Con chip trên não nóng rực, dường như có thể nghe thấy tiếng vụn vỡ như sắp sửa sụp đổ... Có đồ thứ gì đó dần dần tiêu tan. Vera không tự chủ mà giơ tay lên, dụi đôi mắt mông lung, lại phát hiện bàn tay kim loại có chất lỏng màu đỏ.

Vera hơi ngẩn ra.

Thân thể quá nóng, tinh thể màu đỏ trên mắt bắt đầu tan chảy. Nước mắt mà loài người nói, chính là như vậy sao?

Người máy Vera, hơi ngẩng mặt lên nhìn màn hình khổng lồ. Khuôn mặt kim loại màu đen không hề có vẻ tức giận, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy xuống từ mắt.

Thị vệ máy đứng cạnh thấy vậy mà ngây người, bộ não kim loại không thể giúp nó phân tích chất lỏng màu đỏ này là cái gì?

Tiếng nổ trong cơ thể bỗng im bặt, màu đỏ trong mắt hắn cũng không còn. Chỉ còn lại hai vệt máu trên gương mặt kim loại, chỉ còn lại ánh mắt màu trắng trong suốt, nhìn khuôn mặt màu xanh tĩnh lặng trên bầu trời phương xa.

Khói trắng chậm rãi bốc lên từ đỉnh đầu hắn. Thị vệ máy đứng cạnh tiến lên một bước: “Sếp...”

“Đùng!!” Một tiếng nổ lớn, không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, ngọn lửa bỗng bùng lên, tan xương nát thịt! Trong màn khói dày đặc, người máy màu đen rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng do mệnh lệnh xung đột, hệ thống bị phá hủy, toàn thân nổ tung!

Thị vệ máy đứng cạnh bị vụ nổ làm chấn thương, ngẩng đầu lên lại không thấy bóng dáng cấp trên. Nhưng dưới mặt đất, kim loại đen rải rác khắp nơi. Người và người máy ở đằng xa rối rít nhìn sang, họ không hề biết kẻ mưu sát Cố Đồng, kẻ đứng đầu cuộc tập kích này, khi thấy Cố Đồng đã chết rồi còn sống lại, thành ra quá tải mà sụp đổ.

Quân đội người máy mất chỉ huy tối cao, cũng mất người ra lệnh. Còn Thư Bình Nam lập tức bí mật liên lạc với các đội quân, chống cự lại sự đàn áp của người máy.

Thế cục Đông Đại Lục lại lâm vào hỗn loạn.

Khi tin tức không hề vui vẻ này truyền tới tai Hình Tùng nơi tiền tuyến, vị thống lĩnh này trầm lặng một lúc.

“Quyết chiến!” Hắn nói. Nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, sau đó đánh vào Đông Đại Lục, bây giờ là cơ hội tốt nhất.

“Giải người phụ nữ kia đến tiền tuyến.” Hắn nói, “Kẻ can đảm dám bỏ trốn đó.”

——————————————

Khi tin tức này cũng truyền tới chỗ Diệp Diễm, anh chỉ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ấm áp buổi sáng. Mặt biển dịu dàng mà tĩnh lặng, tiếng sóng biển tựa như tiếng thì thầm của phái nữ.

Anh nhấn nút liên lạc với Gebhuza: “Chắc đêm nay sẽ quyết chiến.”

Buổi tối loài người không thể thấy gì, nhưng người máy lại không hề có trở ngại. Hình Tùng muốn nhân cơ hội đánh vào Đông Đại Lục, tối nay là cơ hội tốt nhất.

Hai quân cách đôi bên hai mươi hải lý.

Diệp Diễm đứng trên chiến hạm chỉ huy, phía sau là toàn bộ lực lượng vũ trang của loài người. Những quân hạm có thể hoạt động trên biển và trên không xếp thành hàng, tạo nên cảnh tưởng hùng vĩ giữa không gian mênh mông tràn ngập sắc nước lung linh.

Nhưng anh lại hơi ngẩn người. Đã mấy ngày rồi mà cô còn chưa về. Cho dù anh tin tưởng sự dũng cảm kiên cường của cô, nhưng bây giờ lại có phần không chắc chắn. Trong đầu hiện lên đôi mắt đỏ rực của cô.

Cô nàng cố chấp này. Anh sẽ không để cô rời khỏi mình thêm lần nào nữa.

Ban đêm, trước lúc kẻ địch phát động tấn công, mặt biển hiện lên hình ảnh ba chiều khổng lồ.

Mấy chục vạn người của hai bên đều bị hình ảnh này hấp dẫn. Đó là một cô gái, một cô gái xinh đẹp, mặc áo hai dây quần soóc, quỳ gối trong khoang thuyền kim loại.

Nước mắt vương đầy gương mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, hai tay bị trói chặt, hoảng hốt ngẩng mặt lên.

Trên chiến hạm chỉ huy của loài người, Diệp Diễm bỗng sững sờ; trên chiến hạm chỉ huy của quân đoàn Hackley, tròng mắt của Gebhuza cũng nhuốm màu tím đậm.

Thanh Lam! Họ cùng kinh hoàng thốt lên cái tên đó trong lòng!

“Trình Thanh Lam, bảo bọn chúng đầu hàng!” Ngoài hình ảnh ba chiều, một giọng nói lạnh lùng cất lên.

Cô gái quỳ dưới đất có vẻ hoang mang bất lực, giọng nói mềm mại yếu đuối chưa từng có: “Tôi không biết... Anh nói gì tôi không hiểu...”

“Cô không nói, tôi giết cô ngay lập tức.” Giọng nói kia không mang chút tình cảm.

Cô gái trợn tròn đôi mắt màu đen, chỉ có thể nhìn nơi trống không trước mặt, cất giọng sợ hãi: “Đầu hàng... Các anh đầu hàng đi...”

Tiếng cười vang lên, giọng nói lạnh băng của Hình Tùng vang dội từng ngóc ngách chiến trường: “Diệp Diễm, Gebhuza, người phụ nữ của các anh đang ở trong tay tôi. Có muốn xem tôi đối xử với cô ta thế nào không? Yên tâm, tôi sẽ cho cô ta chết chung với các người!”

Đội quân tĩnh lặng.

Màu xanh trên mặt Diệp Diễm sẫm lại, anh đã thay thế thân phận Cố Đồng, nhưng không hề biết sự tồn tại của người nhân bản này. Tuy vậy, đôi mắt đen và giọng nói nhát gan hoàn toàn trái ngược với Trình Thanh Lam lại khiến anh sinh lòng nghi ngờ.

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt quen thuộc, anh vẫn thấy lòng mình tắc nghẹn không chịu nỗi. Anh lấy lại bình tĩnh, lập tức liên lạc với Gebhuza: “Đây là Thanh Lam giả. Có thể là người máy.”

“Tôi biết.” Người đàn ông ở đầu kia hít sâu một hơi, nói chậm rãi, “Thanh Lam tuyệt đối không khuất phục đầu hàng.” Cho dù cảm thấy là giả, trong lòng vẫn đau nhói.

Binh còn chưa xuất, lòng soái đã loạn.

Điều Hình Tùng muốn chính là đây. Bàn tay vô tình vung xuống, loạt tên lửa đầu tiên bắn chính xác về phía hạm đội liên minh cách xa hai mươi hải lý!

Trận chiến giữa liên quân loài người và người Hackley với người máy, đã bắt đầu từ đêm nay.

————————————————

Trong khi tiền tuyến đang đấu tranh gay gắt, đại bản doanh của người máy trên bầu trời Tây Đại Lục vang tiếng còi báo động dồn dập!

Nhưng cũng không thể nào truyền tới Hình Tùng đang lâm vào cuộc chiến kịch liệt.

Một trăm chiếc máy bay chiến đấu kiểu mới bay lên trời, mỗi chiếc chở năm mươi người máy kiểu mới trang bị tinh vi. Người máy này không tinh vi phức tạp đắt đỏ như người máy chiến đấu cấp cao, sức chiến đấu lại vượt xa người máy chiến đấu cấp thấp. Thậm chí chúng còn có hệ thống tư duy sơ đẳng, năng lực tác chiến của từng binh sĩ được nâng cao.

Bởi vì người máy bị hạn chế bởi mệnh lệnh không tấn công lẫn nhau, người máy ở Tây Đại Lục lại không thể nhận được mệnh lệnh tấn công chiến đội này của Hình Tùng kịp thời, đành phải nhìn một trăm chiếc máy bay rời khỏi đại lục, bay tới tiền tuyến.

Trình Thanh Lam mặc quân phục màu xanh, trên vai là dấu hiệu hoa lan đỏ của quân đội người máy. Cô ngồi trong cabin kim loại màu vàng của chiến hạm chỉ huy có vị trí quan trọng trong chiến đội. Đằng sau cô là năm mươi chiến sĩ máy tinh nhuệ nhất, cảnh giác quan sát động tĩnh ngoài cabin qua máy thăm dò.

Mặt biển mênh mông không bờ bến gợn ánh lung linh, chói lọi khôn cùng. Trình Thanh Lam nhớ tới cuộc đội thoại với Hình Lăng Y sáng nay.

Khi đó, Hình Lăng Y nằm trong khoang lạnh. Còn cô, quỳ một gối bên khoang thuyền, tay phải đặt lên dấu hiệu hoa lan đỏ trên vai trái mình.

“Tôi lấy danh nghĩa của Lăng quân, thế với chị. Đội quân này không chỉ trung thành với loài người, mà còn trung thành với người máy. Mục đích tồn tại duy nhất của nó là ngăn cản chiến tranh xảy ra, đưa Hình Tùng an toàn trở về bên chị.” Trình Thanh Lam thành kính nói từng từ từng chữ.

Chỉ có tiến vào trạng thái đóng băng mới có thể ngăn cản Hình Lăng Y chết đi. Thậm chí cô còn không kịp nhìn mặt Hình Tùng ở tiền tuyến lần cuối. Nhưng trước khi hôn mê, cô đã giao năm nghìn binh lực cho Trình Thanh Lam ở phe địch, phải tin tưởng đến mức nào mới có thể làm được như vậy?

Mệnh lệnh trung thành với Trình Thanh Lam được đưa vào từng người máy, Trình Thanh Lam dứt khoát đặt tên cho đội quân là: Lăng quân.

Nghe lời nói của Trình Thanh Lam, Hình Lăng Y đã hơi mê man mỉm cười: “Không cần thề. Tôi tin cô.”

Đôi mắt đỏ ngầu của Trình Thanh Lam mang nét đau đớn: “Tôi nhất định sẽ đưa Hình Tùng về gặp chị.”

Ngay sau đó, khuôn mặt của Hình Lăng Y bất động trong khoang lạnh màu vàng trong suốt. Trong trạng thái chữa trị của khoang lạnh, cô có thể chết đi, hoặc thức tỉnh một lần nữa. Chính cô còn không chắc, việc duy nhất cô có thể làm chính là cho Hình Tùng hy vọng rằng cô vẫn còn sống.

Hình Tùng, chồng của cô, con của cô, vẫn đang ở tiền tuyến xa xăm, hoàn toàn không biết tin này.

Trình Thanh Lam nhìn mặt biển tĩnh lặng bình yên ở phương xa, chợt nghĩ, thì ra loài người và người máy chẳng hề khác biệt.

——————————————————

Khi đó, chiến dịch của người máy và liên quân đang tiến vào gian đoạn gian nan nhất. Hình Tùng và Diệp Diễm, hai tướng lĩnh có tài năng quân sự xuất sắc dốc hết sức cũng không thể lấn lướt đối phương. Cho nên sau khi thăm dò, đặt bẫy và đánh lén, hai bên tiến vào so đo sức lực.

Từ chạng vạng đến nửa đêm, khi Lăng quân của Trình Thanh Lam bay tới nơi cách chiến trường năm mươi hải lý, mặt biển sâu thẳm đã chất đầy thi thể, không khí tràn ngập mùi thuốc súng và mùi máu tanh gay mũi.

Lăng quân như thể một con dao, thầm lặng quỷ dị gia nhập chiến trường.

Phe đầu tiên phát hiện ra đội quân này là người máy. Căn cứ vào mệnh lệnh người máy không tấn công lẫn nhau, khi Lăng quân bay qua quân hạm của người máy, quân hạm không thể không hạ súng.

Nhưng họ cũng không tấn công loài người. Thấy quân hạm loài người lâm vào đường cùng, còn tiến lên đẩy lùi hạm đội người máy, cứu những người may mắn còn sống;

Họ cũng không tấn công người máy, khi thấy một quân hạm người máy bị ba quân hạm của loài người bao vây trên bầu trời, mười chiếc máy bay chiến đấu cỡ nhỏ của Lăng quân đột ngột xông tới, uy hiếp quân hạm loài người phải rút lui.

Trên chiếc chiến hạm chỉ huy bay cao, Trình Thanh Lam hờ hững liếc mắt nhìn chiến trường. Đang định dựa theo kế hoạch ngăn cản Hình Tùng tiếp tục chiến đấu, đột nhiên nhìn thấy tình hình chiến đấu căng thẳng ở một chỗ đằng đông. Cô trầm lặng một lát, lập tức ra lệnh: “Lao xuống đi!”

Đằng sau chiếc chiến hạm chỉ huy nhỏ nhắn linh hoạt là năm chiếc máy bay chiến đấu, lập tức lao xuống.

Trên mặt biển đằng đó, một chiếc quân hạm khổng lồ đã bị ba người máy hạng nặng vây quanh. Hơn mười khẩu pháo trên quân hạm đã tắt ngóm, chính giữa bị thủng một lỗ to, nước biển nhanh chóng tràn vào.

Người máy hạng nặng vung cánh tay khổng lồ chụp tới khoang thuyền! Người Hackley màu trắng bạc nhỏ bé chạy trốn khắp nơi! Nhìn trong bóng đêm, chất lỏng dấp dính trên chiến hạm, những giọt máu cuối cùng của người Hackley đang bị rửa trôi.

“Tấn công!” Trình Thanh Lam nhảy lên máy bay quang điện trong chiến hạm, cùng với ba mươi người máy phía sau, dưới sự che chở của lửa đạn chiến hạm chỉ huy, bay về phía quân hạm Hackley đang chìm dần.

Quân hạm rối loạn, đang từ từ nghiêng xuống. Ba mươi người máy kéo người mang màu da trắng bạc trên boong tàu lên máy bay của mình, bay trở về chiến hạm chỉ huy. Trình Thanh Lam đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng màu trắng bạc đột nhiên đánh về phía một người máy hạng nặng.

Ngực cô hơi thắt lại.

Người máy hạng nặng vốn là cỗ máy giết chóc khổng lồ! Song chiến sĩ màu trắng bạc này không hề sợ sệt, thân thể nhỏ gấp mấy lần vẫn dứt khoát nhào tới. Lửa đạn không thể tạo thành thương tổn cho người máy hạng nặng, bàn tay chiến sĩ đó bỗng lóe sáng, một thanh đao đột nhiên chém vào cổ người máy khổng lồ đó.

Trình Thanh Lam liếc thấy một người máy hạng nặng khác đứng sau chiến sĩ trắng bạc, giơ súng máy trên tay lên nhắm bắn.

Nhưng làm sao Trình Thanh Lam có thể để nó bắn viên đạn trí mạng đó?

Chiếc máy bay màu đỏ nhợt nhô lên, xông về phía người máy khổng lồ định đánh lén. Bóng dánh cường tráng đó đột nhiên va phải máy bay, “Roạt" một tiếng, cánh tay biến thành chiếc dao nhọn chém sắt như chém bùn, đâm vào bộ chip chỉ huy thân thể của người máy khổng lồ.

“Bùm!”

“Bùm!”

Hai tiếng nổ cùng vang lên, chiến sĩ đánh bại người máy hạng nặng đột nhiên quay đầu, thân thể cao lớn hơn nhân dân bình thường rất nhiều, gương mặt anh tuấn nổi bật trước sóng biển.

Lửa đạn thấu trời, nước biển cuồn cuộn.

Trình Thanh Lam đứng trên thân thể sụp đổ của người máy hạng nặng, lẳng lặng nhìn anh.

Đôi mắt tím đậm rạng rỡ chói lòa trong đêm đen. Ánh sáng bàng bạc bao phủ thân thể của vị vua. Chỉ liếc nhìn trong nháy mắt, nhưng như thể kéo dài một năm.

Trình Thanh Lam nhìn đôi mắt thâm trầm như biển của anh, đằng sau anh, thi thể dân tộc phủ kín một góc biển.

Trong lòng đột nhiên đau nhói. Thì ra đã không còn hận nữa rồi.

Mà có lẽ, chưa bao giờ hận?

Nhưng trong giây phút đó, bóng dáng trắng bạc đó như tên rời cung, chợt giương cánh bay lên, cô còn chưa nhận ra ý đồ của anh, bóng đen khổng lồ đã ập xuống.

Cô rơi vào lồng ngực lạnh băng có phần quen thuộc. Hai cánh tay cứng ngắc, bàn tay màu trắng bạc khổng lồ ôm chặt cô vào lòng.

Bộ trảo sắc dừng giữa không trung của cô dần dần trở lại thành bàn tay. Nhưng người đàn ông Hackley cao lớn này gần như ôm trọn lấy cô. Thân thể bị anh ôm bay lên không, hai chân không thể chạm đất, hai tay đành phải ôm lấy lưng anh.

Tấm lưng rộng cường tráng đó rõ ràng cứng ngắc lại.

“Chết tiệt...” Giọng nói trầm thấp của anh như thể truyền tới như thời xa xưa, “Đôi mắt màu đỏ, hoa lan đỏ. Có phải một giây sau em sẽ đâm thủng ngực tôi không? Nữ người máy này?”

Nhưng, từ giây đầu tiên khi nhìn thấy em, anh vẫn không dằn lòng được mà ôm em vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play