-Evill không nhắc gì tới mình à?

Phàm Anh nhìn Lâm Tú Vi,hai người nhìn nhau một lúc.Sau đợt đó,Đan Đan rất ít ra ngoài,thậm chí La Quế Bảo nói dẫn về quê cũ ăn món ăn đặc biệt cũng không đi.Mấy ngày qua cô không đi học,Phàm Anh cũng nhắn tin nói tình hình của Đan Đan.Giờ tiểu Đan hỏi vậy bản thân cô cũng cảm thấy khó xử.

-À...Evill...Evill bận quá nên...

Đan Đan thở dài,ba người đi vào đến giữa sân thì bắt gặp Di Bảo.Anh hôm nay rất bảnh.Áo sơ mi trắng,quần begi đen cùng đôi giày convest chính hiệu.Trên tay cầm bó hoa hồng đỏ to được bó tỉ mỉ.Ánh mắt Phàm Anh bỗng sáng lên.Nói chính xác hơn là cô cảm nắng Di Bảo từ rất lâu...có lẽ là vừa bước chân vào ngôi trường này.Nhưng thân phận cô làm sao có thể xứng với anh.Lọ lem đối với cuộc sống hiện tại này dường như chỉ là sự nhảm nhí.

Đám đông theo đó kéo tới.Mấy người lại bắt đầu tám chuyện.Tất nhiên ở trường này ai cũng thuộc dạng quyền quý nhưng bản chất con người vẫn không thay đổi nhất là khi có tâm điểm để bàn tán.Có khi thêm mắm muối cho đậm đà,cay nghiệt lại là sở trường của đám nhà giàu.

-Di Bảo của tao...-nữ sinh 1.

-Ai mà có phước quá vậy?-nữ sinh 2.

-Mấy trò này quá tẻ nhạt,bọn con gái giờ toàn thích mấy kiểu sến sẩm này à?-nam sinh 1.

-Haha...đúng đấy,làm kiểu này không khác ép buộc người ta phải nhận lời.-nam sinh2.

-Hứ...rảnh quá ra chỗ khác chơi,cái này là thể hiện tình yêu chứ không phải trò vung tiền!You understand?-nữ sinh 3.

-Chưa biết là huy hoàng hay nhục mặt!-nam sinh 1.

Phía xa là Vương Thiên Tú.Vừa bước ra khỏi lớp với phong thái của một boy lạnh lùng,đôi mắt lướt qua một lượt thấy đám đông.Ly tâm bỗng cau lại khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Tú Vi.Cậu xỏ tay túi quần tiến tới.Tới chỗ đám đông,mọi người như bị lâm châm hút lập tức né chỗ,dành một khoảng khá rộng chỉ để chứa chấp tên tiểu tử cậu.Mặt mấy nữ sinh thì tươi rói,mấy người đứng gần thì lăm le chụp hình rồi cười như mấy người bệnh.Cậu cũng thừa hiểu tại sao họ lại thích mình.Lý do đơn giản ai nhìn vào cũng thấy đó là nhan sắc,quyền lực,tiền bạc và địa vị.Chẳng phải ai may mắn được cậu yêu thì sẽ lên ngôi nữ hoàng.Vừa được sống trong gia tộc giàu sang,uy quyền mà con lấy được chồng đẹp sao?Tóm lại vớ được cậu coi như mối hời lớn.

Di Bảo đứng lại trước mặt ba người,anh nhìn Đan Đan đang nhàm chán kiểu như xem anh dở trò gì tiếp theo,quay ra nhìn Phàm Anh,cô khẽ nở nụ cười nhìn anh.Anh cười nhẹ rồi quay lại nhìn nhân vật chính-Lâm Tú Vi.Vương Thiên Tú hếch mắt rồi nhếch miệng cười.Haiz...câu chuyện này vốm dĩ cậu đã biết kết quả nhưng sao vẫn muốn xem phản ứng của nam chính lẫn đám đông nhỉ?

Lâm Tú Vi hơi ngơ ngác,khác hoàn toàn với thái độ vừa nãy,đám đông tức ra mặt.

-Xùy...sao lại là nhỏ này chứ?-nữ sinh 3

-Ít nhất người ta cũng hơn mấy cô ở điểm ba phải.-nam sinh 2.

-Đáng ghét thật,không hiểu đầu óc anh Bảo kiểu gì?-nữ sinh 1.

-Haiz...xung quanh toàn thiên nga lại đi chọn cóc ghẻ.-nữ sinh 4.

-Không muốn xem thì cút!-Vương Thiên Tú vốn định im lặng nhưng nghe thấy từ cóc ghẻ làm cậu lộn tiết.Nếu là người khác thì cậu tất nhiên không bận tâm.Đằng này lại chọn trúng chị họ tương lai của cậu,không nói quả có lỗi với bản thân.Nữ sinh vừa nói bệch mặt nhưng vì thể diện nên cô nghênh mặt quay nhìn Lâm Tú Vi bằng đôi mắt diều hâu vồ gà.

Di Bảo tiến lại gần hơn,nhìn Lâm Tú Vi đắm đuối.

-Tiểu Vi,anh thích em!

Dứt câu,đám người xung quanh ồ lên như ngạc nhiên lắm mặc dù ai cũng biết sẽ có chuyện này xảy ra.Lâm Tú Vi và tiểu Đan tròn mắt,Phàm Anh có chút hụt hẫng.Tim cô nhói lên một nhịp,lồng ngực nghẹn lại khó thở.Không hiểu sao cô lại không chấp nhận được việc vừa xảy ra.Cô yêu anh,à...chỉ là đơn phương nhưng chưa bao giờ cô nghĩ anh lại thích Lâm Tú Vi và tỏ tình ở chỗ đông người thế này.Biết đơn phương thì bản thân phải chấp nhận tất cả những cái đau khổ nhất mà người ta đem lại.Nhưng hôm nay,cô lại cảm thấy khó chịu,chút ghen tị cũng với tức giận.Phút chốc trong đầu cô lại lóe lên suy nghĩ tại sao Lâm Tú Vi lại luôn có được những điều tốt đẹp nhất?

-Tiểu Vi...em...

Lâm Tú Vi lặng người một lúc,cô nhìn xung quanh bắt gặp nụ cười nham hiểm của Vương Thiên Tú.Nếu cậu mà nói cho Vương Thành Long biết chắc cô không còn được ra ngoài,tồi tệ hơn cô không dám nghĩ tới.Lâm Tú Vi hít một hơi thật sâu rồi nhìn Di Bảo đang nở nụ cười với mình.

-Em...em xin lỗi!

Đám đông lại lần nữa ồ lên,Di Bảo đơ người hơi đỏ mặt.Anh đã phải suy nghĩ khá nhiều nhưng vẫn quyết tâm tỏ tình ở sân trường.Chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã như lúc này.

-Em...cần thời gian suy nghĩ phải không?

-Em không yêu anh!

Di Bảo hơi tiến lại nói nhỏ vào tai cô.

-Làm ơn đừng để nanh mất mặt thế chứ!

-Em xin lỗi nhưng nếu như em có thương anh thật thì em cũng không nhận lời.Anh quá lộ liễu.

Nữ sinh ai cũng làm mắt méo mó,riêng nam sinh thì khỏi nói,họ tươi cười một số còn reo hò như lời tán thưởng.

Di Bảo tức xịt khói đầu,chưa bao giờ,chưa một ai lại dám từ chối anh một cách lộ liễu vậy.Anh vứt bó hoa xuống bỏ đi,Lâm Tú Vi hơi cúi mặt xuống.

-Kệ anh ta đi,thứ như anh ta đáng bị vậy.

Đan Đan an ủi cô.Phía xa,nụ cười ai đó chợt lóe lên cũng với những tia hạnh phúc.

Ở nhà,Vương Thành Long mở máy tính ra làm việc với Đại Bảo.

-Anh hai đỡ chưa?

-Rồi,chú lo vụ kia ổn thỏa chứ?

-Phía cảnh sát không có ý kiến gì,còn Frank đã xử lý.

-Tốt,bao giờ bắt đầu cuộc họp bên DC.

-Bây giờ em đi,có gì sẽ mang tài liệu qua anh xem.

-Ừ.

Vương Thành Long tắt máy,công ty DC thuộc bạch đạo.Việc hợp tác này phần lợi hầu hết về phía hắn.Có điều phải tranh chấp khá gay gắt với tập đoàn của Âu Dương-đối thủ không đội trời chung.DC chỉ có lợi với hắn về nguyên liệu sản xuất đạn những thứ khác hắn không bận tâm.Ngồi mãi cũng chán,hắn nhìn đống tài liệu lướt qua,bất chợt nụ cười nở trên môi.Cầm máy điện thoại bấm dãy số yêu thương.

-Em không định thay băng vết thương?

-Tôi còn đang kiểm tra phần kĩ thuật,vả lại sáng nay tôi thay rồi mà!

-Định để tôi chảy máu đến chết?

-Chảy máu sao?Đợi tôi chút,anh kiếm thứ gì cầm máu trước đi.

Lâm Tú Vi đang trong phòng đàn.Vội vã lên xin giảng viên cho kiểm tra trước.Như những lần trước,bàn tay cô thon gọn nhanh nhẹn di chuyển trên phím đàn,cô chọn một bài khá nhanh cộng với tâm tình đang rất vội vàng tạo cho bản nhạc đặc biệt hơn rất nhiều.Người nghe ngay cả giảng viên Trần cũng cảm thấy thỏa mãn trước phần trình bày của cô.La Quế Bảo thấy cô vội vã về chỗ lấy đồ liền hỏi.

-Cậu...có chuyện gì sao?

-Mình đang bận,có gì nói chuyện sau nha!

Lâm Tú Vi đeo ba lô lên,vừa đi vừa cúi chào tạm biệt khiến ai nhìn cô vội vã cũng phải bật cười.Ra khỏi cổng,cô bắt chiếc taxi về ngay nhà.

Vừa về tới là chân ráo chân ướt vào nhà.Vừa đi vừa cởi giày nên không may vấp phải tấm nệm sàng ngã xuống.

-Aiza...Thật là...

Cô đứng dậy,đá tấm nệm rồi lên phòng.Quả thực vết thương có hơi rỉ máu.Cũng tại hắn cả,lớn đầu ròii mà còn không biết tự chăm sóc bản thân cho tốt.

-Anh...sao lại để vết thương rỉ máu nữa vậy?

-Là ai để khăn tắm dưới sàn,lại còn nước lênh láng hả?

Vương Thành Long cảm thấy bản thân bị oan,cau mày nhìn cô.Lâm Tú Vi ngẫm lại rồi quay đầu lè lưỡi.Tại sáng nay vội quá khôgn kịp thu dọn đống chiến trường mà mình gây nên.Báo hại hắn vừa bước vào giẵm lên khăn tắm trược ngã,hậu quả vì gồng mình nên vết thương vừa khô miệng lại bị hở ra.

-Tôi...xin lỗi.

Lâm Tú Vi đứng thẳng người,hơi cúi đầu xuống.Bộ dạng đáng thương của cô làm hắn không nhịn được cười.Thời gian gần đây cô có thái độ rõ rệt với hắn.Nói một câu cãi một cậu.Hiện tại mà cười chẳng khác nào không cho cô biết sợ là gì.Vương Thành Long nghiêm mặt nhìn cô.

-Còn không mau lại xử lý.

Lâm Tú Vi cởi cặp ra,xắn tay áo lên,vào phòng tắm lấy thau nước ấm ra rửa vết thương.Ngồi mép giường,hơi cúi đầu xuống,cô nhẹ nhàng nhất có thể lấy khăn lau nhẹ.Rồi lấy thuốc tra vào vết thương.Thấy Vương Thành Long hơi gồng mình,cô biết chắc hắn cũng thấy đau nhưng quỷ dữ mà kêu đau chắc đã trở thành thiên thân từ lâu.Khẽ thổi vào vết thương rồi bôi thuốc.Hơi thở cô phả vào người hắn khiến tâm tình cực dễ chịu.Miệng hắn cong lên,cô đang dần biết cách chăm sóc người khác rồi.Băng bó vết thương xong,Lâm Tú Vi ngẩng lên đã thấy con mắt của hắn nhắm cào lúc nào.Định đứng dậy nhưng cô lại lôi điện thoại ra,mở máy anh giơ trước mặt hắn và cô.

-Nói...kimsa nào!

-Kimsa...

Vương Thành Long đột nhiên nói,Lâm Tú Vi giật mình đứng dậy nhìn hắn.Vương Thành Long mở mắt ra,cau mày nhìn cô.Lâm Tú Vi nhìn hắn rồi nhìn máy trên tay mình.Vội vàng đút vào túi rồi nhanh chân rút lui.

-Tôi xuống nấu cơm.

Vương Thành Long bật cười lắc đầu.Thật ra hắn chỉ mới chợp mắt vậy mà cô lại dám phá đám giấc ngủ của hắn.Hình phạt đấy coi như nhẹ nhất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play