Lâm Tú Vi và Phàm Anh ngồi trong phòng cùng với người bảo vệ.Anh ta mặc bộ đồ full đen,gương mặt dữ tợn hợp với thân hình cao to.
-Cậu vừa nãy có phải hơi quá không?
Phàm Anh lo lắng nhìn Lâm Tú Vi.Còn cô thì lo ngại về số phận của mình.Mấy người lấy điện thoại của cô để gọi điện,nhất định sẽ gọi cho số liên lạc với cô nhiều nhất,mà số đó lại là của Vương Thành Long.Haiz...nếu có cơ hội cô nhata định sẽ nhờ tới Đan Đan.Không chỉ đón cô ra cái phòng chết tiệt này mà còn cho ả Tiểu Hy một trận nữa.
Lâm Tú Vi nhìn đồng hồ trên tường.Đã 8 giờ,giờ này chắc Vương Thành Long còn đã xử lý công việc,tất nhiên sẽ không nghe máy,vậy là sẽ không tới được đây,rồi mấy người đó sẽ phải thả cô ra.Chợt nhớ tới câu hỏi của Phàm Anh,cô quay sang nhìn Phàm Anh với ánh mắt an tâm.
-Cậu không cần cảm thấy lo sợ,cô ta đáng bị vậy.Trên đời này vốn dĩ không nên có cô ta.
-Nhưng...
-Yên tâm đi,ta sẽ ra khỏi đây sớm thôi.
Phàm Anh gật đầu.Lâm Tú Vi suốt ruột gấp 1000 lần cô.Lâm Tú Vi nhìn qua cửa rồi nhìn tên bảo vệ trước mặt.
-Anh này...Hay anh cho bọn tôi về trước nha.Chả là nhà còn có người già nữa.Nếu để một mình thù không ổn.Đến lúc đó không chỉ tôi có lỗi mà bản thân anh nhất định sẽ bứt rứt suốt đời.
Tên bảo vệ vẫn giữ bản mặt đông đá nhìn cô.
-Lý do đó tôi đã nghe tỉ tỉ lần.Tôi bằng này tuổi chứng kiến chuyện chết chóc là bình thường.Người nhà cô chết rốt cuộc cũng không ảnh hưởng tới tôi.
Lâm Tú Vi khóe miệng giật giật,bàn tay nắm chặt như muốn đấm thẳng vào mặt tên đáng ghét kia.Bất chợt tên bảo vệ đặt tay lên tai phone rồi đi ra ngoài.Tầm 3 phút sau tên đó bước vào với một người đàn ông cao to,nước da hơi ngăm.Gương mặt hài hòa nhìn Lâm Tú Vi cười tươi như trẻ vớ được kẹo.
-Hai!
Evill cười nhìn Lâm Tú Vi.Quay sang nhìn tên bảo vệ với ánh mắt nguy hiểm khiến tên đó ngay cả đứng cũng toát mồ hồi.
-Các người dám để em tôi vào cái phòng tối thui này?
-À...là vì tiểu thư đây gây chuyện,đánh người khác nên chúng tôi buộc phải làm theo quy tắc.
-Mấy người không có tai,chỉ nghe một hướng mà dám bắt người.
-Là tại...
-Cho dù có phải em tôi sai thì mấy người không được phép động vào nó.Nói thử xem,tôi phải làm gì mấy người khi dám động vào người của Vương gia.
-Tôi...tôi thật sự xin lỗi,xin lỗi tiểu thư,tiểu nhân có mắt mà không thấy thái dương.
Lâm Tú Vi nhìn Phàm Anh rồi đi theo Evill ra ngoài.Vào đến xe ngồi,Evill nhìn qua người ngồi phía sau rồi nhìn Lâm Tú Vi.
-Em ra dáng một ác ma rồi đấy.
-Tại cô ta động khẩu trước,em không thể không động thủ.
Evill lắc đầu chịu thua.May mắn hôm nay Vương Thành Long đang bận giải quyết mấy giấy tờ cùng Đại Bảo ở nhà.Nếu không số phận của quán chắc không thể tốt.Ngay cả cô cũng chưa chắc bảo toàn được thân thể.Lâm Tú Vi nhìn sang Phàm Anh.
-Những lời cô ta nói cậu không nên để bụng.Đều là tại tớ xui dại.
-Không sao,dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã cho tớ trải nghiệm này.
-Đáng lẽ ra không nên chọn anh ta cho cậu.
Evill lặng người.Không ngờ cô lại còn dám chọn người để tán tỉnh để rồi gây chuyện thế này.Rốt cuộc ngoài tính dễ thương,trầm mặc,hay gây chuyện thì cô còn bao nhiêu cái rắc rối mà anh chưa biết đây.
-Ây da...cậu vốn dĩ không cần bận tâm.Tớ là thấy cậu rất hạnh phúc khi có anh trai tốt,gia cảnh lại rất tuyệt.
Evill nghe câu trước cười tít mắt.Tất nhiên!Anh cái gì cũng tốt chỉ có một thứ duy nhất không tốt là tính tình hơi cứng ngắc.Đến câu sau,ánh mắt anh bất chợt chuyển hướng đến Lâm Tú Vi,cô có vẻ hơi khó xử.Thậm trí nụ cười cũng đã dập tắt.Đúng là cô đang sống rất đầy đủ nhưng đó chỉ là bề ngoài.Vỏ bọc của những cơn đau.Phàm Anh nếu biết cuộc sống thực của cô có lẽ sẽ phải hối hận về câu nói này.Lâm Tú Vi chỉ gật đầu nhẹ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm bầu trời đén tối cũng những ánh đèn trên đường.
