Ngày 27 tháng 9 năm 2235 công nguyên, quân đội loài người nơi vùng đất chết đã phải trả cái giá cực kỳ thê thảm để có thể chiến thắng quân đội Zombie.

6 giờ 5 phút, quân đội Zombie phát động đợt tấn công mãnh liệt;

6 giờ 40 phút, quân đội loài người bất ngờ thay đổi từ trạng thái phòng thủ sang phản công. Trong quá trình phản công cảm tử, phòng tuyến loài người đã thành công rời về phía Bắc năm trăm mét;

8 giờ 30 phút, quân đội loài người đã bắt đầu tập trung tại khu vực một phẩy năm kilomet về phía nam bức tường Zombie.

9 giờ đúng, chín ngàn Zombie vượt tường bao vây một ngàn bốn trăm chiến sĩ loài người còn sống;

9 giờ 40 phút, vòng vây của Zombie, dưới sự dẫn dắt ngấm ngầm của quân đội loại người, thu nhỏ đến phạm vi và cự ly thích hợp nhất để thực hiện tấn công bằng tên lửa đạn đạo. Tên lửa đã được phóng thành công từ năm kilomet phía sau trận địa.

0,03 giây sau, đạo đạn nổ tung trên mục tiêu đã định. Trong tích tắc đó, dù là những con người đang chiến đấu oanh liệt hay là Zombie đều không hẹn mà cùng sững người. Vùng đất chết hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bao trùm bởi ánh lửa đỏ rực.

Tiếng nổ long trời lở đất! Ngọn lửa hừng hực vô bờ bến, trong chớp mắt bao trùm khắp khu vực một kilomet về phía bắc đến hai kilomet về phía nam tường Zombie!

Đám Zombie kêu oai oái, bò lăn lộn, khắp người đều là lửa. Nhưng các chiến sĩ đã quyết tâm liều chết sao có thể cho phép. Họ cười gằn, hoàn toàn không quan tâm bản thân cũng bị thiêu cháy mà người này tiếp nối người kia đâm chết đám Zombie.

Trên vùng đất chết trống trải, chỉ vang vọng tiếng kêu rên vút trời của Zombie và âm thanh thấp thoáng của chiến sĩ loài người. Họ hưng phấn hô to bằng chất giọng khàn khàn: “Zombie, chết với ông nội đi!” “Ha ha! Thiêu cháy đám quái vật này đi! Báo thù cho cha mẹ ta!”

. . . . . .

Mặc dù Zombie không có cảm giác đau như loài người, nhưng bọn chúng cũng biết sợ lửa. Chúng vội vã lùi lại khu vực một kilomet phía bắc tường Zombie.

Thậm chí ngay cả Hoàng Địch Linh và bốn người đàn ông bình thản đứng trong vùng đất Zombie cũng phải giật mình nhìn ánh lửa ngập trời. Họ bị hơi nóng và khói bụi làm cho sặc sụa không thở nổi. Trong chốc lát, họ cũng quên việc giục đám Zombie tiếp tục tấn công.

Mùi cháy xém kinh khủng lan tràn khắp vùng đất chết, theo cơn gió bay thẳng tới Nam Thành.

Mà ở khu vực rực lửa đó, còn lại hơn hai ngàn binh lính loài người như thể nhô lên từ dưới đất, xông tới bức tường Zombie với tốc độ khó tin, đóng lại cánh cửa ngăn cách với vùng đất. Bởi vì kịp thời vượt qua tuyến lửa từ hai bên, hai ngàn người này hi sinh một phần mười trong cơn hỏa hoạn.

Khi Hoàng Địch Linh đứng tít đằng xa giục quân Zombie lao tới chân tường Zombie, vô số súng pháo của bính lính loài người đã đồng loạt nhắm vào vô ngàn Zombie đó.

Thêm một quả tên lửa đạn đạo phóng ra vào khoảnh khắc này!

Trong đường kính ba kilomet phía bắc tường Zombie, thảm kịch lại tái diễn một lần nữa! Hơn vạn Zombie chết cháy ngay tại trận!

Đám Zombie sợ hãi mà tỉnh mộng, hai quả tên lửa gần như tạo thành phản xạ có điều kiện trong não chúng. Chúng không dám đến gần bức Zombie tường có nhiệt độ cực cao nữa.

Vì vậy quân đội loài người canh giữ ở bức tường cao chỉ thấy nơi xa xa trong vùng đất Zombie là vô số Zombie đang chen chúc nhau, hỗn loạn kêu ré lên. Mà biển Zombie vẫn kéo dài đến nơi tận cùng đại lục nơi mắt thường không nhìn thấy được.

Quân đội loài người rốt cuộc cũng đóng lại cánh cửa ngăn cách, đoạt lại tường Zombie, giành được thắng lợi ngoài sức tưởng tượng!

Sau này những binh sĩ tham gia cuộc chiến chỉ nhớ rõ những hình ảnh khắc sâu ấn tượng này:

Một là Chu Tử mặt đầy râu ria, mắt đỏ ngầu dùng cái chết uy hiếp để đoạt lấy nhiệm vụ dẫn đầu quân cảm tử từ tay Diệp Diễm. Anh và hơn một ngàn binh lính may mắn còn sống đều táng thân trong biển lửa. Anh vẫn khắc ghi rằng vì sai lầm của mình mà đám người Hoàng Địch Linh đột phá phòng tuyến. Thế nên một người kiêu ngạo như anh phải dùng tính mạng chuộc lại lỗi lầm;

Hai là khi màn khói bụi do hỏa hoạn tạo thành còn chưa tản đi, hai cô gái dẫn đầu đội quân xông tới tường Zombie. Hai người điên cuồng như sư tử cái, vác súng đứng sừng sững ở đầu tường Zombie, nét mặt khắc nghiệt khiến tất cả binh sĩ phái nam phải sợ sệt.

Ba là khi quả tên lửa đầu tiên nổ tung, Diệp Diễm đứng sững ở phía sau chỉ huy lặng lẽ cởi mũ lính, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa ngập trời đó. . . . . . Những cảnh vệ chưa bao giờ thấy vẻ đau thương như vậy trên mặt sếp Diệp.

Năm ngày sau khi loài người đoạt lại được bức tường Zombie, Zombie không còn tấn công nữa. Nhưng vô số Zombie vẫn tập kết xa xa phía sau bức tường đủ để cho những người canh giữ hiểu rằng, chiến tranh còn chưa kết thúc.

Nhưng bức tường Zombie đã đoạt loại góp phần thiên thời địa lợi cho quân đội loài người. Tuy chỉ còn lại hai ngàn năm trăm người canh giữ bức tường cao đó, nhưng họ lại hoàn toàn tin tưởng rằng họ có thể bảo vệ vùng đất chết!

------------------------

Khói bụi dày đặc và sắc lửa bao phủ trên vùng đất chết cuối cùng cũng tản đi. Song, Trình Thanh Lam lại nghi ngờ rằng mùi khét lẹt gay mũi sẽ tồn tại trong một thời gian rất dài mà không thể tiêu tán.

Một mồi lửa thiêu cháy hết sạch, dư sức san bằng cả chiến trường. Nhưng mỗi khi Trình Thanh Lam đi qua chiến trường này, nhìn đống tro cốt ngổn ngang thì chỉ cảm thấy đau đớn.

Và cơn đau này sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng hơn hai ngàn người còn sống!

Đêm hôm đó, sau khi kiểm lại vũ khí và lương thực, Trình Thanh Lam trở lại bộ chỉ huy. Đi cầu thang lên lầu, xuyên qua hành lang, đập vào mắt cô chính là bóng dáng ngồi thẳng bất động trên ban công.

Anh khoanh tay ngồi tựa lên ghế, đôi mắt như mực nhìn chằm chằm vào bức tường Zombie tro xám đằng xa, đường nét trên mặt vô cừng cùng cỏi. Mấy đêm nay, Trình Thanh Lam đều cạo râu cho anh. Thế nên hiện giờ Diệp Diễm mang dáng vẻ điển trai thanh thoát.

Nhưng ánh mắt thì không như vậy.

Trước trận chiến, ánh mắt của Diệp Diễm luôn kiên định, nghiêm túc, tàn nhẫn, dịu dàng;

Dù rằng bây giờ anh mang vẫn lẳng lặng dõi mắt về phương xa như trước, nhưng ánh mắt lại mang nỗi đau thầm lặng không thể xua tan. Đột nhiên Trình Thanh Lam cảm thấy, vẻ đau thương ấy sẽ mãi mãi chôn giấu trong mắt anh, không bao giờ biến mất.

Cô không thích ánh mắt như vậy. Nhưng cô biết, ánh mắt đó sẽ chỉ xuất hiện lúc anh ở một mình. Trước mặt người khác, thậm chí ở trước mặt cô, anh cũng sẽ không dễ dàng lộ vẻ đau thương.

Nhẹ nhàng bước tới, ngồi xổm xuống bên anh, cánh tay đặt lên thành ghế, vùi đầu vào khuỷu tay mình, chỉ ngước đôi mắt đen như mực lên nhìn anh.

Tầm mắt Diệp Diễm từ phương xa liếc về phía cô, ánh mắt cũng dịu dàng lại. Anh yên lặng một lát rồi đưa tay ra, dễ dàng nhấc người cô đặt lên đùi mình. Rồi lại giơ tay lên cởi mũ cô ra, để mái tóc như thác nước của cô xõa trên ngực mình.

Vóc người một mét sáu lăm của Trình Thanh Lam cũng không nhỏ bé gầy yếu, nhưng lại cân đối thướt tha hấp dẫn. Mặc dù Diệp Diễm cao lớn nhưng cũng không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn. Song, trong lồng ngực rộng của anh, cô lại có vẻ nhỏ nhắn.

Hai người cứ yên lặng như vậy. Mặc dù kề sát bên nhau, cũng không có lời gì để nói.

Thỉnh thoảng Trình Thanh Lam sẽ quay đầu lại nhìn gương mặt trầm tĩnh của Diệp Diễm. Không thể nói tới việc quân, như vậy ắt sẽ nhắc tới Chu Tử và các tướng sĩ tử trận. Mặc dù Diệp Diễm vốn không nhiều lời, nhưng Trình Thanh Lam lại cảm thấy khó chịu, Diệp Diễm cứ lặng im như vậy chắc hẳn rất buồn bã.

Vậy hai người nên nói chuyện gì đây? Phải tìm để tài để phân tán sự chú ý của Diệp Diễm, như vậy anh sẽ không nghĩ tới cái giá phải trả cho cuộc chiến này nữa!

Nhưng mà bên một người đàn ông lạnh lùng thì đúng là không dễ để gợi chuyện. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, những điều anh nói với cô hoặc là trêu ghẹo, hoặc là nói việc công, hoặc là. . . . . . làm.

Diệp Diễm này, cho dù lúc làm cũng rất ít khi phát ra âm thanh. Chỉ khi cô vô cùng chủ động thì anh mới khẽ gầm lên mấy tiếng trầm thấp.

Bởi vì cô ngọ nguậy trong lòng mãi nên Diệp Diễm thu hồi ánh mắt lại, nhìn cô: “Sao vậy?”

Trình Thanh Lam chợt nghĩ đến một chuyện: “Diệp Diễm, trước kia anh từng thích cô gái nào chưa?”

Diệp Diễm không có biểu hiện gì: “Không có.”

“Tại sao?” Hai mươi bảy tuổi còn chưa có bạn gái sao? Nói như vậy cô là mối tình đầu của anh à?

Hình như Diệp Diễm thấy lạ với vấn đề này của cô: “Không có phụ nữ.”

Oh, đúng rồi. Vùng đất chết chỉ có vài thiếu nữ anh mua từ Nam Thành, cho dù anh muốn yêu thì cũng phải có đối tượng chứ! Cô hỏi ngu quá!

Trình Thanh Lam gật đầu, bất chợt có suy nghĩ xấu xa, như vậy rất tốt.

Diệp thiếu gia ít khi hỏi đến chuyện cũ của Trình Thanh Lam chợt chú ý tới nụ cười ngọt ngào bên môi cô, ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Em thì sao?”

“Cái gì cơ?” Trình Thanh Lam còn chưa nhớ lại cổ ngữ “Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người khác.”

“Em đã từng thích. . . . . . người đàn ông khác rồi sao? Hử?” Động tác của Diệp Diễm dừng lại, quay mặt cô lại đối diện mình.

Trình Thanh Lam chợt cảm thấy sách lược gợi chuyện để phân tán sự chú ý của Diệp Diễm đúng là thành công trong chua xót! Hôm nay nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp lão đại kề sát mình, cô vô cùng hi vọng vừa nãy không nhắc đến chuyện này!

“Ừ, từng thích hai người.” Trình Thanh Lam đành phải trả lời thành thật, “Hồi cấp ba thích một bạn cùng lớp, lên đại học từng hẹn hò với một bạn trai.”

Ánh mắt Diệp Diễm sững lại. Đương nhiên anh biết anh là người đàn ông đầu tiên của cô, phần drap giường nhuốm máu tại nhà nghỉ ở Nam Thành đêm đó còn được anh nhặt lên nhét vào túi áo khoác. Sau đó cất vào két bảo hiểm cơ mật nhất, cần quét đồng tử của anh mới mở ra được.

Nghe xong lời cô nói, Diệp Diễm vẫn im lặng.

Thấy màu mắt anh trầm xuống, Trình Thanh Lam vội vàng giải thích: “Hồi cấp ba, tụi em cũng chỉ nắm tay. Lên lớp mười hai cậu ấy chuyển trường, em liền chuyên tâm ôn thi tốt nghiệp, cậu ấy đến tìm thì em không thèm để ý nữa.”

Thấy anh chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng của Trình Thanh Lam không khỏi yếu đi vài phần: “Bạn trai em quen hồi đại học cũng được hai năm. Nhưng không đi đến bước cuối cùng. Anh biết mà.”

Diệp Diễm vẫn không nói gì, nhưng hai cánh tay từ từ siết chặt, thân thể của cô bị ép kề sát lồng ngực anh.

Trình Thanh Lam chột dạ chưa đánh đã khai, thật sự cô cũng cảm thấy không cần thiết phải gạt anh: “Được rồi, em với bạn trai hồi đại học đã từng ôm hôn rồi, nhưng em từ chối không làm cùng anh ta. Hơn nữa số lần hai đứa thân thiết cũng không nhiều, dù sao vẫn còn đi học mà.”

Diệp Diễm vẫn im lặng.

“Anh để ý à?” Trình Thanh Lam khẽ nói.

Diệp Diễm vẫn không trả lời.

Thật ra thì lúc đầu anh cũng không để ý.

Dù sao nam nữ ở thế kỷ XXIII này cũng rất cởi mở, thế nên Diệp Diễm mười lăm tuổi đã được nhập môn kiến thức về phương diện đó cũng không cảm thấy có gì không ổn. Kể cả lúc mới quen cô, Diệp Diễm cũng không có địch ý rõ ràng với Đinh Nhất. Cách thể hiện tình cảm của anh cũng nhất trí với việc cầm quân: Cương quyết, kiên định, hiệu suất cao, tự tin.

Nếu Trình Thanh Lam đã đồng ý ở bên anh, anh tin chắc cô đã thuộc về anh. Vì vậy mặc dù Đinh Nhất có khiêu khích nhưng anh vẫn không coi Đinh Nhất là đối thủ, ngược lại còn yên tâm giao quân cho Đinh Nhất.

Nhưng dần dà quan điểm này cũng thay đổi. Càng có được nhiều hơn anh càng thấy không đủ. Nghĩ đến đã từng có người đàn ông giống anh, cũng từng gần gũi với thân thể ngọt ngào động lòng người này. . . . . .

Anh cúi đầu che môi cô lại: “Anh muốn bắn chết hai người đàn ông này.”

Đêm đó, sau khi kết thúc hội nghị quân sự, Diệp Diễm ôm Trình Thanh Lam tắm, đến khi Trình Thanh Lam xụi lợ nằm trong ngực thì anh ôm hông cô, nói lạnh nhạt: “Tạm thời anh sẽ không giao binh lực cho Đinh Nhất.”

Trình Thanh Lam nhìn anh.

“Anh đã phái người giám sát anh ta hai tư giờ.” Diệp Diễm nói, “Trong quân đội, người có kỹ thuật khống chế sinh vật tốt nhất là anh ta. Anh mong rằng không phải anh ta, hơn nữa cũng không có lý do để anh ta làm vậy. Nhưng quân Zombie đột nhiên gây khó dễ tức là người khống chế Zombie có thể vừa mới nghiên cứu được kỹ thuật khống chế. Anh cho rằng mấy kẻ trốn vào vùng đất Zombie không có khả năng đó. Nhất định có người giật dây đằng sau.”

Trình Thanh Lam không biết phải nói gì. Cô không thể tin cũng như không chấp nhận được việc Đinh Nhất chính là người đứng sau chuyện này. Nhưng nghi ngờ của Diệp Diễm cũng không vô lý. Dù sao người biết kỹ thuật khống chế sinh vật cũng không nhiều. Nhưng nếu để cho cô lựa chọn, cô thà rằng tin tưởng Đinh Nhất là người trong sạch.

Vừa nhắc tới Đinh Nhất, lời nói mấy ngày trước của Tần Tuyết Thần lại hiện về trong đầu, Trình Thanh Lam ngẩn người.

Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt mất hồn của cô, bỗng nói: “Còn có Đinh Nhất.”

“Hả?” Suy nghĩ Trình Thanh Lam bị anh cắt đứt, có phần không phản ứng kịp.

“Cũng là người nên bắn chết.” Diệp Diễm chợt siết chặt cánh tay trên eo cô.

Mặt Trình Thanh Lam lập tức nóng lên. Dĩ nhiên cô biết Diệp Diễm không thể báo thù riêng mà bắn chết Đinh Nhất thật. Nhưng mà mức độ thân mật giữa cô và Đinh Nhất thậm chí còn vượt qua bạn trai thời đại học. . . . . .

Sao Diệp Diễm không nhận thấy cô lại ngẩn ngơ chứ, người đàn ông kiệm lời cũng không muốn nói gì thêm nữa, chỉ dễ dàng lật người áp lên cô gái trong lòng, dùng hành động chứng minh và còn liên tục chứng minh quyền sở hữu của mình.

Sáng sớm hôm sau, khi Trình Thanh Lam đau lưng tỉnh lại, Diệp Diễm đã trầm tư ngồi bên ban công.

Thì ra sáng nay, hai bức thư một trước một sau được đưa đến tay Diệp Diễm.

Bức thư thứ nhất do một con Zombie cầm cờ trắng đưa đến chân tường Zombie;

Bức thư còn lại thông qua phương tiện truyền tin. Bức thư này đến từ quân canh phòng Nam Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play