Vương Thành Long từ Vương bang trở về vói một bộ dạng khác, sạch sẽ và chỉnh chu hơn. Hắn tự mình lái xe về dinh thự. Vừa vào đến nhà đã thấy bà nội cùng Vương Uyên ngồi uống trà, xem ra rất thư thái. Vương Thiên Tú vừa nghe thấy tiếng xe anh đã vội chạy xuống, đôi mắt hí hửng như đứa trẻ mong mỏi nhận quà.

- Anh hai, có mang quà về cho em không?

Vương Thành Long nhìn qua Thiên Tú rồi niềm nở lại ôm bà.

- Nội, có phần cơm cho con không vậy?

- Đương nhiên, lâu lâu mới có dịp gia đình đoàn tụ, ta còn có vài chuyện muốn hỏi con.

- Được, sau khi ăn xong con giải đáp hết băn khoăn cho nội.

Vương Thành Long cởi cúc áo ra rồi ngồi xuống nhìn Vương Uyên.

- Nghe nói hôm nay cô mời khách về nhà mình?

- Con nói xem, khách hay người nhà.

- Đương nhiên là khách rồi mẹ.

Vương Thiên Tú ngồi vào chiếc ghế lẻ rồi nhương máy nhìn hắn cười. Có lẽ, điều vui vẻ nhất của cậu trên đời này là có thể phá hết mấy cái suy nghĩ không đúng đắn của bà. Mấy cái suy nghĩ cổ hủ đấy đương nhiên không thể tồn tại trong xã hội hiện đại này được. Vương Thành Long nhìn cậu em rồi ngó ngó xem bóng dáng cô gái nhỏ bé của hắn đâu.

- Nếu con tìm tiểu Vi thì con bé đang trong bếp nấu ăn.

Bà nội hắn đương nhiên nhìn ra tâm ý của cháu mình. Bà cười nhẹ rồi hẩy mắt về phía bếp. Vương Thành long vui vẻ cởi chiếc áo vest ra rồi đưa cho người hầu, sắn chiếc tay áo sơ mi lên. Nhưng vừa vào đến noi thì ánh mắt không vui lại bắt đầu xuất hiện khi thấy Lục Hạ Tiên.

- Mẹ…

Hắn gọi Lệ Quyên, như thường lệ, hắn lại ôm bà rồi ghé sang nhìn Lâm Tú Vi. Lục Hạ Tiên vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia sáng chờ đợi gì đó, Lâm Tú Vi cũng quay lại nhìn hắn.

- Coi chừng!

Hắn vội lao ngay vào chỗ cô, cầm tay cô lôi ra rồi nhanh chóng tắt bếp. Hắn ghé tai cô nói nhỏ.

- Lần sau muốn nhìn tôi thì chú ý một chút. Để canh trào ra ngoài *nhìn cô cười bí hiểm* em không muốn chơi đàn nữa?

Lâm Tú Vi giật mình quay lại nhìn bếp, đúng thật. Nếu như chậm chút nữa thì tay cô sẽ bị nước canh trào ra làm bỏng mất. Nhưng Lâm Tú Vi cũng đâu chịu suy nghĩ của hắn. Chỉ là khi hắn gọi, theo phản xạ sẽ nhìn ra xem có chuyện gì. Cô bắt nồi canh để lên bàn để múc ra bát. Tiện thể nhìn hắn rồi nói.

- Cảm ơn, nhưng tôi không có nhìn anh. Có thể là do anh gọi nên tôi giật mình.

Vương Thành Long nhìn cô rồi nheo mắt. Dám trả treo với tôi? Xem ra em được mẹ và bà ưng ý nên không sợ tôi.

- Vậy sao, hừm…có điều, nếu em không muốn nói thật thì chúng ta về nhà nói sau cũng được.

Vương Thành Long nhìn cô cười tươi. Chưa bao giờ thấy con trai mình cười thoải mái như vậy sau khi Vương Triệu mất. Bà lại nhìn tiểu Vi, nếu cô gái này có sức hút đặc biệt đến thế thì bà cũng không nên làm mất đứa con dâu này. Người khiến Vương Thành Long con bà tức giận đều tìm rất dễ nhung khiến con trai bà không thể nóng giận thì chỉ có cô. Lục Hạ Tiên ở đấy rất lâu nhưng không thấy hắn đếm xuể gì đến mình, cô tức giận chen ngang hai người, đứng gần Vương Thành Long.

- Vương đại, anh về rồi.

- Lục tiểu thư, để cô vào bếp thế này thì thất lễ quá.

- Không sao, chỉ là mấy việc nhỏ nhặt thôi. Em cũng cần phải học hỏi bác gái một chút. Về sau chăm sóc anh cũng dễ dàng hơn.

Vương Thành Long không thèm nhìn cô đến một cái. Hắn liếc nhẹ xem phản ứng của tiểu Vi nhưng cô hình như chẳng thèm bận tâm. Có chút bực tức trong lòng. Hắn nhìn Lục Hạ Tiên nhàm chán.

- Thật ra thì cô nên giữ hương nước hoa này ở phòng khách hơn là nhà bếp. Vả lại, tôi không thích mùi nước hoa vương trên đồ đạc.

Lục Hạ Tiên không nói gì, thấy cô khó xử, Lệ Quyên lườm Vương Thành Long rồi ra chỗ cô an ủi.

- Tiểu Tiên à, cô với cháu ra ngoài uống trà, ở đây có tiểu Vi lo là được. Nãy giờ cháu cũng vất vả rồi, nên nghỉ ngơi chút.

- Dạ.

Lục Hạ Tiên không đành lòng nhưng nếu ở lại cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn Lâm Tú Vi nữa. Vốn dĩ Vương Thành Long không thích mùi nước hoa, ngay cả hắn chỉ dùng loại sữa tắm giữ hương lâu. Lâm Tú Vi cô cũng không dùng nước hoa, đó là điểm mà Vương Thành Long rất thích. Và cũng là lí do tại sao hắn luôn tìm cách lại gần cô-một mùi hương thơm nhẹ nhàng nhưng quyến rũ, chân thật chứ không phải dùng bất kì món đồ hiệu nào.

Hắn ngồi vào bàn ăn trước, lặng lẽ ngắm nhìn thân hình nhỏ bé kia đang bày biện trên bàn ăn. Thi thoảng lại mỉm cười trong vô thức. Mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần về nhà, quan sát cách mà cô chăm chút cho bữa ăn lại làm hắn cảm thấy thư thái hơn bất kì thú vui nào. Cô nhìn hắn cau mày.

- Anh không cần phải dùng ánh mắt biến thái nhìn tôi đâu. Dù sao thì tôi cũng không có thuốc độc để bỏ vào đồ ăn.

Hắn cười nhoẻn miệng, chân mày có chút động.

- Em có gan giết tôi?

Cô đặt bát canh cuối cùng xuống bàn rồi nhìn hắn, đôi mắt to tròn, trong sáng mà hắn có thể nhìn thấy bản thân mình trong đấy là đang đùa giỡn với hắn sao. Xem ra, để cô tới đây là một ý tưởng không tồi.

- Nếu tôi đủ lạnh lùng và ác “dí mặt gần vào mặt hắn” thì tôi có thể đấy.

Vương Thành Long cầm lấy tay cô, hắn đứng nhanh dậy rồi lôi cô ào sát lòng.

- Theo như ý em thì nhà bếp có rất nhiều dao “nhìn sang chỗ kệ để dụng cụ” đủ để em lấy một thứ em thích.

Hắn nhướng mày như thách thức. Lâm Tú Vi bị kéo vào lòng bất chợt đỏ mặt, liền vùng vẫy ra khỏi hắn. Đương nhiên là hắn không muốn cô phải đau nên nhanh chóng bỏ ra. Cô chạy ra ngoài rồi sững lại vì vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì của mọi người khi nhìn cô. Lâm Tú Vi nuốt nước bọt rồi chỉnh lại tóc tai nhìn mọi người rồi nở nụ cười gượng.

- Cháu…cháu chuẩn bị bữa tối rồi, mời mọi người vào dùng bữa.

Mọi người cười mỉm rồi bảo nhau vào. Vương Thiên Tú đi sau cùng, ghé qua trêu trọc tiểu Vi.

- Hừm…anh tôi vừa làm gì cậu hả?

- Làm gì? Cậu đừng suy nghĩ linh tinh.

- Vậy sao? “hơi cau mày nghi ngờ” Ayza, dù sao thì cũng là chuyện bình thường mà. Yên tâm, đây là bí mật của chúng ta.

- Cậu…

Cậu cười phá lên rồi thong thả vào ăn cơm, Lâm Tú Vi vào sau. Lục Hạ Tiên đang định ngồi cạnh Vương Thành Long nhưng hắn vùa nhìn thấy cô đôi mắt đã thể hiện rõ sự yêu mến.

- Tiểu Vi, qua đây!