Khoảng 20 phút sau Evill dừng xe thả Phàm Anh ở cửa hàng.Cô nhìn vào bên trong thấy ba mình đang cặm cụi thu dọn quán.Bất chợt trong lòng cảm thấy tội nỗi.Cô chào Lâm Tú Vi rồi chạy vào cửa hàng.Lâm Tú Vi nhìn theo Phàm Anh.Thấy cô chạy vào ôm ba mình từ đằng sau,bản thân cô cư nhiên hơi tủi thân.Evill lái xe đi.Được một lúc thì Evill đặt tay lên tai phone.
-Alo!
-30 phút nữa em về tới nơi.
-Em biết rồi.
Lâm Tú Vi nghe qua đã biết là ai gọi.Cô hơi lo lắng.Không biết Vương Thành Long sẽ làm gì cô nữa.Số phận của cô không biết bao giờ mới yên ổn.
Thấy Lâm Tú Vi lo lắng,Evill bật cười.
-Sao hả?Gây chuyện xong mới cảm thấy hối hận?
-Sẽ không.
-Lát về lên luôn phòng làm vuệc anh hai đợi em ở đó!
-...
Lâm Tú Vi mặt mày cau có nhìn ra ngoài.
-Sao em dám gây chuyện ở ngoài hả?
-Tôi với anh vốn dĩ không liên quan,tôi không cần phải giải thích.
-Nếu như hôm nay Evill không tới em biết tình thế nhue nào rồi đấy!
-Tôi không cần anh quan tâm.Bây giờ,ngày mai hay mai sau nữa cũng không cần.
-Em...
"Rầm!"Lâm Tú Vi đóng mạnh cửa rồi đi ra hiên ngang như một vị tướng thắng trận.
-Tiểu Vi,tiểu Vi!
Evill thấy cô ngây người,lại còn ngồi cười tít mắt.Sắp đối đầu với ác ưuyr mà cô còn cười được.Lâm Tú Vi giật mình.Aiz...thì rs từ nãy tới giờ cô ngồi ảo tưởng.Bảo sao cô lại thấy Vương Thành Long hiền đến thế.Lâm Tú Vi bước xuống xe,nhìn ngồi biệt thự khổng lồ trước măyj mà lo lắng không nguôi.
Cô hít một hơi thật sâu định mở cổng.Bất chợt cổng mở ra làm cô giật mình,hét nhỏ một tiếng,mắt trợn trừng kinh hãi.
-Á...ha...có cần phải hiện đại dọa chết người ta không.
Lâm Tú Vi rủa một câu rồi bước vào.Đi thẳng lên phòng làm việc.Cô đứng đấy nhìn chằm chằm vào cửa.
-Vương tổng à,tôi...tôi thật sự xin lỗi.
-Không được,mình không làm sai việc gì phải khép nép.
-Chuyện này không phải tại tôi,là do cô ta gây sự.
-Cũng không được hắn còn chưa hỏi.
-Nè Vương Thành Long,cảm ơn vì chuyện hồi nãy nhưng lần sau tôi muốn tự mình giải quýêt.
Lâm Tú Vi đứng đó nói lải nhải một mình.Vương Thành Long ngồi trong phòng quan sát cô từ màn hình máy tính.Mới đầu hắn cau mày nhưng sau cùng vẫn cười.Nụ cười nhẹ nhàng nhất mà chưa ai từng chứng kiến.
-Em làm sai mà còn dám ở đó nói nhảm?
Vương Thành Long làm lại bộ mặt nghiêm nghị.
Lâm Tú Vi đứng đó loay hoay mãi không thấy vào.
-Còn chưa vào?
Lâm Tú Vi giật mình.Người ngoài hành tinh là có thật.Lâm Tú Vi e dè bước vào.Cô đã tự nhắc bản thân phải mạnh mẽ nhưng từ khi bước vào không biết mấy cái gọi là dũng cảm đi đâu hết.
-Thật ra thì...
Lâm Tú Vi đứng trước Vương Thành Long ấp úng.
-Sao?
-Thật ra thì...tại...tại cô ta xúc phạm tôi nên...
-Nên đánh nhau?
-...
Lâm Tú Vi nhìn Vương Thành Long hối lỗi.
-Dù sao cũng là tiểu thư gia giáo.Đánh nhau giữa bao nhiêu người như vậy liệu còn thể diện?
-Lúc đó...
Lâm Tú Vi định cãi cố nhưng nhìn thấy Vương Thành Long nghiêm nghị lại cúi đầu xuống.
-Bản thân phải biết cái gì kiềm chế được.Mấy thứ rác rưởi căn bản em không được để tâm đến.
-Tôi sẽ chú ý!
Vương Thành Long mỉm cười rồi lại nghiêm nghị.Hắn hôm nay đã quá dịu dàng với cô rồi.Hơn nữa tối nay lại là sinh thần của bà,coi như cho cô cơ hội lần này để sửa sai.
-Thay đầm đi,trang trọng chút!
Lâm Tú Vi định hỏi nhưng thấy hắn cắm đầu vào màn hình máy tính nên thôi.Chỉ biết rằng cô trước khi đi giơ tay đánh giả để chuốc cơn bực tức.
-Đợi tôi thay?
-Đi,đi liền.
Lâm Tú Vi chạy nhanh về phòng.Cô lao thẳng tới phòng thay đồ chọn chiếc váy vàng chanh dài tới đầu gối,khá kín đáo.Chi tiết ren phần xương quai xanh khiến cô xinh đẹp hơn.Đôi giày cao gót 8 phân trắng tuyệt đẹp.Lâm Tú Vi xõa mái tóc ra thêm duyên dáng.
Vương Thành Long đợi dưới nhà.Chỉ nhìn cô một lúc rồi quay đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT