mẫn Nhi giúp Napi luyện khẩu quyết điều khiển nguyên tố thủy, bận rộn suốt những ngày tiếp theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT