Chắc không cần phải nói thêm về việc làm của Lâm Tú Vi.Bởi ai cũng biết với nhan sắc và tài năng của cô thì dư sức làm được những điều mà cô muốn.Đặc biệt hơn đó lại là công việc mà cô yêu thích.
Lại nói về niềm yêu âm nhạc cũng như đam mê đàn của Lâm Tú Vi.Đó là một phần ước mơ từ bé của cô,chắc chỉ chiếm 25% khát vọng mà Lâm Tú Vi đặt cho bản thân,công việc mà cô muốn làm đó là trở thành một người lãnh đạo giỏi như người cha mà cô từng kính trọng.75% còn lại thì từ đâu?Câu trả lời hét sức đơn giản đó là từ người mẹ kính yêu của Lâm Tú Vi.Chỉ cần nhắc tới cái tên Lãnh Mẫn thì không ai là không biết.Bà là một người nghệ sĩ đàn chuyên nghiệp,ở cái thời đó chắc không ai có thể địch nổi bàn tay thon thả của bà.Không chỉ thế mà Lãnh Mẫn còn được hâm mộ bởi nét đẹp từ trong ra ngoài.Cái đẹp từ trong đó không phải là thể xác mà là tâm hồn.Một tâm hồn cao thượng,từ bi và yêu nghề.
-Bé con...Lại đây với mẹ nào!
-Mami....
Một bé gái tầm 5 tuổi,xinh xắn,bước chân lon ton,đáng yêu bởi hai đôi mà phúng phính,hồng hào.Không ai khác đó là Lâm Tú Vi.
-Bé con,con có thích đàn không?
Nở nụ cười hiền hậu,ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thương nhìn Lâm Tú Vi.Đặt cô lên chiếc ghêa cạnh mình,Lãnh Mẫn nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay nhỏ xíu đặt lên phím đàn.Bà chậm chạp,nhẹ nhàng di chuyển đôi bàn tay đó tạo nên một khúc nhạc vui tai.Đứa bé đó dường như cũng đang rất hạnh phúc.Bầu trời hôm đó rất đẹp.Đẹp tựa trong tranh vậy.Những tia nắng lúc ẩn lúc hiện chiếc qua tán lá xanh của cây cổ thụ mà phía dưới là chiếc đàn piano mà đen sáng bóng.
-Mami,con thích dùng đàn như mami...
-Con yêu,không ai nói là dùng đàn.Một người nghệ sĩ sẽ nói chơi đàn.
-Vậy những người khác thì sao?
-Thì họ sẽ nói đánh đàn đó con.
-Phiền phức quá!Mai mốt con không muốn làm nghề như mami.
-Thế bé yêu của mẹ định làm nghề gì nào?
-Con sẽ giống daddy trở thành một người tài giỏi.
Ánh mắt Lâm Tú Vi hiện rõ niềm khát khao khi nói thế.Ông Lâm Nhật Minh cũng vừa đến.Tất nhiên khi nghe con gái của mình nói thế ông hẳn rất vui.Đến bên vợ,nhẹ nhàng nhấc bổng người con lên đặt lên đùi mình,tươi cười.
-Con gái bố muốn giống ba sao?
-Vâng,con sẽ trở thành một người vĩ đại.
-Vĩ đại như nào nào?
-Như này này...
Cô bé hồn nhiên nhẩy khỏi đùi ba nó rồi dang rộng tay lên trời vui vẻ.Đó là kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ nhất mà cô có sau khi mẹ qua đời.
Tuổi thơ mỗi người một khác,không một ai giống ai.Và của Vương Thành Long cũng vậy.Hắn lớn lên trong đầy đủ tình thương của ba và mẹ.Là một cậu bé nghịch ngợm với đôi mắt to tròn và gương mặt hỡm hĩnh.Cho đến năm cậu tròn 19 tuổi-một bi kịch xảy ra...
-Bà chủ!Bà chủ!