Lâm Tú Vi không để ý đến ánh mắt của Lục Hạ Tiên, cô ngồi xuống rồi ăn cơm.

- À…Lát cháu lên đưa tiểu Tiên về. Để một tiểu thư đi một mình giữa trời tối không tốt.

Vương Uyên nhìn hắn ra hiệu. Đương nhiên, chuyện gì mà cô hắn ngỏ lời đều được hắn xem xét đầu tiên và không mấy khi từ chối. Nhưng chuyện này khác, hắn gắp một miếng thịt, gật đầu thỏa mãn với cơn đói. Lục Hạ Tiên vui vẻ đến mức cô có thể hét vào mặt Lâm Tú Vi rằng: “Cô cũng chỉ là người mà Vương Thành Long lợi dụng thôi. Hahaha..” Bất chợt, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tàn chiến thắng kia.

- Tiểu thư Lục đây chắc đã có kẻ đưa đón. Tiểu Vi “nhìn sang Lâm Tú Vi”không thể tự về nhà được.

Lâm Tú Vi vừa gắp thức ăn vào bát bị câu nói của hắn làm cho bủn rủn chân tay. Cái gì mà không về được? Cô có phải trẻ con đâu? Hơn nữa cô biết tự bắt xe và về nhà một cách an toàn.

- Tôi tự về được. Anh nên đưa chị Lục đây về.

- Chị Lục?

Lục Hạ Tiên tỏ thái độ không hài lòng sau khi nghe cô xưng hô. Lâm Tú Vi nhìn cô ngạc nhiên.Theo cô được biết thì Lục Hạ Tiên năm nay cũng đã 25 tuổi. Chẳng phải hơn tuổi cô. Xưng hô vậy có gì sai mà cô lại không hài lòng như thế?

- Không phải chị hơn tuổi tôi?

- Ayza...người ta xưng hô vậy là đúng rồi, tỏ thái độ gì chứ.

Vương Thiên Tú biết ý của tiểu Vi không phải trêu trọc nhưng việc Lục Hạ Tiên tỏ thái độ như thế thật quá đáng.

- Ăn đi, chuyện đưa về, nếu tiểu thư Lục sợ thì để tôi gọi Evil đưa cô về, tiện thể dẫn tiểu Tú đi côi xe.

- Hahaha…hợp lí. Nếu cô không ngại thì đi với tôi cũng được.

Vương Thiên Tú cười rồi ăn cơm ngon lành. Lục Hạ Tiên vì tránh bị quê nên cười trừ, để tránh đỡ ngại, cô lấy chiếc bát rồi tran canh khoai đưa đến cho Vương Thành Long, hắn chưa kịp phản ứng gì thì bị Lâm Tú Vi lấy lại.

- Vương Thành Long bị dị ứng với khoai. Bát này để tôi nhận thay anh ấy.

Lục Hạ Tiên lộ rõ vẻ mặt tức giận nhìn cô. Mọi người trong nhà đều đơ lại nhìn cô. Lâm Tú Vi tran bát canh chua rồi đặt lại cạnh bát cơm của Vương Thành Long. Vương Thiên Tú cau mày, bỏ đũa xuống hứng thú nhìn cô.

- Cậu quan tâm anh tôi vậy…”sịt”…có khi nào nghĩ sẽ làm chị dâu tôi không?

Lâm Tú vi đang ăn liền quay sang nhìn cậu với ánh mắt chắc chắn nhất.

- Tôi chưa nghĩ đến bao giờ, và cũng không có ý định đấy.

- Thế sao không để anh ấy an bát canh kia?

- Nếu anh ấy bị dị ứng thì tôi sẽ phải chăm sóc, cậu nói xem, tôi chọn cách ngồi nhà chăm sóc hay không để anh ấy ăn?

Vương Thành Long nghe xong sắc mặt sẩm lại, một khoảng đen hiện rõ sau lưng. Thì ra cô là không muốn chăm sóc hắn nên mới làm vậy. Vậy mà từ đầu hắn đã bị hành động của co hạ gục. Có phải hắn đang dần dễ dãi với cô. Để cô làm loạn mà không thèm để ý tới hắn?

- Chuyện hợp hay không giờ chưa nên nhắc. Tiểu Vi, cháu ăn đi.

Lâm Tú Vi nhìn Lệ Quyên mỉm cười. Vương Uyên bất chợt cau mày. Nụ cười này thật sự rất quen thuộc với cô. Nụ cười có phần hiền lành, ấm áp pha một chút vị ngọt. Rất giống một người bạn thân của cô.

- Nhưng mà..cháu không thích làm cháu dâu ta sao?

Bà Y Trân lau nhẹ miệng rồi hỏi Lâm Tú Vi. Cô mỉm cười rồi liếc qua ánh mắt của Vương Uyên và Vương Thành Long.

- Cháu không…Thật ra cháu nghĩ chị Lục đây hợp hơn.

Lục Hạ Tiên nở nụ cười mãn nguyện. Xem ra co bé này cũng rất biết điều và hiểu chuyện. Vương Uyên cũng giãn cơ mặt và bắt đầu ăn. Chỉ có vương Thành Long bỏ đũa xuống, nhấp một ly nước lọc đứng dậy. Thật sự thì việc mà nãy giờ cô làm hắn đều không để tâm, chỉ có điều…cô nói không hợp với hắn khiến hắn có chút suy nghĩ. Nói đúng hơn la chạnh lòng.

- Lục tiểu thư vốn dĩ không phải mẫu người của tôi. Nói ra hơi thất lễ, nhưng tôi cần làm rõ để tránh hiểu lầm!

Lục Hạ Tiên tròn mắt nhìn Vương Thành Long. Đến Vương Thiên Tú cũng hơi bất ngờ. Cậu tuy không thích cô ta nhưng hắn nói thẳng ra như vậy, hơn nữa lại giữa bàn ăn đang đông người thật khiến con gái nhà người ta đau lòng…Vương Uyên tức giận hạ đũa xuống nhìn Vương Thành Long.

- VƯƠNG THÀNH LONG!!!

- Cháu dùng bữa xong rồi. Mọi người ngon miệng.

Nói xong hắn bước ra ngoài, ngồi chiếc bàn cạnh hồ bơi, cầm ly rượu rồi nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của mình. Hắn trong mắt cô là không có một chút điểm tốt nào? Cô là đang cô tình không nhận ra hay thực sụ không quan tâm rằng hắn cưng chiều co mức nào?

Trong nhà, không khí nặng nề bao trùm. Dù bũa cơm cũng gần xong nhưng hán tạo ra không khí như vậy khiến ai cũng no miệng. Lục Hạ Tiên tức giận, đứng lên xin phép về trước. Lệ Quyên ra hiệu cho Vương Uyên. Cô gật đầu rồi theo sau. Ra đến cổng, cô cùng Lục Hạ Tiên đứng đợi xe đón.

- Chuyện hồi nãy, cháu đừng bận tâm. Lát nữa để ta nói chuyện với nó.

Lục Hạ Tiên quay sang nhìn cô mỉm cười.

- Cháu biết mà. Anh ấy là một người khô khan nên việc chấp nhận đột ngột vậy rất khó. Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu. Cô yên tâm.

Vương Uyên vuốt mái tóc Lục Hạ Tiên rồi khẽ thở dài.

- Bữa cơm hôm nay để cháu thiệt thòi rồi. Lần sau ta mời lại. À…chuyện Lâm Tú vi cháu không cần phải lo đâu. Cô sẽ sắp xếp.

- Không cần đâu cô. Em ấy đã nói thế thì không có gì đâu ạ. Với cả, cháu không thể thua một đứa trẻ được.

- Ừm…thế thì tốt. Xe đến rồi, cháu về đi.

- Vâng, chào cô.

Vương Quyên đợi cô lên xe rồi vào nhà. Cô nhìn thấy Vương Thành Long đang ngồi cạnh bể bơi liền tiến lại.

- Thái độ cháu thực sự không tốt?

- Cháu biết, nhưng không phải chuyện gì cũng nghe cô được.

Hắn quay ra nhìn Vương Uyên

- Haiz…Cô chẳng phải muốn tốt cho cháu? Nhưng nếu cháu không muốn thế thì cô cũng không thể làm gì được.

Vương Uyên biết tính khí của hắn. Đã quyết định chuyện gì rồi thì không thể thay đổi. Nhưng cô vẫn muốn thử, để xem tính khí của hắn với Vương Triệu ai “lì lợm” hơn. Cô bước lại vào nhà, được vài bước thì quay lại.

- Cô cũng không dễ mềm lòng thế đâu!

Vương Thành Long mỉm cười nhìn Vương Uyên. Thứ duy nhất mà hắn nhìn được ở cô là hình ảnh bố. Tính cách ngang ngược, coi trời bằng vung và hơn hết quyết định chuyện gì sẽ làm tất cả để thực hiện. Nhưng biết sao được, cô cũng đã rất vất vả để cùng với Vương Thành Long vượt qua quãng thời gian mà hắn mất đi người bố...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play