Bà Lệ Quyên-mẹ Vương Thành Long đang ngồi cắm hoa.Bà ngồi đó thanh thản,nhẹ nhàng nhấc những bông hoa hồng xanh còn chưa nở hết.Chiếc váy dài màu của bầu trời nhẹ đung đưa theo gió,mái tóc búi gọn sau gáy.Trên người bà tỏa ra mùi của thanh thản,quý phái.Nghe tiếng gọi tền mình,bà giật mình quay lại.
-Tiểu Mao?Cậu có chuyện gì,sao hớt hải vậy?
-Bà chủ,lão...lão đại...
Gương mặt hốc hác,ánh mắt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Tiểu Mao,tất nhiên bà cũng lo lắng đôi phần.
-Lão đại làm sao?Vương Triệu làm sao hả?
-Tôi...tôi xin lỗi!
Tiểu Mao quỳ xuống,cúi gằm mặt xuống,nước mắt rơi.Đây là lần đầu tiên mà Tiểu Mao khóc. Vì trước đây,Vương Triệu đã nói với tất cả người của ông:
-Tôi nhận các chú về đây không vì lợi dụng mà là vì lương tâm tôi.Tôi nhận các chú về đây là vì muốn các chú giúp tôi,vì thế tôi cần những người thật sự giỏi,can đảm.
Tiểu Mao cũng vậy,anh là đứa trẻ được Vương Triệu cưu mang khi đang bị rượt vì tội ăn cắp.Ánh mắt cương quyết đối đầu với ánh mắt thương tâm.
-Có bao nhiêu công việc ngoài kia,tại sao cậu lại chọn cách này?
-Em...em cần tiền gấp!
-Dù có hèn mọn đến đâu thì cũng không được chọn mấy thứ tội lỗi mà làm chứ.
-Cậu ta kia rồi!Bắt lấy cậu ta!
Đám cảnh sát nhìn thấy Tiểu Mao liền chạy nhanh tới.Còn anh thì nhìn Vương Triệu,sau đó thì nhìn đám cảnh sát đang chạy tới mà bất lực.Tại sao à?Đơn giản thôi,là vì anh đã bị bàn tay rắn chắc nắm lấy bả vai lộ rõ vẻ cương quyết.
-Anh...em không có quen anh,anh tha cho em lần này thôi.Em hứa sẽ không làm những việc này nữa.
-Tôi đâu có gì để chắc chắn rằng lồ nói của cậu.
Giọng Tiểu Mao bắt đầu gấp gáp,lo sợ vì đám cảnh sát đang tiến lại gần hơn.Giơ 3 ngón tay thẳng lên trời,nhìn Vương Triệu với con mắt cương quyết lẫn khẩn cầu.
-Em xin hứa!Nếu nói sai trời chu đất diệt.
Và...đám cảnh sát tới,mấy con mắt đều trợn tròn lên nhìn Vương Triệu vẻ lo ngại.Trong con hẻm đấy,bầu không khí quả là làm người khác ngạt thở.Mấy tên cảnh sát đó ai mà chả biết Vuoqng Triệu là ai.Vì vậy trước khi quyết định làm điều gì họ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.Ai mà biết được nếu có sai sót,xác họ chắc còn không biết vứt chỗ nào.
-A...À...Vương đại...anh ở đây...
-Công việc thôi!
-Vâng...chúng tôi đến đây để bắt cậu này về đồn vì tội ăn cắp..
-Cậu này hả?
Vầng trán nhăn lại,đôi mắt bốc lửa khiến người đối diện khiếp đảm.Và..."Bộp!".Gương mặt Tiểu Mao xanh lè,còn in trên đó cả một bàn tay,vương chút máu trên khóe môi.Anh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình...
-Tao kêu mày đi ăn cắp hả?Cái thằng ranh này,làm ô nhục thanh danh của tao!
-Anh...anh...em xin lỗi,thật sự xin lỗi,tha cho em lần này,lần này thôi!(xoa hai bàn tay vào nhau cầu khẩn).
-Mày...
Rút khẩu súng từ người ra chĩa thẳng vào trán Tiểu Mao.Lần này thì anh thật sự hối hẫn khi cầu xin Vương Triệu.Khôgn cần nói cũng biết đám cảnh sát trợn mắt,mồm chữ o nhìn Vương Triệu.
-Vương...Vương...Vương đại,đừng gây án mạng.Thôi để chúng tôi đi vậy.Coi như chưa có chuyện gì xảy ra...Chúng tôi đi trước.
Đám cảnh sát vội vàng rời đi.Vương Triệu cất súng vào chỗ cũ,chỉnh lại trang phục rồi bước đi.Tiểu Mao thở phào nhẹ nhõm.Dù là trộm thì cũng cần phải bảo toàn cái mạng mình chứ,gan dạ đến mấy thì đến lúc cận kề cái chết cũng phải cúi đầu.
-Vương đại ca,cho em theo anh với...
-Hề...Vương đại,làm ơn,cưu mang thì cho trót,nhận thắng hèn mọn này làm em đi.
-Tôi không nhận những người hèn mọn.
Tiểu Mao đứng ngẩn người.Thôi xong,nói racau ngu ngốc thế làm gì để giờ người ta chửi khéo cho.
-Nhưng nếu cậu dũng cảm,không nước mắt thì đi theo tôi.Tôi sẽ dạy cậu mọi thứ.Cho cậu những gì cậu muốn.
Tiểu Mao đi theo Vương Triệu từ đó........
Ngày hôm ấy,cái ngày mà Vương Thành Long còn nhớ mãi thậm trí lúc nhắm mắt cũng hiện trong đầu anh từng chi tiết một.Vương Thành Long đứng bên ngoài ngó vào phòng bà Lệ Quyên.
-Lão đại...Lão đại người ta hại...mất mạng rồi!
-Vương Triệu....
Lệ Quyên ngất lịm trước câu nói của Tiểu Mao,một người mẹ yếu đuối,bước vào gia tộc Vương không có chút kinh nghiệmveef kinh doanh,chiến sự.Thấy mẹ ngất xuống,Vương Thành Long chạy lại,hớt hoảng nhìn người đang nằm trên tay Tiểu Mao.
Tang lễ được tổ chức ngay khi Lệ Quyên tỉnh dậy.Biệt thự chật kín người.Từ người già đến trẻ,có uy quyền đến hạ lưu,thậm chí còn có những nhóm người được Vương Triệu cưu mang ngày trước.Không thể thiếu là những đàn em ở đấy trực linh cữu cả ngày đến đêm.Vì chẳng ai trong số họ chấp nhận sự mất mát này.
Sau cái đêm Vương Thành Long hoàn thành xong công việc của một trưởng nam,hắn đến tìm Tiểu Mao tìm hiểu về việc xảy ra với ba hắn.Tiểu Mao thành thật kể hết mọi thứ cho hắn biết.Nước mắt cứ thế tuôn ra ướt hết một cánh tay áo của hắn.
-Tiểu Vương,chú không biết con có hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình không nhưng chú hứa sẽ tìm được kẻ nào làm cho chúng ta phải ra nông nỗi này.
-...(gật đầu)
-Ba con không cho phép bất cứ ai cạnh ông rơi nước mắt,một giọt cũng không được,cháu hiểu chứ?
-...(gật)
-Chú muốn cháu phải trưởng thành hơn,biến nỗi đau thành sự mạnh mẽ.
-(lau nước mắt)Người hại ba cháu là ai?
-Không một ai biết.Chỉ biết hắn có một hình xăm cây thánh giá ở cánh tay phải.
.....
Quá khứ tàn khốc đã biến một người vốn khá hòa đồng trở thành lạnh lùng.Vương Thanh Long bắt đầu theo Tiểu Mao học nghề-nghề của ba hắn.Gương mặt trở nên cứng răn.Đặc biệt ánh mắt vừa tràn đầy hận thù,vừa lạnh lùng,sâu thẳm đến khó tả.Và để trở thành một người như bây giờ thì không biết bàn tay ấy đã vúng bao nhiêu máu,chỉ vì cái hình xăm của người đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT